Biên Tập: Mindinusa
Lưu Thu giống như là muốn mở miệng nói chuyện, nhưng miệng chỉ mới vừa há ra thì máu tươi đã chảy ra nhanh hơn. Hắn cũng coi như là thông minh, vội vàng ngậm chặt miệng lại, mạnh mẽ vận chuyển huyền khí để điều tức, trong lúc nhất thời ngay cả nói cũng nói không được!
Sau đó liền nhắm mắt lại, cư nhiên lại không để ý tới mấy ngàn Huyền thú cấp chín đỉnh phong ở xung quanh, cứ như vậy mà nhập định chữa thương.
Bởi vì hắn biết, thương thế của mình cực kỳ nghiêm trọng, thật sự không thể kéo dài thêm được nữa! Cho dù chỉ kéo dài thêm một lát thì cũng đủ để tiễn đưa cái mạng nhỏ rồi!
Lần ra tay này của Mai Tuyết Yên cực kỳ ngoan độc! Tuy rằng có cố kỵ Khúc Vô Tình nên không xuất ra toàn lực, nhưng như thế thì cũng không phải là Lưu Thu có khả năng thừa nhận được!
Mọi người đều chấn động trong lòng! Khóe miệng Lưu Thu tràn ngập vết máu đỏ tươi một cách dị thường, đúng là máu của phủ tạng bên trong! Lưu Thu coi như đã xong đời rồi.
Ngay cả may mắn không chết, lấy thương thế như vậy mà nói, cũng khó có thể khôi phục được, thực lực ít nhất cũng phải hao tổn đi tám phần. Mọi người đều ý thức được rõ ràng điều này ở trong lòng!
"Mai tôn giả, thủ đoạn thật độc ác!"
Khúc Vô Tình vừa ngoảnh đầu nhìn thoáng qua, liền mạnh mẽ quay đầu, nhìn Mai Tuyết Yên, trong mắt để lộ vẻ giận dữ.
"Thủ đoạn độc ác? Cái này gọi là thủ đoạn độc ác sao? Cũng không thể tính được!"
Quân Khương Lâm cười cười hỏi
"Xin hỏi Tàn Đao tôn giả đại nhân, mấy vị tôn giả các ngươi đều tụ tập ở chỗ này, cũng là vì cái gì? Theo như suy đoán của bổn công tử, các ngươi hẳn không phải là đến thưởng thức cảnh tuyết chứ?"
" Mọi người không ngại nói trắng ra, chúng ta đều biết rõ mục đích của đối phương, hà tất còn phải cố ý làm ra bộ dáng của kẻ bị hại như vậy?"
" Giang hồ, vốn là như thế! Nhất là những người đã đạt tới độ cao như tôn giả, thì lại càng không nên nói ra những lời như vậy a! Chỉ tổ làm trò hề cho thiên hạ! Lưu Thu tự rước lấy nhục, chính là trừng phạt đúng tội!"
"Lời này quả thật không sai, lúc trước đúng là bổn tọa lỡ lời rồi!"
Khúc Vô Tình ngẩn ra, ánh mắt mang theo một chút ý tứ tán thưởng nhìn Quân Khương Lâm
"Có thể nói ra lời nói này, thì ngươi coi như đã hiểu được chân ý ẩn sau lưng giang hồ; nhưng, Quân Khương Lâm, ngươi có biết một câu khác hay không?"
Hắn dừng lời một chút, sau đó nói rành rành từng chữ một "Người trong giang hồ, thân bất do kỷ. Có một số việc, ngay cả là không thể không làm, cũng phải tìm một cái lý do! Vô luận lý do này có đúng hay là không, nhưng, nói chung cũng phải có!"
"Đạo lý này ta tự nhiên là hiểu được, hơn nữa ta cũng rất đồng ý!" Quân Khương Lâm cười nhẹ, đột nhiên chỉ một ngón tay ra, sát khí lãm liệt "Cho nên vì lý do này, người này nhất định phải chết! "
Phương hướng mà ngón tay Quân đại thiếu gia chỉ tới, đúng là vị trí của Lưu Thu.
"Dám hỏi chư vị, vô luận là bất kỳ người nào ở trước mặt chư vị tỏ vẻ ham muốn với lão bà của mình, chư vị có nghĩ đến việc sẽ bỏ tha cho hắn không?"
Quân Khương Lâm cười một cách lạnh lùng.
"Đây là lý do mà ngươi muốn hắn chết à! Lời này của ngươi chúng ta cũng không phủ nhận! Thật là hợp tình hợp lý!" Khúc Vô Tình cười cười một cách vô tình, nói:
"Nhưng chúng ta lý do để bảo vệ hắn, đó chính là, chúng ta cùng đến, tất nhiên cũng muốn cùng nhau rời đi!"
Hắn nhìn Quân Khương Lâm, trong mắt lóe lên một chút trào phúng, tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại rõ ràng:
"Lại nói, sỉ nhục như vậy, hẳn phải do nam nhân tự mình rửa sạch, cứ núp ở sau lưng nữ nhân, cho dù là kẻ thù chết đi, đó cũng không phải là nhờ vào bản lãnh của ngươi!"
" Mà ngươi, hiện tại tựa hồ còn không có bản lãnh đó. Chuyện hôm nay dừng ở đây, chúng ta tạm thời bỏ qua ân oán lần này, ngày sau ở trong Ngân Thành, đấu lại để thanh toán nợ cũ! Bất kể là chúng ta thiếu các ngươi, hay là các ngươi thiếu chúng ta, đánh một trận mà quyết định!"
"Ngươi nói không sai, ta cũng không có ý định mượn tay người khác, ta tự nhiên muốn tự tay trả thù! Về phần có bản lãnh đó hay không... Ha ha!"
Quân Khương Lâm hắng giọng cười to, sát khí trên người hắn nguyên bản rất nồng đậm đột nhiên tiêu thất không thấy bóng dáng chỉ trong một nháy mắt, triệt để thu liễm lại, ngay sau đó, thân thể của Quân đại thiếu gia bắt đầu trở nên mờ nhạt từng điểm một. Hiện tượng quỷ dị này, làm cho những tôn giả ở đối diện đều cả kinh.
Thu liễm khí tức, mọi người tự hỏi thấy mình cũng có thể làm được; nhưng giống như Quân Khương Lâm, trước một khắc thì sát khí ngập trời, sau một khắc thì thu hồi lại toàn bộ, một chút cũng không lộ ra, gọn gàng như thế, mọi người tự hỏi mình nhất định là không làm được! Tu vi của thiếu niên này, quả nhiên thần bí!
Sắc mặt của Khúc Vô Tình vẫn như cũ, thân hình vẫn như cũ, như thể là chưa từng động, nhưng cả thân thể lại vô thanh vô tức vô động tác mà xuất hiện đột ngột trước người Lưu Manh Tôn giả Lưu Thu! Ngay cả khi hắn cực kỳ chán ghét người này, Khúc Vô Tình cũng không thể cho phép Lưu Thu bị người ta đánh chết ở trước mắt của mình được!
Những Tôn giả khác cũng không có nhúc nhích, nếu như vì phòng bị một Quân Khương Lâm mà mọi người đồng loạt ra tay, như vậy... Cao thủ cấp Tôn giả có phần rẻ tiền quá đi! Có một người là Khúc Vô Tình ra tay, cũng coi như là xem trọng Quân Khương Lâm rồi...
Đối diện với Quân Khương Lâm đã hoàn toàn biến mất, Mai Tuyết Yên khẽ mỉm cười, hoàn toàn không có dấu hiệu sẽ chen tay hỗ trợ, tựa hồ rất yên tâm đối với Quân Khương Lâm. Mà cử động này lại càng làm cho Khúc Vô Tình có chút ngờ vực.
Quân Khương Lâm cứ như thế mà biến mất trước đôi mắt đầy vẻ kinh ngạc của hắn, không thể tìm được chút tăm hơi nào! Cho dù là thần thức cảm ứng đạt tới cấp Tôn giả như hắn, cũng hoàn toàn không cảm ứng ra!
Loại quái dị này, thậm chí là không cách nào tưởng tượng nổi, làm cho bốn vị Tôn giả khác không khỏi cảm thấy khiếp sợ! Cho tới bây giờ thì bọn họ cũng chưa gặp qua thân pháp nào quỷ dị như thế!
Coi như là nhanh hơn, xảo diệu hơn thì cũng phải có chút dấu hiệu kèm theo chứ, nhưng thiếu niên này dĩ nhiên là biến mất hoàn toàn mà không chút tiếng động!
Đột nhiên, có ánh kim chợt lóe trên không trung, tay phải của Khúc Vô Tình cực kỳ nhanh chóng mà giương lên, ánh đao ngang trời, "ba" lên một tiếng, một phi đao nho nhỏ rơi xuống mặt đất!
Phi đao có hình dáng kỳ lạ, nhỏ nhọn mỏng, đường cong hết sức lưu loát. Lẳng lặng nằm ở trên mặt băng, tựa như con mắt của quỷ phát ra hàn quang đáng sợ.
Khúc Vô Tình lắp bắp kinh hãi, phi đao này tuy nhỏ nhưng trình độ sắc bén cũng không phải là thứ hắn đã từng gặp.
Người khác không biết, nhưng hắn lại biết rất rõ, chuôi phi đao nho nhỏ này cư nhiên lại tạo ra một vết cắt ở trên tàn đao của mình! Đây chính là bảo đao địa cấp mà cho dù là cự chùy vạn cân đập lên cũng không để lại dấu vết a!
Mà phương hướng phi đao phóng tới đúng là vị trí của Lưu Thu! Rõ ràng, nếu Khúc Vô Tình chậm trễ một chút, chuôi phi đao nào đã cắm ở trên cổ họng của Lưu Thu vốn đang nhắm mắt điều tức!
Phi đao đoạt mệnh mới vừa rơi xuống đất, đột nhiên lại thấy vô số kim quang chớp động khắp trời. Lần này, cũng không phải là một điểm, mà là vô số điểm!
Khúc Vô Tình hét lớn một tiếng, bạo phát ra đao quang ở quanh thân, đao quang cực kỳ giống với cầu vồng phía chân trời, bắt từ bên này tới bên kia, cong cong như một cây cầu, phát ra ánh sáng bảy màu.
Vài tiếng ba ba ba rất nhỏ vang lên, vô số điểm kim mang đều rơi vào trên thân đao, sau đó rơi lả tả xuống dưới chân Khúc Vô Tình!
Một đao lướt qua, Khúc Vô Tình cư nhiên lại đem toàn bộ công kích dồn lại chuyển tới chung một chỗ, sau đó mới đem chúng đánh rơi.
Lúc này, hai tay của hắn vẫn trống trơn, thanh tàn đao mà hắn dựa vào để thành danh cũng không có lộ diện! Nhưng sắc mặt của Khúc Vô Tình lại đột biến!
"Nguy rồi!"
Đây đúng là tiếng lòng của hắn giờ khắc này! Bởi vì một ít kim quang dưới chân của hắn cũng chỉ là những vụn vàng! Đây là hư chiêu!
Quả nhiên, ở phía sau truyền đến âm thanh nặng nề, ngay sau đó Lưu Thu hết lên một tiếng bi thảm không giống tiếng người:
"Quân Khương Lâm!"
Khúc Vô Tình giận dữ, đầu còn chưa quay lại, thân pháp đã toàn diện triển khai, toàn bộ phương hướng đông tây nam bắc ở xung quanh thân thể lảo đảo muốn ngã của Lưu Thu, mỗi một phương hướng trong nháy mắt đều có trên dưới một trăm đao bổ ra! Tuyệt đối không có bất kỳ một góc chết nào!
Quân Khương Lâm vừa mới công kích Lưu Thu, tuy rằng nhìn không thấy bóng hình của hắn, nhưng Khúc Vô Tình có thể khẳng định, hắn nhất định chỉ di động ở trong phạm vi này! Tuyệt đối không có đi xa!
Đao pháp mà Khúc Vô Tình thi triển trước mắt, chính là đao pháp thần diệu mà hắn ngộ ra được khi tham dự cuộc chiến đoạt thiên năm đó. Dị tộc nhân, chính là quỷ dị như vậy, bất quá, dị tộc nhân cho dù là bí hiểm, nhưng nhìn chung cũng còn có dấu vết mà lần theo.
Mà Quân Khương Lâm đúng là hoàn toàn lần không ra. Nhưng vô luận là lần ra hắn hay không, một chiêu này nhất định là có hiệu quả!
Bởi vì năm đó, Khúc Vô Tình đột nhiên nhạy bén lĩnh hội được đao pháp này, chém giết thành công đối thủ của mình! "Bát phương phong vũ động địa thiên!" (Mưa gió tám phương lay chuyển đất trời -DG)
Chiêu cũng như tên! Trải qua mấy trăm năm rèn luyện, một chiêu này đã có uy lực vượt xa so với năm đó! Đao khí gào thét tung hoành, giờ khắc này, Khúc Vô Tình đã xuất ra toàn lực!
Đối phương có thể thương tổn được Lưu Thu dưới sự bảo vệ nghiêm mật của mình, sự thật này, đã khiến cho Khúc Vô Tình đem Quân Khương Lâm trở thành một đối thủ đồng cấp! Lòng kiêng kỵ nổi lên! Quân Khương Lâm tuổi còn nhỏ, cư nhiên lại có tu vi khủng bố như vậy!
Lúc trước, Quân Khương Lâm đầu tiên là vận dụng Âm Dương độn, biến mất một cách quỷ dị, sau đó lại phóng ra một thanh vẫn thạch phi đao để dò xét, phi đao này đã trải qua chế tạo tinh luyện tôi luyện của kim chi lực, vượt xa quá khứ! Trình độ sắc bén quả nhiên đủ để chấn động cao nhân tầm cỡ Khúc Vô Tình!
Kế tiếp, trận mưa vụn vàng loại kia đúng là một khối vàng do Quân Khương Lâm lặng lẽ dùng kim chi lực thúc dục, biến nó thành những mảnh vụn rồi bắn ra!
Đồng dạng phát ra kim quang, Khúc Vô Tình nhìn thấy tự nhiên phải xuất ra mười hai thành công lực, toàn lực ứng phó, thứ nhất là vì e sợ bảo đao bị hư tổn, thứ hai là để bảo vệ Lưu Manh Tôn giả đang chữa thương!
Kỳ thực lấy thực lực trước mắt của Quân Khương Lâm, tuyệt đối không có khả năng thúc dục nhiều phi đao như thế, đương nhiên, nếu Quân Khương Lâm thật sự làm được điều này, uy lực đạt được cũng không phải là Khúc Vô Tình có khả năng chống đỡ rồi. Nguyên do trong đó ngoài Quân Khương Lâm ra cũng không người nào biết.
Mà ứng biến của Khúc Vô Tình cũng chính là nằm ở trong tính toán của Quân Khương Lâm! Một khắc mà Quân Khương Lâm phóng ra các mảnh vàng, bản thân hắn lại tiếp tục vận dụng Âm Dương độn, duy trì trạng thái ẩn thân, không một tiếng động xuất hiện ở trước mặt Lưu Thu.
Kế tiếp không chút do dự điên cuồng tung ra mười ba cước biến thành một đạo hồng lưu, mỗi một cước đều chuẩn xác rơi vào hạ bộ của Lưu Manh Tôn giả Lưu Thu!
Ai cấp cho ngươi lá gan mơ ước nữ nhân của lão tử! Còn rình mò ngay trước mặt ta, nếu không đem ngươi biến thành thái giám thì sao có thể hạ được tức giận trong lòng lão tử!
Mười ba cước thoáng cái đã xong, Quân Khương Lâm lập tức ẩn ấp! Mà giữa hai chân của Lưu Thu đã bị biến thành một bãi bầy nhầy, không có chỗ nào còn nguyên dáng!
Trải qua biến cố lần này, Lưu Thu cho dù là may mắn không chết, thậm chí là còn có thể khôi phục hoàn toàn, nhưng khẳng định là phải thay đổi tôn hiệu rồi.
Tôn hiệu được đổi lại mặc dù không biết trước sẽ ra sao, nhưng khẳng định không phải là Lưu Manh Tôn giả; bởi vì hắn muốn lưu manh cũng không thể lưu manh nữa rồi, công cụ cũng không có, vậy còn lưu manh cái đếch gì?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành