Hùng Khai Sơn hú lên quái dị. Thân thể giống như hỏa tiễn bắn ngược ra ngoài. Bịch một tiếng lại ngã vào vị trí vừa rồi. Lúc này đã bị Thiên Địa Tù Lung vây khốn lại bị đá ra ngoài, hoàn toàn không có chút lực giảm bớt nào cả, cứng rắn ngã trên mặt đất. Cái đầu xuất hiện hàng loạt ngôi sao. Thiếu chút nữa ngạt khí mà ngất.
Mai Tuyết Yên đứng ở cửa phòng, khuôn mặt đỏ bừng, trong mắt lóe lên nộ ý chói lòa.
- Gia hỏa này thật sự không biết cách nói chuyện! Cái gì gọi là ngủ trên một giường, tiến vào một ổ chăn? Đây không phải nói nhảm sao? Đại tỷ cùng tỷ phu nếu không tiến vào một ổ chăn mới gọi là không tốt đó.
Hồ Liệt Địa nhìn có chút hả hê vuốt râu mép, thưởng thức hương thơm của viên đan dược trong miệng, hắn tự cho là phải trắng trợn vỗ mông ngựa. Đang rung đùi đắc ý, vẻ mặt dương dương tự đắc. Không biết rằng quả vỗ mông ngựa này hậu quả còn thảm hơn cả Hùng Khai Sơn!
Hùng Khai Sơn nhiều lắm chỉ vuốt mông ngựa còn không có vuốt tới chân ngựa, thế nhưng Hồ Liệt Địa này lại tự cho là đúng nói mấy câu, càng giống như lửa cháy đổ thêm dầu, trực tiếp vỗ lên móng ngựa.
Cho nên hắn cũng phải ăn trái đắng. Ai nói Hùng Khai Sơn làn ngu, tên huynh đệ kia cũng chịu chung số phận a!
- Ngươi cũng cút! Thiên Địa Tù Lung!
Mai Tuyết Yên giận tím mặt hô to!
- Phanh phanh…
Hồ Liệt Địa rống thảm một tiếng, còn đoạn sau lại nghẹn lại ở cổ họng, hắn hoa chân múa tay lăng không bay ra, giống như cưỡi mây đạp gió thẳng tắp đâm đầu vào bụi trúc ở cửa viện, tiếp tục phi tới bờ tường bao, sau đó bịch một tiếng lại bắn trở lại, chỉ cảm thấy sao bay đầy trước mặt, đầu óc choáng váng hai tay ôm đầu, một hồi lăn lộn trên mặt đất, tràng cảnh còn thảm hơn cả Hùng Khai Sơn!
Mai Tuyết Yên hầm hừ phất ống tay áo, thong thả trở về phòng.
Quân Khương Lâm sờ lên mũi, mắt thấy không thể tiếp tục chiếm tiện nghi. Hiện tại không còn lá chắn nữa, thật sự là một chuyện không tốt. Thiên Địa Tù Lung đang lơ lửng trên đầu, hắn đành phải cáo từ rời đi.
Xà Vương ở sau lưng nhìn theo bóng lưng dần rời xa của Quân Khương Lâm. Thần sắc trong mắt liên tục biến ảo, đột nhiên nàng than nhẹ một tiếng, trong thanh âm thậm chí còn có chút ảm đạm.
Ngày thứ hai, Quân gia chuẩn bị làm một cái đại lễ nhân nghĩa nữ rốt cuộc cũng long trọng khai mạc!
Lẽ ra quá trình nhận thu nghĩa nữ không cần trọng đại như vậy, nhất là còn không phải là thu nghĩa nữ cho Quân Chiến Thiên lão gia tử, mà là Quân Vô Ý thu nghĩa nữ. Trương cờ khua trống lớn như vậy tựa hồ có phần quái dị.
Thế nhưng thân phận của Quản Thanh Hàn thật sự mẫn cảm, hơn nữa đoạn thời gian trước đã gây ra nháo sự với đám hủ nho, không ngờ làm cho quá trình nhận thu nghĩa nữ này còn long trọng giống như khi khai quốc vậy.
Ít nhất khi Thiên Hương quốc khai quốc, chính thức là không có nhiều nhân vật quan trọng như vậy!
Về phương diện hoàng gia, nếu không có Hoàng Đế cùng hoàng hậu dắt tay nhau đến, ba vị hoàng tử, một vị công chúa cũng tự mình tới chúc mừng. Các gia chủ của kinh thành cũng đều đích thân tới. Các vị quan viên cả nước, các vị tướng quân thì vô số kể.
Sau đó chính là đám Huyền khí thế gia. Tất cả đều tấp nập nối gót nhau tới!
Tư Đồ thế gia, Tư Không thế gia, Bách Lý thế gia, Đoan Mộc thế gia nguyên một dãy gia tộc hiển hách. Dần dần từ trong miệng người chủ trì báo ra. Mọi người trong đại sảnh đều phát ra thanh âm kinh hô, những người này quả thực đều không phải những quan lại thế tục. Thế nhưng đều là cấp nhân vật nổi tiếng trong truyền thuyết! Hôm nay chỉ vì một chuyện nhỏ là Quân gia Quân Vô Ý thu nghĩa nữ thế nhưng không ngờ đám người từ Thiên Nam Hải Bắc cũng tới, đây đại biểu cho điều gì? Có ý nghĩa như thế nào?
Đột nhiên trong đám người bỗng xôn xao.
- Chúc mừng Quân tam tương quân thu Quản tiểu thư làm nghĩa nữ, Cuồng phong kiếm thần Phong Quyển Vân tới chúc mừng!
Người phụ trách lễ nghi là Thiên Huyền cao thủ Tống Thương xưa nay vẫn bình thản, lúc này thanh âm lại có chút run rẩy, Cuồng phong kiếm thần Phong Quyển Vân chính là đại nhân vật trong truyền thuyết đó! Là một người vừa mới lên thành một người trong bát đại chí tôn a! Vậy mà lại tới nơi này.
Trong đại sảnh lập tức lặng ngắt như tờ!
Ánh mắt mọi người đều hướng ra ngoài, người áo xanh giống như một thanh lợi kiếm vừa ra khỏi vỏ, thân thể thẳng tắp đi vào, khuôn mặt lạnh lùng mày như kiếm, ánh mắt như đao, người nào đối mặt với ánh mắt này cũng giống như bị một thanh lợi kiếm đâm vào mắt vậy!
Phong Quyển Vân!
Quân Vô Ý cực kỳ kinh hỉ ra tận cửa đón, ngày đó tự biết lâm vào tuyệt cảnh, lời nói Phong Quyển Vân vẫn còn ở bên tai: "Quân Vô Ý, nếu như hôm nay ngươi không chết, sau này Phong Quyển Vân ta sẽ cùng ngươi nâng cốc tâm tình! Phong Quyển Vân ta hôm nay thấy ngươi gặp nguy nan lại bất lực, đối với ngươi quả thực không đúng! Ngày sau sẽ báo đáp thật tốt với Quân gia! Cáo từ!"
Đây là câu nói cảm động nhất mà Quân Vô Ý được nghe trước khi diễn ra trận chiến!
- Quân tam tướng quân, Phong Quyển Vân mạo muội tới, muốn một chén rượu mừng, tam tướng quân sẽ không để tâm chứ?
Sau khi thấy Quân Vô Ý, trên khuôn mặt của Phong Quyển Vân xuất hiện vẻ tươi cười ôn hòa hiếm thấy.
- Nào có, nào có. Vô Ý cảm kích còn không hết! Mời mời mời, ha ha, cái gì mà tam tướng quân hay không tam tướng quân, nếu không chê cứ kêu tên ta là được rồi.
Quân Vô Ý nhiệt tình nói. Sau đó kéo tay Phong Quyển Vân đi vào đại sảnh.
Đám người thế gia đều đứng lên vái chào, nhường Cuồng phong kiếm thần Phong Quyển Vân ngồi ở bàn đầu, trong bát đại chí tôn tuy hắn bài danh cuối cùng, thế nhưng ngoài lãnh huyết chí tôn Lệ Vô Bi ra, hắn chính là người không thể trêu vào, một khi rút kiếm là giết người, ghét ác như kẻ thù, diệt cỏ tận gốc. Thật sự là một kẻ vô cùng khó chơi.
Phong Quyển Vân nhàn nhạt gật gật đầu đối với bọn họ. Cứ như vậy mà đi qua rồi ngồi xuống.
Mọi người âm thầm cười khổ một tiếng. Nhưng mà mọi người đều biết tính tình của Phong Quyển Vân, hắn chính là loại người lãnh ngạo như thế. Ban đầu ở Thiên Phạt sâm lâm đối mặt với Tuyệt Thiên chí tôn Lệ Tuyệt Thiên không cách nào địch nổi hắn vẫn rút kiếm. Thậm chí còn thiếu chút nữa giết con trai của Lệ Tuyệt Thiên. Người ta là chí tôn cấp cường giả. Một trong những thiên hạ bát đại chí tôn, chính mình còn không lọt vào mắt người ta, chuyện này thì có gì lạ.
Huống chi lúc này đây hắn lại tới Quân gia, tất cả mọi người đều bị dọa cho không nhẹ, thực lực Quân gia Quân gia tuy không tính là cường đại, thế nhưng có thảo nguyên ưng thần Ưng Bác Không tọa trấn, không thể khinh thường. Huống chi phụ tử Quân Chiến Thiên cùng Quân Vô Ý không lộ ra chân thực lực, không ngờ lộ ra một cái đã là Thần Huyền tầng thứ! Tin tức này đủ để cho bọn họ chấn kinh khó hiểu!
Tại Thiên Hương đế quốc, ngay cả trong triều đình cũng không có một người đạt tới Thần Huyền cường giả, bỗng dưng lại xuất hiện hai Thần Huyền cường giả! Nhưng lại cùng một gia tộc!
Trọng yếu hơn đó chính là một gia tộc quân thần!
Nói chơi chứ, gia tộc như Quân gia. Tuy còn không đủ để nhiều kẻ coi trọng, thế nhưng tư liệu mà đám người có thu thập được ghi rất rõ ràng, dù sao cũng là một gia tộc quân sự đệ nhất của một nước. Trong tư liệu ghi Quân Chiến Thiên rõ ràng chỉ là Thiên Huyền tầng thứ, vì sao bây giờ đã biến thành Thần Huyền? Quân Vô Ý tuy là thiên tài, thế nhưng cũng chỉ là một kẻ tàn tật Thiên Huyền sơ giai, vì sao cũng đột nhiên biết thành Thần Huyền cao thủ? Hơn nữa bây giờ còn rất khỏe mạnh nữa.
Hết thảy chuyện này đều rất đột nhiên như vậy, thần bí như vậy, không thể tưởng tượng nổi như vậy.
- Ha ha, Phong Quyển Vân lão tiểu tử ngươi đó cuối cùng cũng tới, lão tử thật chờ đợi đã lâu rồi. Chúng ta đi tới hậu viện đánh một hồi rồi nói. Nói không chừng ngươi sẽ tìm được chỗ tốt đó.
Theo một tràng cười to, Ưng Bác Không đắc chí đi ra, mang theo một thân chiến ý!
Mấy ngày hôm trước, đầu tiên là được ăn Thiên Nguyên đan, thành công đem thực lực bản thân tăng lên Thần Huyền tầng thứ, sau đó ba người đồng thời phục dụng Tụ Nguyên Đan, Quân Vô Ý lại được ăn một viên Thông Nguyên đan, thực lực của ba người đều bởi vậy mà đại tiến, cái này cũng thật là nói nhảm, nếu không có đại tiến cũng quá kỳ quái đi!
Ưng Bác Không gần đây đánh đấm rất vui vẻ, ưng thần lại tuyệt đối không ngờ, chỉ vì một cuộc đổ ước mà mình bị rằng buộc ở đây, thế nhưng không ngờ chính là chưa tới một năm thực lực của mình lại tăng lên nhiều như vậy! Không chỉ có chiêu tức có đột phá cùng tiến triển, ngay cả công lực cũng tăng lên tới tình trạng khủng bố không thể tin nổi!
Thực lực của mình so với trước ít nhất là tăng lên tới hai bậc! Trước đây tựa hồ như cảnh giới ngoài chí tôn không thể nào chạm tay vào, thì giờ đã có hi vọng đụng tới!
Đoạn thời gian này, Ưng Bác Không quả thực có cảm giác như đang nằm mơ vậy.
Phú quý bất hoàn hương, giống như quần áo gấm đi đêm vậy, sau khi thực lực đại tiến, hắn lại không tìm được một đối thủ ngang tầm nào, giống như phú quý bất hoàn hương vậy, thực sự là khoái cảm có giảm đi vài phần.
Hôm nay kẻ bình sinh đại đối đầu là Phong Quyển Vân tới, đối với Ưng Bác Không mà nói quả thực giống như trời ban mưa khi đồng ruộng gặp hạn vậy!
Phong Quyển Vân chăm chú nhìn Ưng Bác Không. Thật lâu sau thần sắc của hắn trở nên kinh ngạc tới cực điểm, hắn phát hiện, lúc trước huyền công của Ưng Bác Không tuy không cao cường, khinh công ở trên mình. Thế nhưng tổng thể mà nói chỉ sàn sàn ngang tay với mình mà thôi, mà sau khi ở Thiên Phạt sâm lâm gia hỏa này dựa vào chiêu thức kỳ dị để thắng mình một bậc, Phong Quyển Vân một mực không phục. Sau khi vắt óc suy nghĩ, cuối cùng hắn đã nắm chắc có thể phá giải, lần này tới Quân gia, cũng có ý tứ khiêu chiến với Ưng Bác Không!
Thế nhưng hiện tại Ưng Bác Không đứng trước mặt mình, Phong Quyển Vân lại đột nhiên phát hiện, tên diều hâu đáng giận trước mặt này lại có thể đột phá tới một tầng cao mới, cư nhiên đứng ở chỗ này đã tạo cho mình một cảm giác áp bách rất mạnh!
Thậm chí, không khí trong lúc vô hình còn có chút sệt sệt.
Loại cảm giác này Phong Quyển Vân rất quen thuộc. Đó là cảm giác trói buộc chân tay mà khi đứng trước mặt địch nhân mà mình không cách nào địch nổi! Chẳng lẽ mình mình thật sự đã không thể theo kịp hắn.
Thế nhưng người này thật đúng là Ưng Bác Không! Làm sao có thể? Cho dù là hắn có đối mặt với sinh tử chí tôn Thạch Trường Tiếu cùng lãnh huyết chí tôn Lệ Vô Bi, cảm giác thất bại của mình cũng không có mãnh liệt như vậy mà! Ưng Bác Không dựa vào cái gì mà trong khoảng thời gian ngắn thực lực lại tăng vọt như vậy? Chẳng lẽ hắn đã siêu việt như Thạch Trường Tiếu? Thậm chí có thể ngang với Lệ Tuyệt Thiên!
Thật lâu sau Phong Quyển Vân mới lộ ra nụ cười khổ sáp, cũng không hề nháy mắt nhìn Ưng Bác Không nói:
- Thật sự không ngờ, không cần phải đánh nữa, hiện tại ta đã không phải là đối thủ của ngươi rồi, đánh cũng không còn ý nghĩa nữa.
Ưng Bác Không lập tức ủ rũ.
Đêm qua sau khi thực lực tăng lên, hắn đã tới chỗ Hổ Vương Hồ Liệt Địa đánh một hồi, mặc dù bằng vào thân pháp tuyệt diệu chiếm thế thượng phong, thế nhưng Ưng Bác Không biết nếu cứng rắn chính mình sẽ bị tổn thất rất nặng.
Gia hỏa kia da dày thịt béo, đánh lên người hắn căn bản là không có cảm giác, mà chính mình lại cảm thấy gân cốt đau đớn, đánh đến tận nửa đêm, cuối cùng Ưng Bác Không biết mình khẳng định không thể chiến thắng. Nếu quả thật là sinh tử tương bác, nói không chừng mình còn bị chết trong tay Hồ Liệt Địa. Đúng là một chuyện buồn bực. Thật vất vả mới thấy Phong Quyển Vân tới, đang định phát tiết, kết quả là gia hỏa này lại đột nhiên kinh sợ chính mình.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành