Chương 46
– Khách khách… Bổn cô nương chỉ muốn thử ngươi một chút. Có vài cắc bạc thôi mà, ngươi đúng là đồ keo kiệt!
Độc Cô Tiểu Nghệ cười vui vẻ, nàng có cảm giác hôm nay mình xuất hành thật là may mắn, không cần đánh bạc mà cũng kiếm được một món kha khá. Kể cả vừa cược vừa cướp tổng thu nhập cũng gần hai mươi vạn lượng bạc. Thật là thoải mái!
Vài cắc?? Mấy chục vạn lượng mà là vài cắc?? Ta ngất.
Mập mạp đứng bên cạnh trong lòng ngứa ngáy, bèn lấy đôi mắt ngóng chờ như một chinh phụ, hai tay mân mê, cười hề hề nhìn Quân Lâm. Nhưng mà Quân Lâm không thèm để ý đến hắn nên nhất thời vô cùng buồn bực, dù thế nào đi chăng nữa mình cũng là nam tử hán đại trượng phu, không thể bắt chước một tiểu cô nương vung tay cướp giật. Ta khóc, ta hận tại sao ta không phải là một tiểu cô nương cơ chứ?? Tại sao? Tại sao?
Trong lòng Quân Lâm cũng chứa đầy sự buồn bực, ngươi nghĩ ngươi là ai cơ chứ? Là một con heo mập bốn trăm cân mà còn bày đặt ra vẻ u oán giống mấy bà cô mất chồng, thiên lý đâu?? Đúng là đầu heo mọc trên trái mướp đắng mà (ý bảo mập mạp bờm bờm mà còn ra vẻ). Vốn định cho ngươi một ít để tiêu vặt nhưng mà nhìn cái mặt của ngươi, hừ hừ… Ta ói. Lăn đi cho sạch đất.
Duỗi duỗi người, Quân Lâm đứng lên cười đễu:
– Còn bạc không? Nếu không còn thì ta phải về ngủ đây! Đổ một hồi như vậy đã thắng nhiều bạc thật là mất hứng mà. Độc Cô tiểu thư nàng nói có đúng không?
Quân Lâm biết hắn vừa phá được một cái bẫy của đối phương. Mà đối phương hiện tại có thể gọi là “đã nghèo còn mắc eo”.
– Ngươi không được đi!
Đám người Lý Chấn nóng nảy vô cùng. Cho dù là Mạnh Hải Châu ở trong đó cũng không thể nào hiểu được vì sao bọn họ lại thất bại. Hơn nữa lại thua đến mức tan nát toàn quân như vậy. Bất kỳ ai trong đám người mình đều có đổ thuật cao hơn Quân Khương Lâm vậy mà mới vừa rồi bốn người liên thủ lại vẫn bị thua hết. Hơn nữa Quân Khương Lâm còn uống xong thuốc mê, xúc xắc cũng bị đám người bọn họ đụng tay chân vào, trên người Mạnh Hải Châu còn cố ý dùng một loại mùi hương. Loại mùi hương này khiến cho người dùng qua thuốc mê đầu óc chậm chạp hơn. Bất tri bất giác rơi vào bẫy của mình.
Nhưng mà đã chuẩn bị kỹ lưỡng như vậy còn muốn thua đến đen đít là do cái gì?
Chẳng lẽ vận khí của Quân Khương Lâm tốt đến độ đó sao? Mỗi một lần đền đếm lớn hơn bọn họ một điểm. Loại trùng hợp này không thể xuất hiện liên tục như vậy được. Nếu nói hắn chơi gian thì chởi như thế nào? Một tên uống mê huyễn tề, đỗ kỹ rối tinh rối mù còn có thể chơi ăn gian? Vậy mới là quỷ đó.
Bước đầu kế hoạch trước đó rất thuận lợi đưa Đường Nguyên vào bẫy. Phán linh tinh rồi đưa Quân Khương Lâm đến đây. Kế hoạch còn chưa triển khai đã chết trong trứng nước rồi thì còn nói gì nữa?
Một khi nghĩ đến hậu quả khi quay về mà không hoàn thành nhiệm vụ thì bọn họ đều sợ run cả người. Đôi mắt thoáng hiện lên vẻ sợ hãi.
Gương mặt tao nhã của Lý Du Nhiên kia ở trong lòng bọn họ so với mặt quỷ nhe răng cười còn đáng sợ hơn. Cho dù Lý Du Nhiên hạ mệnh lệnh diệt tộc thì trên mặt vẫn tao nhã, ôn hòa như cũ.
Một kẻ đáng sợ hơn cả ma quỷ.
– Ta còn muốn đổ với ngươi. Ta còn có đồ để cược!
Mạnh Hải Châu lấy miếng ngọc bội trên eo xuống đặt lên bàn.
– Ha ha. Các ngươi thật muốn ta thua sạch sẽ sao?
Quân Khương Lâm cười khinh thường: – Lấy cái đó còn muốn đổ với ta à? Không bằng ta về nhà ngủ cho khỏe!
Vừa nói vừa lắc lắc đầu muốn xoay người rời đi.
– Chậm đã!
Mạnh Hải Long quát to một tiếng, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám người Lý Chấn: