Biên Tập: Maison
Từ từ, sau khi số lượng linh khí to lớn đến mức khủng bố và dần hình thành qui luật nhất định thì mọi người mới bình tâm lại từ nỗi khiếp sợ cực độ.
Tu vi đã đạt đẳng cấp Chí Tôn Thượng thừa như Hùng Khai Sơn cũng đã bị sợ tới mức tay chân bủn rủn... Đừng có nói là lá gan của Hùng Khai Sơn nhỏ bé, cũng chỉ bởi vì đây là loại khí thế Vương giả Huyền thú bẩm sinh làm cho hắn không thể không sợ hãi.
Đó là nỗi sợ từ đáy lòng đối với Thú Hoàng gần như khiến hắn phải hiện nguyên hình để tỏ lòng thần phục. Sau khi miễn cưỡng khắc chế, lẩy bà lẩy bẩy đứng lên thì hắn mới cảm thấy hạ thân phát sinh nhu cầu khẩn cấp.
Vừa đi vừa nhìn đằng trước đằng sau vài lần, hắn lén lút chạy ra ngoài lựa chọn một cái hốc có vẻ kín đáo phía sau cây cổ thụ cởi lưng quần ngồi chồm hổm xuống. Bùm bùm xoẹt xoẹt một trận vang lên, mùi hôi bay ra bốn phía. Sau một hồi, Hùng Tứ gia mới kéo lưng quần đứng lên, vẻ mặt rốt cục mới lại chuyển biến tốt.
Hùng Tứ gia xả ra rất nhiều, lúc này tâm tình mới chuyển biến tốt đẹp. Bây giời mới rỗi rãi vừa thắt dây lưng, vừa nghiêng cái đầu lông lá xồm xoàm nhìn cây tùng khổng lồ thẳng tắp trước mặt mà lẩm bẩm
"Thực là thẳng, chà! Cao như vậy, thẳng như vậy, thực sự là một cái cây bị phạt đứng nha. Hùng Tứ gia hôm nay xem như giúp ngươi bón phân, cũng là phần số của ngươi..."
Đang thì thào tự nói thì hắn lại nghe thấy phía sau loẹt xoẹt vang lên. Cũng có không ít Huyền thú đang xốc lại đai quần tản bộ tới đây. Xem bộ dáng đó thì không có ngoại lệ, tất cả đều bị khí thế vừa rồi hù dọa. Nguyên một đám mặt xanh lè môi trắng bệch, hoàn toàn không có giọt máu nào.
Nhưng có vẻ là so với trước kia thì còn tốt hơn. Lúc trước, hồi còn chưa được tiến giai ( nâng cấp) thành cường giả thì chúng cứ trực tiếp giải quyết ngay tại chỗ. Lần đó khi Lục Đại thú vương tiến giai đã khiến cho Thiên Phạt Sâm Mâm trở thành bãi "Địa lôi" chính hiệu.
Còn hiện tại ít nhất chúng cũng đã biết cần chiếu cố mặt mũi của mình, cũng biết yêu quý quần áo, còn hiểu được phải tìm nơi tương đối kín đáo để hành sự. Quả thực là có tiến bộ...
Khí thế trước mắt của Mai Tuyết Yên đối với bọn họ tạo thành nỗi kinh sợ thật sự quá lớn, hơn xa lần Lục Vương tiến giai. Cho dù như Hùng Khai Sơn là Thú vương vẻn vẹn chỉ kém một bậc mà cũng tràn đầy khiếp sợ trong lòng!
Tuy rằng Mai Tuyết Yên đã cực lực khống chế khí thế của mình cố gắng không tác động đến người khác, dùng hết sức để chỉ tập trung vào người Quân Khương Lâm. Nhưng luồng uy áp cuồn cuộn vẫn tràn ngập đất trời lúc này. Mặc dù nó không gây sát thương thực tế, nhưng vẫn làm đám Huyền thú rõ ràng cảm nhận được mà hoảng hốt lo sợ!
Bởi vì trong huyết mạch của mình, từ nhỏ bọn họ đã có bản tính thần phục khí thế bẩm sinh, mang nỗi kính sợ tự đáy lòng với Tôn giả thú vương. Nhưng nếu là một người phát ra khí thế cũng như vậy thì rất có thể chỉ kích thích ý chí chiến đấu cao nhất của bọn họ. Nhưng hiện tại thì không, chỉ còn lại sự ngưỡng mộ!
"Vội cái gì, vội cái gì?" Hùng Tứ gia xiết chặt thắt lưng lớn tiếng mắng mỏ
"Tất cả đều thành thành thật thật xếp thành hàng, từng bước từng bước lại đây! Đừng có để mùi hôi ngút trời, như thế nào lại không có tố chất vốn có, rồi lại bị cho là người nhà mình làm đấy? Để xấu mặt trước người ngoài thì không chỉ mất mặt mũi của riêng các ngươi, mà là làm mất thể diện của Thiên Phạt Sâm lâm, có hiểu không?"
Đám Huyền thú vâng vâng dạ dạ, liên tục gật đầu, cũng không biết là chúng thật sự hiểu được hay không...
Chỉ thương thay cho cây cối chỗ này trực tiếp bị chìm ngập trong đống thải ra ….. Nhưng như thế cũng có lợi, mấy trăm năm sau mà cành lá vẫn rậm rạp, càng ngày càng tươi tốt. Hơn xa đám cây cỏ cùng thế hệ...
Trong trướng bồng, lớp vải bố trên đỉnh đầu chỗ hai người đang nằm đã sớm không cánh mà bay. Từng luồng Thiên địa linh khí tinh khiết sạch sẽ xuyên qua chỗ hổng mãnh liệt rót vào, sau đó lại biến mất vô tung. Lỗ hổng này mặc dù không lớn, nhưng lại giống hệt một cái động không đáy có thể nuốt chửng số lượng Thiên địa Linh khí tới vô hạn...
Mà sắc mặt Quân đại thiếu gia cũng cùng với lượng Thiên địa linh khí truyền vào mà càng ngày càng hồng, càng ngày càng tốt hơn thì rất có xu thế đạt đến mức cao nhất. Sự thực, sắc mặt sau khi đạt mức hồng rực thì mới đột nhiên khôi phục lại thành bình thường.
Quân Khương Lâm nhẹ nhàng làm hiệu cho Mai Tuyết Yên ý bảo có thể dừng lại. Mai Tuyết Yên hiểu ý lập tức thu lại khí thế, loại bỏ sát khí trong lòng khiến cho khí thế bản thân dần dần khôi phục lại trạng thái bình thường. Lần hấp thụ này có thể nói khiến cho linh khí trong Hồng Quân Tháp đạt đến trạng thái gần như đầy chặt!
Sau khi lượng linh khí đã vượt xa mức độ trước kia, còn linh lực trong cơ thể cũng nhờ lần hấp thu này mà tăng lên trên phạm vi lớn. Quân Khương Lâm rõ ràng cảm thấy mình đã đạt đến mức tùy thời có thể đột phá!
Có lẽ liền chỉ cần lĩnh hội một chút xíu, chỉ cần một cơ duyên nhỏ là có thể đi vào được tầng năm Hồng Quân Tháp! Hiện tại khoảng cách đến đột phá đã chỉ còn tương đương một lớp giấy mỏng... khẽ đâm một cái là thủng!
Mà ở trong quá trình này thì Quân Khương Lâm rõ ràng cảm ứng được Tâm ma xâm lấn, thất tình lục dục quấy rối không dứt. Mọi chuyện xảy ra trong kiếp trước kiếp nầy đều hiện lên trong đầu rất rõ ràng, cho dù là chuyện rất nhỏ cũng nhớ rành mạch, không quên chút nào. Nó tựa như một dòng suối nhỏ trong suốt nhìn thấy tận đáy.
Trong lòng khi thì lửa giận bừng bừng, khi thì mềm mỏng với muôn nơi, khi thì ham muốn bùng cháy, khi thì mừng rỡ như điên, khi thì căm hận đầy bụng, khi thì băn khoăn lúng túng...
Đủ kiểu cảm giác, chủng loại cảm xúc phức tạp trong giai đoạn này đều dồn nén trong lòng. Mừng rỡ, đau buồn, giận dữ, lại mừng rỡ... Tất cả đều chồng chéo lên nhau, trộn lẫn với nhau hỗn độn không thôi.
Trước mắt Quân Khương Lâm chỉ cần tuân thủ nghiêm ngặt việc giữ gìn tâm linh trong lòng sao cho thanh tĩnh đến tận cùng, mọi việc khác thì cứ mặc kệ! Cho dù có quấy rầy nhiều hơn nữa cũng khó làm rối loạn sự tĩnh lặng như gương mặt hồ!
Mặc kệ ở trong ảo giác hắn thấy những điều mình đã gặp rồi chết thảm, vợ con chết hết nhà tan cửa nát, hay là những người thân nhất chết oan chết uổng trước mắt mình. Tất cả đều không làm cho cảm xúc dao động một chút nào mà chỉ nhìn thoáng như không thấy!
Nhưng dường như chỉ trong nháy mắt, rồi lại có vẻ là đã trải qua luân hồi trăm ngàn kiếp người. Để rồi sao khi mở mắt thì cho dù có nhìn thấy cái gì cũng đều cảm thấy đau xót tận đáy lòng, cảm nhận được mọi thứ đều xa lạ! Tựa hồ quả thực đã trải qua những năm tháng luân hổi của trăm ngàn đời người rồi mới lại trở về với sự thật!
Mà ngay cả trong nháy mắt, khi hắn lại nhìn thấy Mai Tuyết Yên thì cũng không khỏi tim đập mạnh và hơi loạn nhịp. Nhưng cũng trong khoảnh khắc đó vẫn nảy sinh một cảm giác gần gũi mà xa xôi thực xa lạ.
"Có phải là cảm thấy mọi thứ trước mắt thực xa lạ không? Cho dù là sự việc, con người, đồ vật đều như thế? Cũng giống như đã phải cô độc suốt bao năm tháng trong hàng trăm ngàn kiếp người?" Mai Tuyết Yên mỉm cười nhìn hắn, nàng dùng một loại âm thanh kỳ quái mà hỏi.
Nàng có thể được coi là người đã trải qua, nay chứng kiến diễn cảm trong mắt Quân Khương Lâm thì chỉ nháy mắt là đã đoán được Quân đại thiếu gia này đang suy nghĩ gì.
"Không sai! Nguyên nhân của nó là gì? Hay là mọi người khi đột phá đều có cảm giác tương tự!"
Quân Khương Lâm thử đề phát chân khí, chỉ cảm thấy trong cơ thể và trong kinh mạch một đạo khí tức màu vàng như dòng nước chảy mãnh liệt sục sôi cuốn đi không ngừng. Chỉ cảm thấy khí lực của mình dường như vô cùng vô tận, tựa như lúc này nếu trước mắt có một quả núi thì có thể chỉ dùng một tay nâng lên!
"Đại khái có thể nói, quả thật chính là như vậy. Trước mắt thì chàng đã có được thực lực của Tôn Giả tầng thứ hai! Rõ ràng là việc phát sinh ở trước mắt, vậy mà ta vẫn khó mà tin được. Thực sự là không nghĩ tới chàng sẽ đột phá nhanh như vậy, thuận lợi như vậy! Quả là kì quặc!"
Vẻ kì quái trong mắt Mai Tuyết Yên càng đậm đặc "Sau khi đột phá thành công, tất cả mọi người sẽ thấy trong nháy mắt đột phá sinh ra ảo giác tinh vi nào đó. Nó phảng phất như đã trải qua vô số kiếp, từng đời từng đời lần lượt luân phiên trải qua"
" Hơn nữa loại ảo giác này lại giống sự thực đến lạ thường! Đến nỗi tâm thần đảo ngược rất nhiều, đối với sự thật hiện tại thì sẽ sinh ra một cảm giác không đúng sự thực! Lúc trước ta vì cửa ải này mà suốt ba năm sau mới coi như thực sự khôi phục bình thường."
"Đó là nàng" Quân Khương Lâm nháy mắt một cái rồi cười nói: "Nhưng Bản Thiếu gia là ai, là tuyệt thế thiên tài. Vậy ta nhất quyết sẽ không chịu ngây ngô giống nàng, chuyện này không phải hoàn toàn không thể được, ha ha..."
Sắc mặt và điệu bộ của hắn ngay trong nháy mắt sau khi tim đập mạnh và loạn nhịp đã khôi phục bình thường!
Mai Tuyết Yên cực kỳ khiếp sợ nhìn hắn, trăm ngàn lần không nghĩ tới kẻ có da mặt so với tường thành còn dày hơn lại có thêm vài phần bại hoại chỉ mới vừa đột phá liền có thể lập tức khôi phục. Đây quả là không thể tưởng tượng!
Phải biết rằng đây chính là kí ức của trăm ngàn kiếp luân hồi! Chẳng lẽ đối với hắn lại không hề có ảnh hưởng nào sao? Chẳng lẽ sự biến đổi thành vô tâm vô tính lại có thể đạt tới loại tình trạng này?! Hay là chỉ có tuyệt thế đại thiên tài mới được như vậy?
"Đồ ngốc, bởi vì nàng đã xem nhẹ một chuyện rất quan trọng!" Quân Khương Lâm dịu dàng nhìn nàng mà nói
"Bởi vì bản Thiên tài vào lúc đột phá thì trong lòng có tình! Hơn nữa người thương ở ngay bên cạnh! Cho nên ta mới có thể đột phá rất nhanh. Mà nàng sau khi đột phá thì trong lòng chẳng những không sáng tỏ, mà lại càng trống rỗng. Tuy rằng không có chỗ nào ràng buộc sự thoải mái của bản thân, nhưng đó cũng tương đương với vô tình!"
" Cho nên nàng mới phải trải qua ba năm hoang mang, hơn nữa lúc nàng tiến giai ( bậc) ở cấp ba thì lại bị kẹt bởi thất tình. Phải biết rằng, một chữ tình là nguồn gốc nảy sinh vạn vật! Muôn đời luân hồi, chỉ có Tình - mới là vĩnh cửu!"
"Nói như vậy... thì cũng có đạo lý." Mai Tuyết Yên trầm tư một lát, rốt cục lại gật gật đầu.
"Ta vốn là một người vô tình, đã từng kệ mọi sự không lấn bấn trong lòng. Chưa từng vô tình mà chỉ có rất vô tình. Không biết có phải là được ông trời chiếu cố hay không, mà lại ban cho ta một cuộc sống khác tràn ngập chữ 'Tình'!"
" Bất kể là thân tình vẫn là tình bằng hữu hoặc là tình yêu, để cho ta đều tự mình trải qua một lần. Cho nên ta hiện tại đúng là vào lúc hoàn mĩ nhất. Cho nên cửa ải này, mặc dù đều không phải là hoàn toàn không có gây trở ngại, nhưng thực sự không lớn, vì thế có thể rất nhanh khôi phục bình thường."
Quân Khương Lâm mỉm cười, trên mặt của hắn chỉ thấy một vẻ ôn hòa. Hơn nữa, khí tức trên người hắn đã vô hình trung xảy ra thay đổi lớn, một loại hấp dẫn phóng khoáng xuất thần đang chậm rãi xuất hiện ở trên người của hắn.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành