Dịch Giả
Ưng Bác Không nghẹn họng nhìn trân trối, tên này là loại người gì chứ?
Ở đây ngoại trừ hai người này ra, tất cả đều là bộ dạng tròng mắt như muốn rơi xuống đất! Đây chính là bát đại chí tôn a, Quân tam thiếu gia sao lại dám nói với hắn bằng cái giọng đó, vậy mà đối phương cũng không có tức giận, đây là chuyện quái gì vậy?
Thế giới này quá điên cuồng đi?
"Được rồi, lão phu không thèm nữa, không uống thì sẽ không, không phải chỉ là một ly phá tửu thôi sao, lão phu nhẫn còn không được sao, không uống cũng không thể chết người!" Ưng Bác Không buồn bực ngồi trên ghế, thế nhưng trên mặt lại hiện ra vẻ tiếc nuối như muốn lao lên cướp vậy...
"Nghe nói hôm nay ngươi tới là tìm ta?" Quân Khương Lâm hắc hắc cười nói: "Có chuyện gì?"
"Lão bất tử sư phụ của ngươi bảo ta tới tìm người, bảo ngươi chữa trị cho tốt tên gia hỏa này, sau đó còn chút việc nhỏ nữa, lúc rảnh sẽ nói sau." Ưng Bác Không nói một câu "Lão bất tử sư phụ ngươi" khiến Quân đại thiếu cơ hồi thiếu chút nữa cười sặc chết.
"Ngươi hẳn là đã hiểu, ta là người không có lợi thì không làm, chưa bao giờ làm chuyện mà không nghĩ tới chỗ tốt cả." Quân Khương Lâm lắc cái đầu to, vẻ mặt không đồng tình, nói: "Ta vì sao phải trị thương cho hắn?"
"Lời này chính là sư phụ của ngươi nói đấy!" Ưng Bác Không có phần chán nản, hắn hiện tại minh bạch một điểm, vị "Thần bí cao nhân" kia trước khi đi nói một câu "Tính tình của đồ đệ ta không tốt đâu", bây giờ hắn mới rõ nghĩa.
"Vậy ngươi sao lại không để cho hắn chữa trị, tìm tới ta làm gì? Hắn là hắn, ta là ta, ta bằng vào cái gì mà nghe lời của hắn?" Quân Khương Lâm liếc mắt trắng dã nói: "Hắn cứ nói để ta chữa là ta chữa sao? Vậy mặt mũi của ta đây để vào đâu?"
Ưng Bác Không trợn mắt nói không ra lời, thật chưa thấy qua cực phẩm đồ đệ như vậy!
Trên thế giới này thiên, địa, quân, thân, sư. Sư chữ này xưa nay đứng đầu trong năm chữ, sư phụ phân phó đồ đệ đi làm, đừng nói là có thể làm hay không, cũng phải liều cái mạng già mà đi làm!
Hơn nữa sư phụ của Quân đại thiếu là ai chứ, đây chính là người mà Ưng đại chí tôn bội phục sát đất phải kêu một câu là "Tiền bối cao nhân"! Người khác nếu có một vị sư phụ như vậy, chắc hận không thể mỗi ngày cúng bái giống như thần tiên, thế mà vị đồ đệ trước mắt này lại la ló, chỉ coi sư phụ của hắn như một tấm thẻ bài mà thôi!
Cái thế giới này thật sự là quá điên cuồng đi!
"Ngươi nói thẳng ra là muốn điều kiện gì đi?" Ưng Bác Không sau khi nói ra những lời này, đã cảm thấy bản thân giống như sơn dương đợi làm thịt vậy.
"Ta muốn hắn làm hộ vệ!" Quân Khương Lâm mỉm cười, dùng một ngón tay chỉ vào Hải Trầm Phong, nói: "Ta nếu trị khỏi thương thế cho hắn, cũng như là cho hắn một cái mạng. Ta muốn hắn làm việc cho ta ba năm! Yêu cầu này không quá phận chứ?"
"Điều này ta không thể thay hắn đáp ứng! Tiểu tử này nói như thế nào cũng đã là Thiên Huyền, coi như một cao thủ, tại thiên hạ này cũng có thể coi như là thượng thị hào nhân vật." Ưng Bác Không lắc mạnh đầu nói: "Điều này nhất định phải đi hỏi bản thân hắn mới được."
"Nếu không ngươi hỏi một chút đi!" Quân Khương Lâm híp mắt lại, sau đó bưng lên một tách trà thơm rồi rót vào trong miệng, nói: "Cứ từ từ mà hỏi, ta gần đây có rất nhiều thời gian, không vội.
Ngươi không vội, nhưng ta vội!
Cứ như vậy, tuy ngươi có nhiều thời gian, nhưng tiểu tử này sẽ đi đời nhà ma đó!
Ưng Bác Không có một loại cảm giác ngứa răng muốn cắn vào thứ gì đó, cái tên tiểu tử ngươi sau khi trị tổn thương cho hắn, sau đó nôn ra pháp quyết tu luyện phi ưng, xem lão phu làm sao sửa ngươi! Cứ cho là có một vị cao nhân sư phụ rất giỏi đi, vậy thì sao, nếu không xả được một ngụm giận này, tiểu tử ngươi lại tưởng rằng bát đại chí tôn là bùn là đất muốn nặn kiểu gì cũng được à, cho dù là nặn bùn cũng được, thế nhưng bùn cũng còn có ba phần thổ tính a!
Nhìn bộ dáng của tiểu tử này, thật sự là muốn ăn đòn đây mà! Ưng Bác Không ngồi xổm xuống đến hỏi Hải Trầm Phong, trong lúc vô tình một mắt liếc ngang, lập tức phát hiện dưới hạ thân Quân Khương Lâm, một cây gậy đen sẫm cùng một khu bí hiểm tối như mực^^...
Ưng Bác Không nôn khan một tiếng, ĐxxCM! Giống như kim châm vào mắt nha! Tiểu tử này không phải là mới từ trong kỹ viện ra à? Lớn lên tính tình trông giống dạng chó hình người a...
Tuy không thể mở miệng nói chuyện, thế nhưng ánh mắt của Hải Trầm Phong lại dị thường kiên định bất khuất, Ưng Bác Không lên tiếng hỏi, Hải Trầm Phong chỉ trừng tròng mắt lên, ý là không thỏa hiệp. Đùa à, lão tử nói như thế nào cũng đã là Thiên Huyền cao thủ, vì muốn giữ tính mạng mà phải cam nguyện làm người hầu ba năm cho một tên thế gia công tử sao? Ta đây không bằng chết cho nó mát mẻ.
Ưng Bác Không cái lưỡi cơ hồ mọc hoa sen tỏa sáng chói lọi, thế nhưng Hải Trầm Phong vẫn không thèm mở miệng. Khiến Ưng đại chí tôn gấp đến độ khóe miệng cơ hồ lệch đi.
"Khuyên một người cũng không khuyên được! Đúng là sự tích về bát đại chí tôn nha, nghe danh không bằng gặp mặt, bất quá cũng chỉ có như vậy mà thôi." Quân đại thiếu hèn mọn nói một câu, sau đó hô: "Nhìn ta đây!"
Ưng Bác Không liền lùi ra, Quân Khương Lâm chậm rì rì làm ra vẻ thần bí tiến lên, bên cạnh lỗ tai Hải Trầm Phong trầm thấp nói một câu. Thanh âm rất thấp nhưng có vẻ dồn dập.
Đột nhiên hai mắt Hải Trầm Phong phát sáng, nguyên khí của hắn tuy đã đại thương, thương thế rất nặng, có thể cầm cự tới hiện tại, đã là nhờ tố chất thân thể rất tốt rồi, nếu lúc trước Quân đại cao nhân chậm chễ cứu chữa, cũng không biết bây giờ hắn nằm trong cái huyệt nào rồi, dù vậy cũng không thể nói chuyện, thế nhưng giờ phút này nghe xong Quân Khương Lâm nói, cũng không biết lấy khí lực từ đâu, đột nhiên giãy dụa lấy hơi nói: "Nếu thật sự là như thế, không chỉ nói là... Ba năm, để ta làm người hầu của ngươi... Cả đời cũng được!"
Quân Khương Lâm ra vẻ "Tiêu sái" Đứng lên, phủi tay, liếc xéo Ưng Bác Không, làm ra một bộ tiểu nhân đắc chí.
Ưng Bác Không nhìn vậy cơ hồ tròng mắt rơi ra, hét lớn: "Con mẹ nó, tiểu tử ngươi rốt cuộc nói với hắn cái gì? Mà lôi được cả cái cửu đầu ngưu bướng bỉnh này về, đột nhiên đáp ứng vậy? Ngươi đã dùng yêu pháp gì?" Ưng đại chí tôn nói cái gì cũng không nghĩ ra, đến tột cùng cũng chỉ nghĩ tới một chữ "Thần" mới có thể làm cho Hải Trầm Phong giao động như thế, không chỉ có đáp ứng, mà thân thể còn đột nhiên toả sáng giống như hồi quang phải chiếu a, có thể nhìn thấy, nếu ai không để hắn làm người hầu của tên tiểu tử hỗn trướng kia, hắn ngược lại sẽ liều mạng với người đó a.
"Hừ hừ, thiên cơ bất khả lậu, cao nhân làm việc xưa nay đều bí hiểm, người thường như ngươi há có thể đoán ra!" Quân Khương Lâm xấu xa cười.
"Không được! Tiểu tử ngươi không phải là nói lão tử không thể khuyên hắn hay sao, ngươi có nói hay không?!" Ưng Bác Không đỏ mặt tía tai, đâu còn mặt mũi về nhà, tự vả vào mồm mình, Hải Trầm Phong thờ ơ như vậy, tiểu tử này chỉ cần đi lên nói một câu, Hải Trầm Phong liền hưng phấn mà đáp ứng, đẳng cấp giữa người với người quả là chênh lệch quá lớn đi! Hai người mới là lần đầu tiên gặp mặt, sao có thể xuất hiện loại tình huống này?
Quân Khương Lâm thần bí cười nói: "Ta vừa rồi nói cho hắn một câu: "Chỉ cần ngươi theo ta, ta đảm bảo ngươi sẽ có thực lực đủ để đùa bỡn, xả hận đối với Ưng Bác Không!"
"Mẹ kiếp!" Ưng Bác Không giận dữ nói: "Đây là cái thuyết pháp vô liêm sỉ gì vậy?"
"Nhưng chính là một câu nói kia đã khiến hắn đồng ý." Quân Khương Lâm khoanh tay, cười mỉm.
"Chỉ bằng hắn? Bất quá một trăm năm sau cũng không có đùa được với lão tử đâu!" Ưng Bác Không khinh miệt nhìn Hải Trầm Phong một chút, chỉ cảm thấy trong bụng dâng lên một cỗ hỏa nhiệt, cơ hồ không bị khống chế đang từ từ bốc lên.
"Chúng ta đây tựu mỏi mắt mong chờ!" Quân Khương Lâm làm ra vẻ lão đời nói.
Chứng kiến vẻ mặt của Quân Khương Lâm, trong lòng Ưng Bác Không đột nhiên sinh ra cảm giác chột dạ khó hiểu: gia hỏa này không phải thực sự làm được chứ?
Quân Khương Lâm nhìn thương thế của Hải Trầm Phong, đột nhiên như có điều suy nghĩ nói: "Thương thế kia của hắn dường như là bị nội thương, đến tột cùng là xảy ra chuyện gì, vì sao lại thụ thương như vậy chứ?" Nói xong hắn đưa ánh mắt về phía Ưng Bác Không.
Khuôn mặt già lão của Ưng Bác Không đỏ lên, vừa hồng vừa nóng, còn mang theo vài phần xấu hổ, lắp bắp nói không ra lời.
"Rốt cuộc là vì sao?" Quân Khương Lâm ngữ vị thâm sâu thống đả lạc thủy cẩu* nói, cũng không buông tha mà hỏi. (*) chỉ sự thống khoái khi đả kích thất bại của người khác.
"Đừng hỏi! Ngươi sao lại giống như đàn bà lải nhải suốt vậy!" Ưng Bác Không thẹn quá hoá giận, khuôn mặt đen đúa co rúm lại, rống lên một tiếng: "Mau trị thương đi!"
"Hắc hắc hắc..." Quân Khương Lâm nhún vai, đột nhiên thoáng cái nghiêm mặt nói: "Ôm hắn đi theo ta!"
"Ngươi đang sai ta à?" Khí tức toàn thân Ưng Bác Không thoáng cái bạo phát, rống: "Tiểu tử ngươi thật to gan!
"Thích động sao!" Quân Khương Lâm không chút nào sợ hãi, xoay người nói: "Ngươi nếu như còn muốn cứu hắn, vậy thống khoái ôm hắn theo ta, nếu để người khác ôm, ta sẽ tát chết hắn, ngươi đoán xem ta có dám hay không?"
Mắt thấy thân ảnh của Quân Khương Lâm biến mất tại cửa phòng, đôi mắt Ưng Bác Không như chuông đồng, mái tóc dài không gió mà bay, nỗi tức giận trong lòng dường như đã lên tới đỉnh.
Quay đầu nhìn một cái, Quân lão gia tử bọn người mới vừa rồi còn ở đại sảnh, sớm đã mới phát hiện có chuyện không ổn, nguyên một đám bàn chân đứng di di trên mặt đất, lập tức nửa cái ý niệm tới xem xem náo nhiệt cũng không còn, chuyện có liên quan tới cao nhân chí tôn mà đòi tới xem náo nhiệt à? Náo nhiệt như vậy xem xong để bị giết à!
Ưng đại chí tôn hung hăng dậm chân, cả tòa đại sảnh như bị địa chấn lay động một hồi, tro bụi trên mái nhà lả tả rơi xuống. Ưng Bác Không cúi người ôm lấy Hải Trầm Phong, lại liếc mắt nhìn xuống, liền thấy được tên nửa chết nửa sống này ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng tươi cười, hiển nhiên, đối với chuyện Ưng Bác Không bị lép vế bởi Quân Khương Lâm rất kinh ngạc, ngoài ra hắn còn có chút hả hê, cùng được an ủi.
Ưng Bác Không âm âm cười, thấp giọng hung hăng nói: "Rất sung sướng đúng không? Chờ thương thế của ngươi tốt lên, lão tử mỗi ngày sẽ cho ngươi thống khoái đến nỗi chết đi sống lại!" Vèo một tiếng hắn lướt ra khỏi đại sảnh, theo sát Quân Khương Lâm.
Cảm giác rất rõ ràng là đại sảnh đang kịch liệt lay động, thậm chí mặt đất dưới chân cũng liên tiếp chấn động vài cái, Quân lão gia tử, Quân Vô Ý cùng Quản Đông Lưu không xem nữa, tặc lưỡi một hồi rồi đi về hướng đông.
"Thật không hỗ là tu vi chí tôn! Chỉ cần dậm chân một cái, cũng đã có uy như thế, quả thực quá lợi hại!" Quản Đông Lưu trên mặt hiển hiện vẻ tán thưởng, nhưng mà mục tiêu tán thưởng lại không phải là Ưng Bác Không, lão nói: "Lão gia tử có một vị cháu nội xuất sắc như vậy a, không ngờ có thể cùng một trong những bát đại chí tôn, đại mạc ưng thần có giao tình, lại có một vị thần bí làm sư phụ như thế, Quân gia có người kế tục như vậy, có lẽ phồn vinh hưng thịnh cùng chính thức trở thành một đại thế gia đại tộc sẽ không còn xa đâu! Thiên hữu Quân gia!"
Quân gia có người kế tục những lời này, Quản Đông Lưu lúc mới tới cũng nói qua một lần, bất quá chỉ có ý tứ lừa người mà thôi, thế nhưng hiện tại những lời này lại xuất ra từ nội tâm. Quân lão gia tử cùng Quân Vô Ý nghe vậy, như thế nào lại không hiểu đây.
Lão gia tử vuốt râu mép, ánh mắt híp lại, rụt rè cười nói: "Đâu có đâu có, Quản gia gia chủ thật quá khen, thật quá khen a ha ha ha..." Ngoài miệng nói lời khiêm tốn, thế nhưng khóe miệng lại lộ ra nụ cười không thể khép lại được, cuối cùng khóe miệng có lẽ được kéo tới tận mang tai a.
Quản Đông Lưu trong lòng khinh bỉ một tiếng: nhìn lão hàng ngươi này, giống như là hà mã vậy, cư nhiên còn làm ra bộ khiêm tốn...Cái này so với trực tiếp kiêu ngạo còn muốn đắc ý hơn a, khiến người ta nhìn mà ngứa con mắ...t
Quản Đông Lưu thở dài một hơi, nghĩ: vì sao hai đứa con trai ta lại không có bổn sự như vậy? Không có cơ duyên như vậy? Đây là cái dạng cơ duyên gì a? Một vị sư phụ mà có thể làm cho bát đại chí tôn phá lệ tôn kính?
Đừng nói là vị sư phụ kia là ai, chỉ đơn giản nói thảo nguyên ưng thần, nếu để cho hai tiểu tử nhìn thấy Ưng đại chí tôn, chỉ sợ khẩn trương đến độ một câu cũng không nói lên lời, run rẩy ngay cả đứng không vững a, không trực tiếp bị dọa cho tè ra quần đã là tốt lắm rồi, đâu còn có thể như Quân Khương Lâm vậy, cứ vui là cười, giận là mắng, không thèm quan tâm, đây chính là vẻ bất cần đời nha, cũng không phải giả bộ làm hàng!
Đây chính là đẳng cấp... Đây chính là kiêu ngạo xuất phát từ nột tâm a... Là bên trong a...
Quản gia chủ ngửa mặt lên trời thở dài.
Triệt để bị đả kích rồi...
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.