Biên Tập: Matsukari
Lời vừa ra khỏi miệng đến cả Mộ Dung Tú Tú cũng cảm thấy lời nói của chính mình là không có khả năng, xưa nay con gái mình luôn tự cao tự đại, nhìn khắp thiện hạ cũng không thấy một nam tử nào nào mà nó ưng ý, ngay cả anh tuấn, tài năng kiệt xuất như Lý Du Nhiên cũng không ngoại lệ thì Quân Mạ Tà sao có thể so sánh.
Tuy hắn địa vị cao cả, thực lực kinh người nhưng những chuyện này mới phát sinh gần đầy, trong khoảng thời gian ngắn như vậy thì hình tượng một tên công tử ăn chơi trác táng, phá gia chi tử có thể xóa nhòa được chứ?
Vả lại, số lần hai người gặp nhau chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nhiều nhất chính là lúc con gái đi thăm Dạ Cô Hàn mà vô tình gặp mặt, ngoài ra không có giao tiếp nào khác, thật khó mà có thể gắn kết lại cùng một chỗ.
"Con …"Linh Mộng công chúa hé miệng thở dốc, cúi đầu "…không có."Mặc dù phủ nhận, nhưng nàng thốt ra những lời này cực kì khó nhọc, lời nói chưa ra khỏi miệng thì một giọt nước mắt đã tí tách rơi vào trên mu bàn tay.
"Ngày đó …ngày đó …Lúc Dạ thúc thúc bị trọng thương sắp chết …Chỉ có một mình Quân Mạc Tà cứu được, nên con đã phát ra huyết thệ( lời thề máu)… Chỉ cần Dạ thúc thúc không chết thì con sẽ bằng lòng về làm thê làm thiếp làm tì cho hắn"
"Hả? Có sự việc như vậy sao?" Hoàng hậu tuy cũng biết rằng Quân gia đã chữa trị hoàn toàn trọng thương của Dạ Cô Hàn trong cùng ngày, nhưng lại không biết tất cả sự việc đã diễn ra trong đó, nhất là cái bí mật động trời này nàng lần đầu tiên được nghe nói tới, không khỏi trợn to con mắt vì kinh ngạc.
Hai mắt Linh Mộng công chúa đã nhòe đi bởi những giọt lệ đau thương, cay đắng nhìn mẫu thân mình " Mẫu hậu, lòng con đang rất đau khổ, thật sự đau khổ, rất đau …Hôm đó, con mới biết, Quân Mạc Tà chính là người đã cứu con cũng là người đã bảo hộ con. Hắn chính là vị cao thủ thần bí đã phóng phi đao hôm ấy"
Hóa ra Quân Mạc Tà đã sớm có thực lực xuất sắc như vậy, lúc đó hắn đã là Thiên huyền đỉnh phong cao thủ!Hoàng hậu hoảng sợ đến á khẩu( hay há hốc mồm cũng vậy ^^)… "Kể từ ngày hôm đó con đã bắt đầu để ý đến Quân Mạc Tà, nhất cử nhất động của hắn con đều lưu ý, không buông tha một chút thông tin nào. Thậm chí, đủ loại hành vi không thể chịu đựng nổi của hắn trước kia, con cũng lấy tất cả ra mà phân tích từng sự việc"
"Mẫu hâu, con hiện tại mới phát hiện, so ra con kém Tiểu Nghệ. Tiểu Nghệ có thể nhìn thấy hắn, còn con thì nhìn không tới, hoàn toàn không thể nhìn tới. Trong thâm cung này, cách biệt với rất nhìu sự việc …Bất kể muốn biết việc gì đều phải nghe ngóng từ miệng người khác …mà sự thật, lại vĩnh viễn bị phủ trong lớp sương mù dày đặc! Trung gian hiền ngu, chúng ta căn bản là không thể thấy rõ ràng tốt xấu, lại tin theo những lời đồn đại, khó có thể thừa nhận"
Linh Mộng công chúa cười tự giễu "Mẫu hậu, con còn nhớ rõ khoảng thời gian còn nhỏ, người từng nói với ta, hoàng cung là nơi vinh diệu nhất, là nơi đen tối nhất, cũng là nơi nhiều áp lực nhất … Khi đó người thường xuyện rơi lệ, con khi đó không hiểu gì cả, còn có cảm giác rằng mình là con gái của hoàng đế, hơn xa người bình thường, thì áp lực thế nào, hẳn là rất tốt mới đúng…"
"Nhưng, hiện tại con hỉu được rằng; hoàng cung là một nơi xấu xa, không, là một nơi rất xấu xa! Những người thích cuộc sống trong hoàng cung chính là một đám ngu ngốc. Đến cả những kẻ thông minh khi tiến vào hoàng cung cũng biến thành một đám ngốc …Thậm chí, cũng không thể nắm giữ được tương lai của mình, luôn sống trong giả dối, hoàn toàn không thể nhìn thấy được sự thật … Mẫu hậu, đây là một sự việc đáng buồn biết bao nhiêu!"
Hoàng hậu ngẩn ngơ nhìn ánh nến bập bùng, thờ dài một tiếng thật sâu, ánh nến trong con ngươi nàng lại bùng lên, tựa như những giấc mộng cùng bùng lên, sau những lời nói sâu kín trong lòng con gái, nàng lần nữa nhớ lại những thứ nàng tưởng mình đã sớm quên từ lâu…."
Thời còn trẻ, một người thiếu niên ngạo cốt, cùng với một thiếu nữ thanh tú xinh đẹp, trong ngày xuân tràn ngập ánh nắng, ngày thu đón những hương hoa thoang thoảng, cùng nhau sóng bước đi qua con đường nhỏ đầy rêu xanh, rồi…Dựa sát vào nhau cho thời gian qua, những hoài bão ấm áp…
Bất tri bất giác, trong mắt nàng đã ngập tràn nước mắt, một lúc lâu sau, nàng cười một cách giễu cợt cùng khinh bỉ, nói "Hoàng tộc? Vinh diệu? Đen tối, hư thật, xấu xa, ha ha( cười hắc hắc giống ta – đụng hàng)…"Âm thanh Mộ Dung Tú Tú phát ra lúc này trở nên cực kì nặng nề cùng xa xăm, phảng phất giống như trong giấc mộng.
"Mẫu hậu? Người không sao chứ?" Linh Mộng công chúa bất chợt bị dọa, hai mắt không khỏi ngấn lệ, khó hỉu nhìn mẫu thần mình.
"Không sao, không sao, mẫu hậu không sao, chỉ là có chút cảm động." Hoàng hậu cười có chút tái nhợt, không còn lời lẽ nào để an ủi con gái của mình, tâm trạng có chút không đúng, tim đập mạnh và không ổn định một lúc, có chút cúi đầu, sau bóng tối cảu ngọn đèn, để lau đi nước mắt, bình tĩnh nói:"Con nói đi, mẫu hậu nghe."
"Vâng ạ, tựa như Quân Mạc Tà, quần là áo lụa và những hành vi hư hỏng lúc trước, tất cả những người khi thấy được biểu hiện bên ngoài của hắn, đều nói hắn hết thuốc chữa. Quân gia hoàn toàn coi như là xong rồi, nếu Quân lão gia tử đi chầu trời, thì tiếp đó sẽ là ngày Quân gia diệt vong. Một người truyền miệng, hai người truyền miệng, trăm người truyền miệng …Cũng đã tạo ra thanh danh hoàng khố cho Quân Mạc Tà"
"Hiện tại nghĩ lại, những người khi đó đã vui sướng khi trông thấy người khác gặp họa mà bỏ đá xuống giếng? Nếu từ nhỏ Quân Mạc Tà đã biểu lộ thiên phú mạnh mẽ như vậy thì hắn đã sớm không còn trên đời này rồi?"
Linh Mộng công chúa tự giễu nói: "Ít nhất phụ hoàng, liền tuyệt đối không có thể chịu đựng! Ngài không có thể chịu đựng Quân Vô Hối kia quật khởi đi? Thậm chí là so với Quân Vô Hối càng sắc bén?! Hơn nữa càng không thể khoan dung có một người như vậy tìm người đến báo thù!"
Nàng dùng một loại nhận xét vượt qua tuổi mình bằng giọng thật nhỏ "Con hiện tại mới biết được, Quân Khương Lâm rốt cuộc là vì cái gì không tiếc tự làm thương tổn danh tiếng. Hiện giờ đã biết chuyện trước kia mới có thể tưởng tượng được đến Quân Khương Lâm mấy năm nay đã chịu bao nhiêu khổ, lại nhẫn nhịn vì cái gì..."
" Tuổi của con cùng hắn không sai biệt lắm lớn, nhưng những gì trải qua, tựa như thứ ở trên trời một cái dưới đất! Trước đây con lại tự cho là mình như thế nào băng tuyết thông minh, như thế nào tư chất hơn người. Giờ cùng Quân Khương Lâm so sánh thì con căn bản cái gì cũng không phải, kém cùng thiên địa. Thậm chí là hoàn toàn không có ý nghĩa so sánh. Trước kia như thế ngây thơ, ý tưởng không những buồn cười, lại thật đáng buồn!"
"Đến nay, hắn đã đủ lông đủ cánh, một lần quật khởi không cần che dấu gì nữa. Trước sau chỉ ngắn ngủn nửa năm, Quân gia đã trở thành một siêu cấp thế gia mà bất luận kẻ nào cũng khó mà lay động"
" Những thói quen hư hỏng lúc trước cũng đã hoàn toàn biến mất không thấy gì nữa. Cái tên Quân Mạc Tà, tựa như sấm chớp giữa trời quang, chấn động thiên hạ! Điều đáng buồn chính là, cho tới hiện nay chúng ta mới biết được, mà người trong thiên hạ cũng mới được. Đã muộn rồi."
Sắc mặt Linh Mông công chúa ngày càng đau lòng, còn có chút kiêu ngạo " Thật ra cũng khó trách, bởi vì hắn không muốn như trước nữa, cũng không cần phải giả bộ như trước! Quân Mạc Tà chính là một nam nhân, một nam nhân chân chính! Mẫu hậu, con thậm chí còn nghĩ Quân Mạc Tà sao với phụ thân hắn Quân Vô Hối cũng không có thua kém chút nào!"
"Còn nói cái gì mà không có, rõ ràng con đã yêu hắn. Bằng không, con há có thể nói chuyện bằng giọng điệu như vậy?" Hoàng hậu thở dài một hơi "Nhưng mà, Mộng nhi con sao lại yêu Quân Mạc Tà?"
" Gần đây không phải con cũng đều khinh thường hắn sao? Chẳng phải cũng bởi vì một cái lời thề thôi sao? Có khác lời đùa của trẻ con hay sao chứ? Con gả cho hắn, cùng với việc thật sự yêu hắn, rõ là hai việc hoàn toàn khác nhau, việc này đúng là một vấn đề khó giải quyết, hoàn toàn không có bất kì hi vọng nào, Mộng nhi, con …con nghĩ ta phải làm sao mới tốt đây?"
" Bởi vì con ghét hắn, cho nên con mới thay đổi dễ dàng vậy?" Sắc mặt Linh Mộng công chúa có chút hoang mang
" Mẫu hậu, người có cho rằng có loại cảm giác như vậy? Tựa như loài bò sát ở dưới móng của hùng ưng, lại cho rằng bản thân là Cự Long bay lượn chín tầng trời, hùng mạnh hơn, chà đạp vạn vật sinh linh dưới chân mình! Làm một người không coi ai ra gì, nhưng sự thật chứng minh rằng là ngươi nhầm rồi, nhầm to rồi, … đây là loại cảm giác gì?"
Nàng cười cười thê lương, nói:"Bắt đầu kể từ khi con biết mình nhìn lầm hắn, liền một mạch thu thập tư liệu về hắn. Toàn bộ thông tin tư chất, những sự kiện quá khứ của hắn, đã nói với con chân ý của từng câu chữ cùng với động cơ thật sự của hắn. Tiếp đó cùng với hoàn cảnh hiện tại của Quân gia rồi sự trả thù cho Bạch Y Soái… Con mới phát hiện, mỗi một sự kiện, hắn đều có thâm ý, thậm chí mỗi một câu nói đều đã trải qua đắn đo suy nghĩ, phù hợp với bầu không khí của từng hoàn cảnh! Mẫu hậu, đây là trí tuệ! Người như Quân Mạc Tà, mới hoàn toán xứng đáng là nam tử ( DG: hok lẽ ghi con trai^^)đích thực, một nam nhân(DG: đàn ông) chân chính"
"Con người, có thể tham sống sợ chết, nhưng khó có thể chịu đựng nhục nhã!"
Linh Mộng công chúa yếu ớt nói xong, lại quật cường ngẩng đầu, nhưng nước mắt đã đầy trên mặt "Con biết việc này là vô vọng, một chút cũng không có! Bởi thế, con mới nói là sẽ ra đi; kể từ lần trước lúc phụ hoàng nói lên sự kiện kia, con cũng biết, con cùng hắn trong lúc đó, đã hoàn toàn không còn một tia hi vọng!"
" Thù giết cha không đội trời chung, hắn như thế nào lại đón nhận con? Lại dựa vào gì mà đón nhận con!? Nhưng con không cam lòng! Con thật sự không cam lòng a! Mẫu hâu! Con không đành lòng để tình cảm của mình cứ thế trôi theo gió…"
Nàng thất thanh khóc rống lên "Lúc trước tất cả mọi người làm sai lệch cái nhìn của con. Tất cả mọi người ở trước mặt con nói xấu về Quân Khương Lâm. Quân lão gia đến xin ban hôn nhân, cũng bị phụ hoàng quả quyết cự tuyệt..."
" Tuy rằng khi đó chính mình cũng không vui, có thể... Có thể nếu để cho con sớm biết một chút về chân tướng, con đều sẽ đồng ý, con sẽ thử thay phụ hoàng đi chuộc tội! Thay chúng ta chuộc lỗi những ác nghiệt! Ngay cả khi Ngài không chấp nhận, nhưng mẫu hậu cũng dù sao từng là thê tử của người, cũng biết những chuyện đã qua... "
"Mẫu hậu có biết không, kể từ khi con biết lúc trước hắn chịu bao khổ sở, trong lòng con rất đau …… Mỗi một lần sau khi điều tra xong, con đều muốn ôm hắn vào trong ngực hảo hảo an ủi... Chỉ làm một người nam nhân, hắn rất không dễ dàng, ngay cả là nam nhân kiên nghị, cũng nhất định sẽ có những lúc yếu đuối. Con thật sự mong muốn ngay lập tức trở thành người gần gũi nhất của hắn"
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành