Mục lục
Quân Lâm binh vương - SS Hà Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Huyễn Phủ chúng ta tuy rằng cao thủ đông đảo, thực lực hùng hậu. Nhưng phần lớn đều đã trên mấy trăm tuổi, nếu so với tên tiểu tử Quân Mạc Tà có tốc độ tu luyện hết sức biến thái này, chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ không còn khả năng đối đầu với hắn! Quân Khương Lâm hiện giờ còn chưa đến hai mươi tuổi mà đã có khả năng giết chết Triển Mộ Bạch. Tiếp đó trong cuộc đại chiến Thánh Hoàng lại một lần nữa thể hiện bản lĩnh một mình giết hơn hai mươi vị cao thủ Thánh Địa. Điều này đã hoàn toàn chứng tỏ thực lực hiện giờ của hắn đã đạt đến trình độ nào? Khả năng tiềm tàng của hắn ra sao? Lão phu có thể khẳng định hắn chưa đến ba mươi tuổi sẽ dễ dàng tiến cấp đến cảnh giới cao cấp nhất!

- Đến lúc đó, cho dù chúng ta có là Huyễn Phủ, cũng khó mà chống đở nổi Quân Khương Lâm!

Tào Quốc Phong trầm giọng, thở dài một hơi:

- Quân Khương Lâm không có hứng thú đối với Huyễn Phủ chúng ta thì còn dễ xử lý, nhưng vạn nhất nếu hắn quả thực nảy lòng tham với Huyễn Phủ chúng ta, như vậy… hậu quả vô cùng khó lường!

- Ý của đại ca có phải muốn… hiện giờ sớm loại bỏ Quân Khương Lâm? Nhất lao vĩnh dật? Loại bỏ hậu họa về sau?

Bạch Kỳ Phong nhíu mày, thâm trầm hỏi.

- Cũng không hẳn là thế, việc loại này nếu là người trong Tam Đại Thánh địa hoặc là người khác thì may ra có thể. Nhưng người Phiêu Miễu Huyễn Phủ chúng ta thì tuyệt đối không thể làm. Càng không dám làm! Mọi người phải nhớ kỹ, nếu bởi vì lòng ganh tị của bản thân mà đi hại người khác, như vậy đã chứng tỏ rằng bản thân chúng ta không bằng hắn, đây là một điều tối kỵ! Cho dù chúng ta có thành công giết được hắn hay không, thì từ đấy về sau hắn vẫn mãi mãi trở thành một tâm ma trong tâm trí của chúng ta. Khiến cho chúng ta từ đó về sau, cả đời không thể tiến triển thêm tấc nào nữa.

Ánh mắt Tào Quốc Phong đầy lo lắng, nói:

- Nếu không có Quân Khương Lâm, Huyễn Phủ chúng ta có thể không cần lo lắng, nhưng hiện tại có hắn nên chúng ta càng phải nhanh chóng tìm cho được một truyền nhân có tư chất thật tốt. Việc này vô cùng cấp bách, nhất thiết phải làm! Bởi vì chắc chắn sau này phải cần có người thay thế chúng ta bảo vệ Huyễn Phủ!

Bạch Kỳ Phong tỉnh ngộ, khuôn mặt lộ vẻ tức giận, nghiến răng nói:

- Người truyền nhân lý tưởng vốn dĩ chúng ta đã tìm ra rồi… chỉ đáng tiếc là bị bọn người Tam Đại Thánh Địa phá vỡ cả! Lão phu hiện tại quả thực hận không thể diệt hết tất cả bọn chúng!

Một người khác cẩn thận nói:

- Nói như vậy… Nếu lỡ sau này có một ngày Huyễn Phủ chúng ta bị hủy dưới tay Quân Khương Lâm, há chẳng phải nguyên nhân cũng từ đám người Tam Đại Thánh Địa sao?

- Nói không sai!

Bạch Kỳ Phong hai mắt chợt lóe tia sát khí. Âm trầm nói tiếp:

- Cho nên ta mới nói không thể quá tiện nghi cho bọn chúng…

Nói xong hắn liền nhìn về hướng Nam. Đúng vậy, chính là phương hướng của Tam Đại Thánh Địa!

- Chuyện đã đến nước này, nói những lời này cũng vô dụng, hoàn toàn vô nghĩa. Hiện giờ mấu chốt chính là phải tìm cho được một người có tư chất và cả tâm tính có thể đối trọng với Quân Khương Lâm. Bằng không thì vạn năm truyền thừa của Huyễn Phủ, quả thật không còn nhiều nữa rồi!

Tào Quốc Phong cau mày, thở một hơi thật dài.

Sáu người còn lại lúc này cũng đã nghĩ thông, đồng loạt thở dài.

Đúng lúc này, bỗng từ đâu vang lên một tràng cười hết sức thống khoái. Mà thanh âm này rõ ràng là phát ra từ một nơi cách đây không xa. Tất cả mọi người hoảng sợ nhìn nhau, Tào Quốc Phong lúc này mắt lóe lên một đạo thần quang, trầm giọng hỏi:

- Cao nhân phương nào xin xuất hiện, đừng giả thần giả quỷ nữa!

Đám người Bạch Kỳ Phong sắc mặt nghiêm trọng. Từ khí lực của tiếng cười phát ra, thực lực của người này tuyệt đối không dưới bất kỳ ai ở đây. Thậm chí còn có phần nhỉnh hơn nữa! Nếu người này thực sự là địch nhân, thì e là một kình địch đáng sợ!

Cả đám người bọn họ tất cả đều im lặng, chú tâm lắng nghe động tĩnh, sẵn sàng chiến đấu.

Đợi một lúc lâu sau, thanh âm kia chậm rãi nói tiếp:

- Các người không phải là đang tìm kiếm một truyền nhân có tư chất tốt hay sao? Lão tử thấy các người tìm kiếm vất vả, thấy tội cho cái thân già nua của các ngươi. Thời gian cũng không còn nhiều, lão tử tặng cho cắc người một tên. Thấy lão tử tốt không?

Thanh âm vô định, lúc mờ lúc tỏ, khi thì ở phía trước khi thì ở phía sau, lúc ở bên trái, lúc lại ở bên phải. Có khi lại như lơ lửng trên không trung. Mơ hồ nam bắc, khoảnh khắc động tây động đông. Cho dù Thất Đại Thánh Hoàng của Huyễn Phủ thực lực siêu phàm nhập thánh nhưng cũng hoàn toàn không thể nghe ra được phương hướng đang phát ra thanh âm này, lại càng không thể biết được nơi mà người này đang ẩn nấp.

Người kia vừa dứt lời, bảy người hiện tại gương mặt đồng thời biến sắc. Người này đã nghe được toàn bộ nội dung mà nhóm người Huyễn Phủ bàn luận từ nãy giờ. Mà bọn họ lại không hề phát hiện một tý gì về y…

Đây chẳng phải nói… Thực lực của người này còn trên bảy người người ở đây một bậc sao?

Hơn nữa giọng điệu của người này lại không có chút gì khách khí, hiển nhiên không phải là người có thiện ý rồi!

Nơi núi rừng hoang dã, làm thế nào lại xuất hiện một địch nhân mạnh mẽ như vậy?

Bầu không khí đang cực kỳ tĩnh lặng đột nhiên vang lên một tiếng thét thảm thiết, tiếng hét thảm này thanh âm lại hết sức non nớt, người này quyết không quá hai mươi tuổi, sau đó lại nghe thấy một thanh âm hết sức đắc ý:

- Đến đây, các ngươi mau đến đây nhận lấy đồ đệ của mình đi, ha ha ha… Không Linh Thể Chất a. Khó tìm lắm đấy…

Đột nhiên một bóng trắng lờ mờ xuất hiện xoay cuồng giữa không trung hai vòng, như thể có người dùng kình lực ném đi. Từ bóng trắng bắn ra một ngụm máu tươi, huyết quang bắn xung quanh vô cùng đẹp. Sau đó "huỵch" một tiếng rơi thẳng xuống đất. Không gian xung quanh vẫn còn máu huyết bay tán loạn.

- Lão tử đi đây, ha ha ha….

Thanh âm lần này lại tựa như vọng lên từ dưới nền đất mọi người đang đứng, rồi sau đó lập tức biến mất không còn chút dấu vết, bốn bề bây giờ cũng không còn chút âm thanh gì.

- Phía trên!

Bạch Kỳ Phong quát một tiếng liền nhảy lên.

- Kỳ Phong! Có chừng có cạm bẫy!

Tào Quốc Phong khẽ quát một tiếng, rồi cũng bật người lên không trung hơn mười trượng, sau đó liền rút kiếm ra cẩn thận quan sát bốn phía. Y ở vị trí này, vô luận xung quanh có động tĩnh gì, y cũng có thể lập tức viện trợ huynh đệ xung quanh, mà từ trên cao nhìn xuống sẽ dễ dàng quan sát, tránh bị địch nhân đánh lén ra đòn trí mạng với hắn!

Đây cũng do bảy người họ đã kề vai sát cánh cùng nhau suốt một thời gian dài nên mới có thể tạo nên sự ăn ý như vậy. Căn bản không cần phải nhiều lời, vào thời điểm đối địch, mỗi người cứ như vậy đứng đúng phương vị của mình, tạo thành một thế trận tốt nhất. Và cũng đồng thời có thể bảo hộ tốt nhất cho những người khác!

Tào Quốc Phong lơ lửng trên không, toàn bộ tinh thần cật lực đề phòng động tĩnh xung quanh, đột nhiên nghe thấy thanh âm lo lắng của Bạch Kỳ Phong:

- Đại ca, người mau đến xem này… Đúng là thiếu niên có Không Linh Thể Chất! Mau tới đây a!

Tào Quốc Phong nghe vậy tinh thần tức thời chấn động, cả người đang lơ lửng giữa không trung chợt rơi xuống tựa như sao băng, lộn một vòng đã đến ngay bên cạnh Bạch Kỳ Phong. Y nhìn xuống dưới, không khỏi giận tím người!

Trước mắt y là một người nằm trên mặt đất.

Người này toàn thân nhuộm đỏ máu tươi, toàn thân da bong thịt tróc, đã hoàn toàn hôn mê bất tỉnh… Hiện tại chỉ có thở ra mà không có chút hít vào nào….

Xem ra người lúc nãy vừa nói dứt lời đã một chưởng đánh vào thiếu niên này. Sau đó lại còn tiếp tục bị ném từ trên cao xuống, bây giờ còn được một chút hơi thở xem ra vận khí đã tốt lắm rồi.

Tào Quốc Phong đến gần nhìn kỹ, đưa tay bắt mạch, liền tức giận nói:

- Thiếu niên này kinh mạch toàn thân gần như đã bị hủy! Hắn bây giờ chẳng khác nào là một phế nhân!

Thiếu niên này có gương mặt tuấn tú. Hai hàng lông mày chau lại, gương mặt vô cùng thống khổ. Hai mắt nhắm nghiền… Đây không phải là người có Không Linh Thể Chất mà ngày trước mình nhìn trúng hay sao?

Không thể ngờ là thanh niên này lúc trước bị người ta bắt đi ở Cúc Hoa thành, hiện giờ xuất hiện trở lại với tình trạng thê thảm đến mức này. Lúc này, Tào Quốc Phong cảm thấy ruột gan đau đớn, tuy đã miễn cưỡng cố gắng định thần lại nhưng tay y cơ hồ đang run rẩy. Tào Quốc Phong nhắm mắt hỏi:

- Còn cứu được không?

Với một người như Tào Quốc Phong, khi có thể nói ra những lời này thì xem ra vị thiếu niên kia đối với hắn vô cùng quan trọng.

Bạch Kỳ Phong thở dài một tiếng nói:

- E rằng rất khó …

Kỳ thật Tào Quốc Phong làm sao lại không biết vị thiếu niên này hiện giờ khó mà cứu được, trình độ Bạch Kỳ Phong làm sao bằng được Tào Quốc Phong.

Tào Quốc Phong cả người chấn động. Cơ hồ chỉ trong khoảnh khắc, y đã già đi thêm chục tuổi…

- Kỳ thực, cũng không phải là hoàn toàn không có cách.

Bạch Kỳ phong do dự nói:

- Chẳng qua là… Chẳng qua là… xem có đáng làm hay không…

- Biện pháp gì?

Tào Quốc Phong xoay người, hai mắt sáng quắc nhìn Bạch Kỳ Phong.

- Bảy người huynh đệ chúng ta luân phiên sử dụng huyền khí của bản thân truyền vào cơ thể đứa bé này để bảo vệ kinh mạch cho hắn. Sau đó lập tức trở về Huyễn Phủ lấy Thất Thải Thánh Quả, nếu đến lúc đó tiểu tử này vẫn còn có thể cầm cự đến lúc đó, thì vẫn còn chút hi vọng cứu chữa… Nếu không, cũng hết cách…

Bạch Kỳ Phong nói:

- Nhưng xem tiểu tử này, hiện giờ… muốn hắn cầm cự đến lúc đó… Khó lắm! Thật sự là rất khó!

- Bất kể thế nào, đây cũng là tia hi vọng cuối cùng!

Tào Quốc Phong quả quyết nói:

- Hiện tại cứ quyết định như vậy! Chúng ta lập tức khởi hành, chạy về Huyễn Phủ! Tiểu tử này có thể chất xuất chúng. Hắn có liên quan trực tiếp đến tương lai Huyễn Phủ của chúng ta. Nhất quyết không thể để mất y! Đầu tiên, để ta truyền khí cho hắn…

Nói xong, Tào Quốc Phong hai tay vươn về trước, quát một tiếng. Huyền khí liên tục trào ra không ngừng. Vút một tiếng, torng không trung đột nhiên xuất hiện một chiếc giường vô hình hoàn toàn sử dụng huyền khí để ngưng kết thành!

Hắn hất tay một cái, thiếu niên đang nằm trên mặt đất lập tức bay thẳng đến chiếc giường bằng huyền khí, nằm gọn trên đó không có một chút động đậy, giống như là lọt vào một đám mây vô cùng thư thái vậy.

Hai tay Tào Quốc Phong mang theo luồng huyền khí dày đặc, phất ra một cái.

Vết thương trên người thiếu niên lúc này bằng mắt thường vẫn có thể thấy được nó đang dần dần khô một cách nhanh chóng, rồi đóng vảy; mới đây vẫn còn thấy nó chảy máu không ngừng vậy mà trong phút chốc đã lành đi hơn phân nửa!

- Hồi Xuân Thuật, đại ca, huynh điên mất rồi!


Bạch Kỳ Phong chấn động nói:


- Chẳng lẽ huynh không muốn sống nữa hay sao?


Hồi Xuân Thuật, cái tên nói lên tất cả, là một là huyền thuật chữa thương cổ quái, chính là lấy sinh mệnh của người thi thuật để trị thương, làm giảm mạnh tổn thương của người bị thương! Chẳng cần biết tình trạng kẻ bị thụ thương nặng nề như thế nào, chỉ cần trị thuật này xuất ra, chắc chắn sẽ có chuyển biến tốt đẹp!


Nhưng ở trong Huyễn Phủ, bí thuật là lại là một điều cấm kỵ!


Dị Thế Tà Quân


Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ


Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK