- Nguyên lai ngươi thật không phải là...
Cửu U Thập Tứ Thiếu thu tay về, có chút ngượng ngùng. Vừa rồi hắn phát ra một tia linh khí tiến vào kinh mạch Quân Khương Lâm dò xét, tinh tường cảm nhận được đối phương huyền khí cố nhiên tinh thuần hùng hậu, cũng tuyệt đối không phải năng lượng đặc thù của Cửu U bộ tộc, mà là một loại năng lượng khác hắn chưa từng gặp bao giờ, uyên thâm, công pháp mạnh mẽ siêu phàm...
Sự thật rõ ràng, mình quả lo lắng hơi xa
Bất quá tiểu tử này không trốn không né, tùy ý để chính mình bắt lấy mạch môn, cũng có một phần tín nhiệm... Cửu U Thập Tứ Thiếu trong lòng ấm áp. Hơn nghìn năm nay, đây vẫn là người duy nhất tín nhiệm ta như vậy... Tuy rằng hắn nói vậy nhưng chắc hẳn còn không biết thân phận của ta...
Đúng lúc hai người đang đối mặt ở cửa Đạn Quan Lâu, đột nhiên có tiếng bước chân vang lên, hai người sánh vai cùng nhau đi đến. Ở phía sau hai người lại có bốn năm người theo đó kế tiếp nhau mà vào.
Quân Khương Lâm mỉm cười, lập tức khôi phục nguyên dạng, nhắc tới yến tiệc, chẳng hề để ý.
Cửu U Thập Tứ Thiếu thần sắc bất động, bình chân như vại.
Trong đầu hai người đồng thời dâng lên một ý niệm: Thật là trùng hợp! Lại tình cờ gặp người quen.
Hiện tại tướng mạo Quân Khương Lâm cố nhiên không phải tướng mạo nguyên bản, nhưng cũng không phải miệng méo mắt lé 'Đông Phương Đại Thư' kia! Còn Cửu U Thập Tứ thiếu cũngthì có quỷ mới biết tướng mạo của hắn là cái dạng gì...
Người vừa tiến đến quả nhiên là người quen, còn là người cả hai bọn họ đều quen!
Dẫn đầu đúng là Độn Thế Tiên Cung Thánh Hoàng cao thủ; Triển Mộ Bạch, một vị khác cũng là người ngày đó vây công Cửu U Thập Tứ Thiếu, đầu lĩnh Thánh Hoàng cao thủ, cao thủ Phiêu Miễu Huyễn Phủ Tào Quốc Phong!
Còn phía sau đi theo vào, cũng là những người của Phiêu Miễu Huyễn Phủ đi theo Bạch Thánh Hoàng!
Đối với những việc này, vô luận Quân Mạc tà hay Cửu U Thập Tứ Thiếu đều có ấn tượng sâu sắc.
Nhưng hai người đều không biểu hiện fị trạng gì.
Cửu U Thập Tứ Thiếu trước mắt trọng thương chưa lành, căn bản sẽ không có thực lực bảo vệ mình. Quân đại thiếu gia tuy rằng thần nguyên khí đủ, nhưng thực lực chân chính cũng không đủ, tạm thời còn không thể khiêu chiến, nếu thần sắc hoặc là khí tức một khi lộ ra điều gì sơ hở, chính là tự tìm đường chết!
Hiện tại ba phương thế lực thù địch nhau, lại có thể cùng gặp nhau một chỗ trong một buổi sáng, đây có thể gọi là vô cùng trùnhg hợp…
- Nơi này chính là Đạn Quan Lâu, Cúc Hoa thành, dù cho uống rượu hay thưởng thức ca múa, đây đều là nơi nhất đẳng!
Nhắc tới Triển Mộ Bạch, là Triển gia lão tổ tông, hắn tự nhiên là địa chủ Cúc Hoa Thành, chỉ nghe hắn nói với khẩu khí mang một tia mỉa mai:
- Tại nơi này mấy ngày hôm trước có một tên truyền ra ngoài một khúc tiếu ngạo giang hồ, chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã lan ra khắp thiên hạ một cách nhanh chóng!
- Quả nhiên là nơi tốt.
Tào Quốc Phong nho nhã cười:
- Triển Huynh, hôm nay ngươi thân làm địa chủ, tiểu đệ tuy có việc nhưng phải có một bữa cơm no say. Hôm nay chỉ nói phong nguyệt, để ta thỏa sức say, được không?
Triển Mộ Bạch nở nụ cười:
- Tào huynh, ngươi cũng không cần chắn miệng của ta, phải biết rằng với tầng lớp chúng ta, một bữa cơm no không phải vấn đề, Nếu Triển Mộ Bạch ta thỉnh cầu chư vị đến nơi này, tất nhiên là có việc muốn nhờ.
Còn chưa chờ Tào Quốc Phong nói một câu nào, Triển Mộ Bạch liền đưa tay ra phía trước:
- Xin mời lên lầu.
Tào Quốc Phong đứng ở cửa, nói:
- Cần gì phiền phức, tất cả mọi người không bằng cứ ở đây đi, ta rời xa trần thế đã nhiều năm, cứ tại chỗ này tìm hiểu cuộc nhân sinh cũng hay, coi như là tu hành.
Triển Mộ Bạch cười ha ha, nói:
- Ở hồng trần thời buổi hỗn loạn, có thể biết được một chút đời sống chúng sinh cũng là một phần tu hành, liền theo ý Tào huynh.
Nói xong, mọi người liền ở trong đại sảnh tùy tiện tìm một cái bàn ngồi xuống.
Lời nói tuy là êm tai, nhưng Triển Mộ Bạch tận đáy lòng vẫn cảm thấy không vui, Tào Quốc Phong không chịu cùng mình lên nói chuyện riêng, tại đây trước mặt công chúng làm sao có thể trao đổi công chuyện cơ mật, cũng tương đương cự tuyệt lời thỉnh cầu của mình.
Phải biết rằng người ở đây đều là hỗn tạp, đàm luận sự tình trước mặt thường dân mà nói chắc chắn có nhiều bất tiện. Vốn dĩ là Thánh Giả, bất luận trong hoàn cảnh nào cũng đều không bị ảnh hưởng, truyền âm mật liền có thể dễ dàng giải quyết hết tất thảy vấn đề.
Nhưng Tào Quốc Phong cũng lợi dụng đặc thù hoàn cảnh trước mắt, lom khom nói nhỏ với Triển Mộ Bạch: Ngươi không có cách nào nói với ta chuyện kia, thì không cần nói nữa!
Là một lão hồ ly sống trăm năm, trí tuệ hạng siêu nhân, hắn cũng đoán được Triển Mộ Bạch yêu cầu mình chuyện gì, cho nên trực tiếp liền ngậm miệng, nếu nói ra sẽ khiến mọi người lúng túng, ẩn ý sâu xa này, triển Mộ Bạch cũng hiểu được.
Bọn hắn chọn lựa cái bàn này, may mắn thế nào lại ngồi gần bàn của hai người Quân Khương Lâm đang ngồi.
Quân Khương Lâm cùng Cửu U Thập Tứ Thiếu nhìn nhau, hai người đều miễn cưỡng xuất ra một nụ cười khổ.
- Ngươi nếu không phải đồng hương của ta, chẳng lẽ ta cùng ngươi có gặp qua sao? Nếu là chưa từng quen biết, vậy càng làm cho bổn công tử khó hiểu.
Cửu U Thập Tứ Thiếu hỏi.
- Chuyện này có thể giải thích như thế nào, hoặc là có thể nói rằng câu trả lời lớn nhất chính là ta và ngươi đa nghi giống nhau.
Quân Khương Lâm đem tu vi của chính mình đặt ở mức Ngân Huyền, không hề che dấu âm thanh nói chuyện của mình, nói giống như một người bình thường:
- Ta bởi vì đa nghi, gặp lại ngươi ở đây, có bộ dạng khà nghi đột nhiên xuất hiện, tự nhiên muốn gặng hỏi một phen. Mà ngươi cũng bởi vì đa nghi, tự nhiên cũng hiểu nhầm...
- Hảo một cái đều là bởi vì đa nghi!
Cửu U Thập Tứ Thiếu nở nụ cười:
- Không sai! Người a, khuyết điểm lớn nhất chính là quá đa nghi, chính bởi vì đa nghi, người ta bỏ lỡ rất nhiều thứ, thậm chí là hủy diệt hạnh phúc của mình cùng gia đình và sự nghiệp, nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, cũng chính bởi vì đa nghi cùng cẩn thận, rất nhiều người mới có thể có thành tựu! Đây là vì ta nghe được lời giải thích tốt nhất, chúng ta vì hai chữ đa nghi này cạn một chén!
- Hảo một cái đa nghi! Ha ha ha, từ xưa đến nay, đế vương cũng thế, tuyệt thế cao thủ cũng thế, lại làm gì có ai mà không đa nghi! Huynh đài lần này "Đa nghi luận", nói được thật đúng là hợp khẩu vị! Uống cạn một chén lớn nào!
Bên cạnh truyền tới một tiếng cười sang sảng:
- Lão phu cũng cùng cạn một chén. Mời!
Tiếp lời nói chuyện tất nhiên là Tào Quốc Phong!
Cặp mắt hắn nhìn thấy Quân Khương Lâm cùng Cửu U Thập Tứ thiếu, trên mặt xuất hiện tràn đầy đồng cảm thần sắc. Ánh mắt của hắn nhìn Quân Mạc tà một lúc, đột nhiên dừng lại một chút, tiếp theo tinh quang trong mắt chợt lóe, không ngờ là cực độ khiếp sợ.
Hắn không để lại dấu vết gì, dụi dụi con ngươi, hồ nghi mang Quân Khương Lâm liên tục bắt đầu đánh giá, thần sắc trong mắt chuyển thành mừng như điên.
Lời nói của Tào Quốc Phong tức thời khiến cho mấy vị cao thủ khác chú ý, Quân đại thiếu gia hai người đồng thời cảm giác được bảy tám đạo thần thức cường đại lướt quanh lấy trên thân, một số gần như chỗ nào trên người mình cũng đảo qua, thậm chí còn đảo qua đảo lại...
Quân Khương Lâm nhạy cảm thấy được, con mắt của Tào Quốc Phong dường như có điểm không đúng, chẳng nhẽ hắn đã phát hiện ra điều gì đó?
Hai người đều bảo trì thần sắc bất động, tựa hồ hoàn toàn không phát hiện những thần niệm tung hoành đan chéo nhau, mỉm cười vuốt cằm, đem rượu trong chén uống một hơi cạn sạch.
- Tào huynh cũng thật hăng hái. Triển Mộ Bạch thần niệm vừa động, cũng đã hiểu rõ. Bàn hai người bên cạnh, người thiếu niên áo trắng kia, nếu như với ánh mắt thế tục mà nói, có thể tính là một người mới, tuổi còn nhỏ nhưng cũng có Ngân Huyền tu vi, hiếm có nhưng vẫn chưa đủ lọt vào pháp nhãn của đám cường giả thánh cấp bọn họ, chỉ là một người bình thường cũng không có chỗ gì thần kì.
Tào Quốc Phong đắc ý, mở miệng cắt đứt điều mà Triển Mộ Bạch đang nói. Điều này làm cho Triển Mô Bạch trong lòng cực kì khó chịu, thần niệm vừa động lập tức thu hồi, dứt khoát đem chuyện này làm rõ:
- Tào huynh, ý tứ của tiểu đệ, tin tưởng ngươi cũng biết, tiểu đệ tuy rằng sống lâu trên đời, nhưng vẫn là một người của Triển gia. Bình sinh tâm nguyện, chính là hy vọng gia tộc có thể phát triển không thôi, thành một thế lực vững chắc lâu dài. Hiện giờ, chẳng qua muốn trong đám con cháu bái Tào huynh làm sư phụ mà thôi, Tào huynh cần gì phải chấp nhất như thế? Mọi người nếu có thể cùng nhau kết bạn, cả hai bên đều có ích lợi!
Tào Quốc Phong thần sắc tức thì biến đổi, từ cười vui chuyển sang thận trọng, đem chén rượu chậm rãi đặt xuống, thở dài nói:
- Triển Huynh, ngươi đã đem lời làm rõ, vậy ra cũng cùng ngươi thẳng thắn một lần... Ngươi nên biết Triển gia các ngươi lệ thuộc Độn Thế Tiên Cung! Mà chúng tHuyễn Phủ chúng ta không thể thu nhận cướp đoạt người có tư chất của Tam Đại Thánh Địa... Nguyên nhân ở đây, ngươi biết, ta cũng biết. Đến tột cùng là ngươi đang ép buộc hay ta quá mức chấp nhất có ai không hiểu? Việc này... liên lụy đến việc di huấn kí kết của lão tổ tông, Triển huynh lần nữa bức bách, có phải là không hợp ước nguyện ban đầu chút nào?
- Nguyên nhân trong đó, tiểu đệ như thế nào lại không biết?
Triển Mộ Bạch thần sắc bất đắc dĩ đứng lên:
- Cũng không phải tiểu đệ hùng hổ doạ người, ép buộc, mà là việc này... mong Tào huynh có thể giúp đỡ. Vị hậu nhân kia của tiểu đệ lại có Huyền Âm kinh mạch; nhìn khắp đương kim thế gian, cũng chỉ có sư môn của Tào huynh độc đáo sáng tạo ra Ôn Dương huyền khí mới có thể chậm rãi điều trị, hơn nữa, cũng chỉ có bái nhập làm môn hạ Tào huynh mới hóa giải nguy cơ Huyền Âm kinh mạch, mới có thể đem Tiên Thiên Huyền Âm khí hóa thành tinh thuần Ôn Dương huyền khí, tạo ra một vị huyền công hoa tuyệt thế trước giờ không có, sau này cũng không có! Nếu Tào huynh không chịu hoàn thành, Huyên Âm khí trong cơ thể hắn không thể hóa giải, chắc chắn không thể sống quá ba mươi tuổi!
Tà Quốc phong bưng chén rượu, trầm mặc một lúc, mới nói:
- Triển huynh, quý tộc Triển gia ẩn cư, hiện tại cành lá rậm rạp, ít nhất cũng có mấy nghìn người, Triển huynh làm Triển gia tổ tông, lẽ ra phải bình đẳng, lại vì một thiếu niên như thế mà không ngại nợ một nhân tình? Không tiếc hạ mình nhờ vả Tào mỗ?
Triển Mộn Bạch cười khổ một tiếng:
- Năm đó Triển gia bất quá chỉ là một tam lưu tiểu gia tộc, Triển Mộn Bạch ta dù là người trong gia tộc, nhưng tuy cùng họ lại khác chi, chỉ là gia tộc ta quật khởi rất nhiều, mới giành được vị trí thống trị. Mấy trăm năm qua, Triển gia phát triển cố nhiên là càng ngày càng lớn mạnh, nhưng trên danh nghĩa huyết mạch chính thức Triển gia tương truyền đến nay, cũng chỉ còn lại đúng một người! Nếu Tào huynh lúc này đây không chịu viện thủ giúp đỡ, chỉ sợ mười mấy năm sau, Triển gia mặc dù vẫn con cháu đầy đàn, nhưng một chi này của Triển mỗ sẽ bị hương khói đoạn tuyệt, không người kế tục...
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến