-Việc vui mừng là nhà ta cho tới bây giờ đều đi theo chi trưởng hoàng thất, gia gia của ta đối với bệ hạ luôn luôn tận tâm trung thành, Đường gia chúng ta cũng một lòng đi theo bệ hạ.
Đường Nguyên nhíu mày, vẻ mặt buồn rầu nói:
-Gia gia năm đó, luôn cùng bệ hạ kề vai chiến đấu, nếu bệ hạ quả thật muốn đối phó với Quân gia. Gia gia của ta lão ấy sẽ…
Đường Nguyên cắn răng một cái nói tiếp:
-Nhất định là ủng hộ bệ hạ!
-Ta hiểu!
Quân Khương Lâm vỗ bả vai Đường Nguyên trấn an:
-Ta sẽ không làm tổn thương tới lão!
-Cám ơn!
Đường Nguyên trong lòng như bỏ được một tảng đá lớn.
-Oh? Thằng nhóc ngươi học ở đâu cái thói cám ơn nhiều như vậy? Ngươi ngưu a, bây giờ, trong lòng có thể thoải mái một chút rồi chứ?
Quân Khương Lâm liếc mắt nhìn hắn.
-Hắc hắc, hai ta là huynh đệ, vừa rồi ta nói, vốn lời vừa rồi cũng không muốn nói với ngươi, chỉ là, chúng ta là anh em, tất nhiên ta sẽ đứng về phía ngươi.
Tuy nói vậy nhưng thần tình Đường Nguyên cực kỳ nghiêm túc.
-Mập mạp, ngươi cũng biết tâm nguyện của ta chính là muốn người nhà, huynh đệ của ta sống bình an vui vẻ, huynh đệ tự nhiên cũng như là người nhà, nói cảm ơn nhiều làm gì, lại thành người ngoài mất.
Đại thiếu ha ha cười nói.
-Mọi người là hảo huynh đệ, cả đời là hảo huynh đệ.
-Đúng vậy.
Mập mạp khuôn mặt nung núc thịt nguyên bản đang nghiêm túc trong nháy mắt liền chuyển biến, ngượng ngùng gãi gãi đầu. Đột nhiên rất là khẩn trương thốt lên:
-Tam thiếu, chuyện đó ngàn vạn lần không để người nhà ta biết a, càng không thể để Tôn Tiểu Mỹ biết.
Nếu không ca ca ta sẽ không còn mặt mũi nhìn ai nữa.
-Chuyện gì không thể để cho người khác biết? Ngươi nói là chuyện kia, thế thì nguy rồi. Quân Khương Lâm sửng sốt nhẩy dựng lên, ta đang có hứng liền tiết lộ cho nàng biết rồi, ai nha chuyện này, ta còn tưởng hai người các ngươi là bạn đời, không có chuyện gì không thể nói với nhau, ai da! Chuyện này, trách ta, trách ta a! Ta sao lại u tối đần như vậy chứ.
Đường Nguyên lúc đầu cho rằng hắn đang nói đùa, sau lại thấy thần sắc hắn buồn phiền hối hận, không giống với giả vờ, trong lòng không khỏi chậm rãi trầm xuống, khuôn mặt phì nộn chậm rãi biến thành màu đen, thân mình đang dựa vào góc tường, từ từ trượt xuống, hữu khí vô lực mang theo vạn phần hi vọng hỏi:
-Thật sự?
-Đương nhiên là sự thật, việc này ta có thể lừa ngươi sao, ài! Xin lỗi ngươi nha.
Quân Khương Lâm làm ra vẻ mặt hối hận.
Bịch một tiếng, Đường đại thiếu rốt cuộc ngã sõng soài trên mặt đất. Không biết giải quyết thế nào mắt đảo như rang lạc, khóc không ra nước mắt nói:
-Xong rồi…ta xong rồi.
Quân Khương Lâm đau xót nói:
-Hiện tại nhanh chóng đi giải thích, may thì còn kịp, khi ta tới nàng đang chuẩn bị đi đến Đường gia đấy.
-A?
Đường Nguyên thân thể hơn năm trăm cân lại có thể như một cái lý ngư đả đĩnh (cá chép nhảy lên), vẻ mặt như đưa đám qua kỳ sát hạch, ngửa mặt lên trời kêu thảm một tiếng:
-Mẹ của ta ơi, mạng của ta sao khổ như vậy chứ, Tiểu Mỹ a.
Sau đó hắn tựa như lùi lại một chút lấy đà liền giống như một đầu tầu phi thẳng ra ngoài, đông đông đông vài tiếng nổ. Chạy không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Quân Khương Lâm cười hắc hắc, thị nữ đưa tới một ấm trà, hắn gếch chân bắt chéo, bàn chân lắc lắc mấy cái. Trong cổ ư hử một đoạn tiểu khúc: "Nhớ ngày đó, đội ngũ lão tử mới khai trương. Mười mấy người đến bẩy tám điều thương,"
Đột nhiên mặt nhăn mày nhíu, nói: "Ca từ này có vấn đề nghiêm trọng! Mười mấy người tại sao lại chỉ có bẩy tám điều thương (tiểu JJ)? Chẳng lẽ trong đó có nữ binh?"
Đột nhiên nghe thấy xa xa tiếng Đường Nguyên truyền đến:
-Thực không có việc gì! Ta thề với trời! Thật không có! Không tin ngươi đi hỏi tam thiếu, ta chính là chỉ muốn gặp ngươi một chút, thật không có chuyện gì mà! Ta nếu dối gạt ngươi, thì đêm động phòng ta sẽ bất lực.Vậy chung quy ngươi đã tin chưa.
Sau đó một cái âm thanh như nổi giận đùng đùng ngọn lửa ngút trời nói:
-Nếu không có việc gì, ngươi vì cái gì mà phải xin lỗi ta? Cư nhiên còn không muốn ta về nhà nói, nói ra ngươi nhất định phải chết? Ngươi rốt cuộc làm cái chuyện gì mà có thể phải chết? Quân Khương Lâm sao? Quân Khương Lâm sao? Gọi hắn! Không! Ta đi tìm hắn! Ta hỏi cho rõ trắng đen.
Sau đó chỉ nghe thấy tiếng bước chân đông đông truyền tới. Xen lẫn là tiếng Đường mập mạp té ngã không ngừng kêu thảm cầu khẩn:
-Cô nãi nãi của ta…nãi nãi, "mụ" người tạm tha cho ta lần này đi.
-Ngươi nếu không có làm gì sai, vì sao phải cầu xin tha thứ?
-Ta ta ta…
Tam thiếu oa oa...ngươi hại chết ta rồi, người đùa chết ta, mẹ ơi Đường mập mạp dậm chân kêu trời.
Quân Khương Lâm cười hắc hắc, ai bảo, tiểu tử ngươi làm tâm tình của lão tử nặng nề như vậy, lúc này cho lão bà của ngươi hảo hảo dậy dỗ ngươi một chút, vì thế vẻ mặt liền chính khí lẫm liệt đi ra. Quát một tiếng:
-Làm gì, làm gì đó? Không phải chỉ là đi ra ngoài uống hoa tửu (uống rượu ôm đấy) thôi sao? Cũng chẳng có gì phải kinh ngạc như vậy? Thật là làm cho ta bực chết đi được!
Tôn Tiểu Mỹ sửng sốt, lập tức xoay người nhéo lỗ tai Đường Nguyên:
-Con tôm, mập mạp! Tiểu tử ngươi không phải nói bồi tam thiếu đi đến Độc Cô gia thôi sao? Nguyên lai là đi uống hoa tửu! Ngươi hảo! Ngươi tốt lắm! Ngươi hảo hảo hảo…
Đường Nguyên khóc không ra nước mắt, muốn giải thích? Giải thích cũng không được, không giải thích càng không được, thật sự là không có cách nào. Xé giọng kêu gào:
-Lão bà đại nhân thân ái, ngươi hiểu bụng ta mà, như thế nào dám uống hoa tửu chứ? Có cô nương nào chịu theo ta sao? Cúi người đã đè chết người ta rồi.
Quân Khương Lâm bật cười, buông ra một câu:
-Ân, ta đột nhiên nhớ có chuyện.
Sau đó thân mình nhoáng một cái, liền chạy trốn, bặt vô âm tín.
Chỉ nghe thấy phía sau âm thanh quyền đấm cước đá cùng xét hỏi.
Quân Khương Lâm trong lòng vô cùng sảng khoái, như vứt bỏ được quyển tạp chí xấu xa phơi nắng…ở đầu đường. Mơ hồ cảm giác như phía sau có người theo dõi. Bước chân vội vàng, vừa chuyển hai cái, liên tiếp khom người vài cái, lại thêm vận khởi Âm Đương Độn, tức thì ngay giữa ban ngày ban mặt bóng dáng liền tiêu thất.
Người của hắn tuy rằng nhìn không thấy, nhưng thực tế nguyên lai ở chỗ ấy, chỉ là trốn trong không khí mà thôi. Thật lâu sau, xung quanh hoàn toàn không có dị thường, Quân Khương Lâm đang hoài nghi có phải hay không mình nghi thần nghi quỷ, đột nhiên một đạo lục quang lóe lên, Quân Khương Lâm đột nhiên cảm giác được xung quanh tràn ngập hàn ý, loại cảm giác này như là đi trong rừng rậm bị độc xà nhằm trúng, cả người nổi lên một cỗ khí lạnh, từ đỉnh đầu qua cột sống, truyền luôn đến gót chân!
Giống như là một cái kỳ độc của dị độc xà vô cùng mãnh liệt nằm ở phía trước.
Loại cảm giác này, đối với Quân Khương Lâm mà nói, thậm chí là hết sức quen thuộc! Trong phút chốc, đột nhiên nhớ ra khoảng thời gian ở Thiên Phạt Sâm Lâm, một màn đại chiến giữa Lãnh Huyết Chí Tôn Lệ Vô Bi và Xà Vương Thiên Tầm!
Xà Vương thời điểm lần đầu tiên xuất hiện, khí tràng chính là cũng lành lạnh như vậy!
Trong nháy mắt, Quân Khương Lâm nhất thời minh bạch được rất nhiều việc…
Đạo lục quang này, với ánh chớp như đá lửa tạo ra trong phút chốc dùng tốc độ lục soát khắp chung quanh phương viên năm mươi trượng không gian, tiếp theo xoạt một tiếng bay lên trời. Thẳng tắp một đường lên đến vài chục trượng, ánh mắt lợi hại nhìn bao quát xung quanh, thật lâu lúc sau mới phiêu phiêu hạ xuống, ống tay áo giương lên, lục quang chợt lóe, nháy mắt liền biến mất dạng.
Quân Khương Lâm ánh mắt thân thiết, đúng là muội muội của bạch y thiếu nữ, lục y thiếu nữ Mai Thiên Thiên!
Hiện tại Quân Khương Lâm đã xác định được. Vị Mai Thiên Thiên này, chính là Thiên Phạt sâm lâm Xà Vương!
Thiên Tầm!
Từ khi ở trên đường nhìn thấy tỷ muội hai người nàng. Cũng đã cảm thấy không bình thường, lúc đi vào Thiên Hương thành không hiểu sao lại mất đi tung tích, hiện tại lại truy tung theo mình, các nàng rốt cuộc tính toán muốn làm cái gì? Các nàng rốt cuộc là có ý đồ gì với mình? Hay là có ý đồ với cả Quân gia!
Một thế hệ Chí Tôn thân thủ, Thiên Phạt Thú Vương Chí Tôn. Rời xa Thiên Phạt là nơi sinh sống, ngàn dặm xa xôi đi theo chính mình vào Thiên Hương thành, chẳng lẽ bọn họ có thể phát hiện ra bí mật của mình sao?
Quân Khương Lâm tâm niệm vừa chuyển, khí tràng Hồng Quân Tháp phát động, thần thức Khai Thiên Tạo Hóa Công tập trung, vô hình vô ảnh hướng về phương hướng kia truy theo!
Đạo lục quang mờ ảo kia bay nhẹ nhàng loáng vài cái. Cơ hồ chỉ trong nháy mắt thay đổi ít nhất hơn mười phương vị, sau đó hướng về một nơi nào đó ở ngoài thành, thoáng như một mũi tên bị kéo căng "Sưu" một tiếng liền bay thẳng ra ngoài!
Xà Vương Thiên Tầm huyền bí bây giờ tốc độ quả thật là đã cực nhanh, khiến cho cả người nàng trên không trung biến thành một đạo lưu tinh dường như là ảo ảnh, thậm chí, quần áo của nàng mầu lục, trên không trung có chút xu thế bị bốc cháy!
Cho dù bây giờ là giữa ban ngày, Xà Vương cũng không có chút nào kiêng kị, bởi vì nàng thực sự tin tưởng, bằng tốc độ của mình, nếu như một người bình thường, chỉ sợ cùng mình đối mặt, cũng tuyệt đối không thể nhìn ra! Bọn họ nhiều nhất cũng chỉ cảm giác được tựa hồ như có cơn gió mát thổi thoáng qua, ngoài ra tuyệt đối sẽ không có cảm giác nào khác.
Tin tưởng cho dù là tu luyện thành tựu đạt đến Huyền khí cao thủ, chỉ cần chưa đạt đến Thiên Huyền cấp bậc, vẫn như cũ không nhìn thấy mình! Cho dù có là Thiên Huyền, mà không có được sự chuẩn bị tốt nhất, đem tinh thần lực điều chỉnh đến trạng thái tốt nhất. Hết sức chăm chú vận công tập trung vào hai mắt, còn phải toàn tâm toàn ý chăm chú nhìn người qua đường, mới có thể phát hiện ra mình!
Nếu quả thật là muốn truy tung theo mình…
Xà Vương Thiên Tầm lòng tràn đầy tự tin, trong thời gian ngắn, cho dù có là Ưng Bác Không được người đời công nhận là khinh công vô đối, cũng chưa chắc có thể đuổi được mình!
Đây vốn là thiên phú tốc độ của Xà Vương!
Tuyệt đối nhân loại tầm thường không thể cảm nhận được được siêu cấp tốc độ! (Chính xác cu Tà của chúng ta có là nhân loại bình thường đâu.)
Bỗng chốc Xà Vương Thiên Tầm đã ra khỏi thành.
Đáng nhắc tới chính là, Thời điểm Xà Vương ra khỏi thành. Cũng trực tiếp từ trên tường thành lướt ra, tường thành cao khoảng năm sáu trượng đối với nàng cùng một loại giống như là bình địa vậy, cứ như mũi tên nhọn rời cung thẳng một đường chạy ra ngoài!
Trên thực tế tường thành kia đối với Xà Vương cũng chính là bình địa!
Xà Vương ở giữa không trung cũng không cần mượn lực bay ra xa hơn mười trượng, tốc độ bay vút vẫn như cũ không có chút nào chậm lại, nhưng thân mình cách mặt đất ngày càng thấp, đạt tới điểm thấp nhất trong nháy mắt, đột nhiên mũi chân điểm một cái vào đúng ngọn cỏ, "Xoạt" một tiếng tốc độ lại tăng nhanh!
Ở sau lưng nàng, một gốc cây khô nhẹ nhàng lay động…
"Thật không hổ là Xà Vương Thiên Tầm!" Quân Mạc tà ẩn thân ở phái sau âm thầm tán thưởng! Nếu đổi lại là nhân loại, với tốc độ linh hoạt như vậy, chỉ sợ không có ai có thể tự nhiên như vậy, tin tưởng rằng trình độ Ưng Bác Không cũng không được, bởi vì Ưng Bác Không thủy chung vẫn là nhân loại!
Cái này chỉ có ở Thiên Phạt sâm lâm đám Thú Vương Chí Tôn đặc hữu mới chính là có bản lĩnh thiên phú này!
Bắt chước khẳng định là không được!
Đoạn đường này Xà Vương chạy điên cuồng, chỉ chốc lát trong lúc đó, đã rời xa thành Thiên Hương hơn mười dặm đường, mắt thấy đằng trước chính là núi rừng, thân ở chỗ rừng cây cũng dần dần rậm rạp lên, đột nhiên, thân hình mảnh khảnh của nàng bất thình lình dừng lại, ngay tại thời điểm thân pháp đang bay nhanh đột ngột dừng lại, sau đó xoạt một tiếng lại nhảy thẳng lên không trung. Giống như pháo thăng thiên, bắn thẳng lên không trung!
Chỉ trong nháy mắt này, nàng rất nhanh quay đầu lại, hé ra khuôn mặt hồn nhiên bên trong mang theo vẻ thiên kiều bá mị. Lại như vậy hiện trong không trung. Lục y tung bay, ống tay áo phất phơ, toàn bộ hiện ra vài phần tiên ý, lại có sát ý lạnh lùng nghiêm nghị!
Ánh mắt của nàng hắc bạch phân minh, mang theo vô tận sát ý, nhìn lại phía sau mình! Khí thế Xà Vương, ùn ùn kéo đến cuồn cuộn mãnh liệt! Mấy trăm trượng phía trước người, toàn bộ hoa cỏ cây cối đều đổ ngã rất có trật tự!
Nàng hình như đã phát hiện ra có người theo dõi!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành