" Phiêu Miểu Huyễn Phủ chúng ta tuần tra thế gian đã hàng vạn năm! Từ trước đến giờ xử sự công bình vô tư, chẳng lẽ ngươi lại không tín nhiệm lão phu?" Người áo vàng khẩn thiết nói rồi nỗ lực lần cuối
"Phiêu Miểu Huyễn Phủ tồn tại chính là để kìm hãm hành động của Tam Đại Thánh Địa, giám sát hành vi của bọn họ. Bây giờ bọn họ càng không thể không chấp nhận hòa giải của ta! Về điểm này, ta có thể cam đoan!"
Quân Khương Lâm không khỏi rốt cục rõ ràng, vì sao đời trước của Tam Đại Thánh Địa cùng Phiêu Miểu Huyễn Phủ chống nhau! Thì ra là thế! Có được thực lực khổng lồ như Tam Đại Thánh Địa, ai chịu cam tâm để người khác giám sát?
Bất quá người nầy cũng không tránh khỏi quá ngây thơ đi. Người khác như vậy là có thể tùy tiện dùng một từ -biết gì nói nấy, hơn nữa cực kì thành thật, tựa hồ không có nói láo chút nào...
Xem ra Phiêu Miểu Huyễn Phủ ở trong một thế giới cực kì đơn giản, bên trong có lẽ không có chuyện tranh đấu và lục đục với nhau như đời thường. Cho dù là có thì cũng rất ít. Cũng chỉ có nơi thuần khiết mới có thể tạo ra người như vậy...
Trong lòng Quân Khương Lâm lại hiểu thêm: nếu là như thế thì đối phó với Phiêu Miểu Huyễn Phủ chưa chắc đã khó như trong tưởng tượng!
"Xưa nay công bằng chính trực? Tuần tra thế gian? Vậy chuyện mười năm trước của Quân gia các ngươi có biết hay không?" Quân Khương Lâm giọng mỉa mai nhìn hắn.
"Việc nhỏ nhặt như thế trong thế gian, chúng ta từ trước đến giờ không tiện nhúng tay. Quân tam thiếu, nếu như mọi chuyện bất bình trên thế gian mà chúng ta đều phải nhúng tay, cho dù có tâm cũng là vô lực" Người áo vàng do dự một hồi, mới miễn cưỡng đáp.
"Lời của ngài thì tuân theo đạo lý của ngài. Ta hiểu rõ. Tốt lắm,bây giờ ta nói cho ngài! Những chuyện ta làm như vậy chỉ là chuyện nhỏ tiếp theo của thế gian thôi!"
Quân Khương Lâm nói "Tất cả chuyện tình đều là bởi vì sự kiện mười năm trước tạo ra. Như vậy nếu ban đầu ngài không quản, thì hiện tại cũng không cần phải quản, càng không có lí do nhúng tay vào. Mời ngài đi quản chuyện đại sự của mình thôi, bọn ta không tiễn, đi đường cẩn thận!"
Người áo vàng tức thời giật mình. Từ lúc lão xuất hiện trên giang hồ tới nay, chỉ cần nói ra mục tiêu lớn dường dó như thiên hạ thương sinh thì mọi qui kết đều ổn, đối phương không thể không nghe theo.
Dù sao mọi người đều tự hỏi liệu có khả năng trở thành anh hùng đại lục, không ai muốn trở thành tội nhân của lịch sử, càng không dám đối lập với tất cả mọi người!
Hơn nữa thực lực mạnh mẽ của lão cùng với Huyền công cao siêu nên cho tới nay mọi thứ đều là thuận buồm xuôi gió; cho dù là chuyện gì đều cực kì thuận lợi. Có thể nói không hề phải chịu bất lợi, cho tới hôm nay gặp phải Quân Khương Lâm mới phát hiện thế gian lại còn có kẻ mềm không được cứng chẳng xong đến dường này!
"Nhưng... Đây chính là vì Đoạt Thiên Chi Chiến hai năm sau! Có liên quan tới tương lai của loài người ở Đoạt Thiên Chi Chiến!" Người áo vàng phẫn nộ nhìn Quân Khương Lâm "Ngươi làm sao lại không có cái nhìn đến đại cục?"
"Đúng vậy, kỳ thật ta cũng vì Đoạt Thiên Chi Chiến! Ta muốn hỏi một câu: ngài sẽ không tham gia Đoạt Thiên Chi Chiến chứ?" Quân Khương Lâm hỏi.
Người áo vàng ngẩn ra, tức giận không vui đáp " Phiêu Miểu Huyễn Phủ chúng ta chưa bao giờ tham gia vào Đoạt Thiên Chi Chiến!"
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Người xem, ta khẳng định là muốn tham gia Đoạt Thiên Chi Chiến. Đối với ta, công lực hiện tại thật sự là rất thấp, cuối cùng có đi chỉ sợ sẽ chết"
" Ta chết cũng không có gì quan trọng. Người ta ai mà không chết, nhưng sợ sẽ ảnh hưởng đến đại cục của Đoạt Thiên Chi Chiến. Cứ như vậy thì đại lục nguy rồi, trăm họ nguy rồi..."
Giọng điệu của Quân Khương Lâm đầy vẻ thương xót dân lành rồi đột nhiên yêu cầu "Sứ giả đại nhân, vì đại lục an toàn, vì thiên hạ thương sinh; ta trịnh trọng khẩn cầu ngài, ngài sử dụng cách truyền công lực đem Huyền lực của ngài khi còn sống đều cho ta đi!"
"Ta nhất định sẽ không làm phụ kỳ vọng của ngài, ta nhất định sẽ hăng hái đánh cho đám người dị tộc! Sẽ dốc hết tâm lực vì thiên hạ hạnh phúc, vì thương sinh! Ngài thấy thế nào?"
Quân Khương Lâm vẻ mặt như bậc đức cao vọng trọng, đầy thánh khiết cùng cao thượng. Hơn nữa thái độ thì thành khẩn, nói năng thực khẩn thiết.
Người áo vàng choáng váng, hắn bị cách nói của Quân Đại thiếu gia làm lắp bắp những từ vô nghĩa...
"Truyền công thì ta biết đến, nhưng điều này sao lại có thể?" Người áo vàng giật mình kinh ngạc đáp "Coi như ngươi muốn tham gia Đoạt Thiên Chi Chiến, lập trường đáng khen. Nhưng nếu là ta đem công lực từ lúc sanh ra đều truyền hết cho ngươi thì cuối cùng ta đây chẳng phải là lập tức biến mất khỏi cõi đời?"
"Vì Đoạt Thiên Chi Chiến, vì thiên hạ thương sinh! Ngài hy sinh một lần có ngại gì?" Quân Khương Lâm nghiêm túc nói, lời lẽ lại càng thấm thía "Sứ giả đại nhân, dù sao ngài cũng sẽ không tham gia Đoạt Thiên Chi Chiến! Như vậy Huyền công tinh xảo của ngài chẳng phải là lãng phí vô ích sao, cuối cùng không khỏi tan biến vào trong cỏ cây? Như vậy chẳng phải là càng không hề có ý nghĩa?"
" Còn không bằng ngài dứt khoát liền xả thân vì nghĩa, như vậy có thể thành toàn cho ta, ở Đoạt Thiên Chi Chiến làm tăng thêm khả năng thắng lợi. Như thế, tin tưởng đại lục này đều sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ hành động vĩ đại của ngài hôm nay. Thiên hạ thương sinh cũng vĩnh viễn cung phụng anh linh ngài! Ngài sẽ thành anh hùng vĩnh cửu của thiên hạ! Như thế nào? Ngài sẽ không cự tuyệt ta chứ?"
"Không được! Không được!" Người áo vàng kịch liệt lắc đầu "Điều đó sao có thể? Thế này căn bản là liều lĩnh! Đoạt Thiên Chi Chiến có thể áp dụng biện pháp khác, há cớ gì phải dùng cách thức làm tổn hại người khác? Ngoài ra lão phu khổ tu một đời há dễ dàng được sao? Tuyệt đối không được! Cho dù miệng ngươi có chói lọi như tòa sen đất phật thì việc này cũng không thể được!"
"Thật sự không được?" Quân Khương Lâm đầy vẻ nghiêm túc bắt đầu nói vô cùng đau đớn "Chẳng lẽ, ngài cam tâm trở thành tội nhân của lịch sử? Chẳng lẽ ngài liền cứ như vậy mà không có cái nhìn đến đại cục? Lương tâm ngài ở đâu?"
"Khẳng định không được!" Người áo vàng đến chóp mũi cũng chảy mồ hôi, hắn chật vật lau đi "Ta thật xin lỗi, cái này ta thật sự là lực bất tòng tâm."
"Vậy ngài tới đây để làm cái gì?" Quân Khương Lâm thở dài, giọng điệu thay đổi mà hỏi nhàn nhạt.
"Ta tới khuyên mấy nhà các ngươi hãy dừng binh đao, vì Đoạt Thiên Chi Chiến, vì thiên hạ thương sinh, vì đại cục... Cái...này... Cái...này..." Người áo vàng đột nhiên trợn mắt há hốc mồm mà ngơ ngẩn.
Hắn đột nhiên phát hiện mọi lý do của mình, đại nghĩa của mình đều đã được thiếu niên trước mặt này vừa mới nói một lần! Hơn nữa chính mình vừa mới quả quyết cự tuyệt lời thình cầu "Vĩ đại" này...
Mặc dù đối phương yêu cầu mình thật sự là ép buộc, nhưng chuyện chính mình đòi hỏi đối phương chẳng phải là cũng như vậy sao? Suy bụng ta ra bụng người, chính mình không thể đáp ứng yêu cầu của người khác, như vậy đâu có lý do gì đi yêu cầu người ta?
Lão thở dài một tiếng, chuyển hướng sang Mai Tuyết Yên "Mai tôn giả, ý của ngài ra sao?"
"Ý của ta, chính là ý tứ của nàng!" Quân Khương Lâm ngang ngạnh nói.
"Lão phu cũng không có hỏi ngươi!" Người áo vàng thở dài một tiếng, đột nhiên cánh tay hơi giơ lên, một làn sương mù màu trắng ngà yếu ớt từ từ tan ra. Nhưng Quân Khương Lâm lại đột nhiên phát hiện chính mình không động đậy nổi.
Quân Khương Lâm không khỏi ngạc nhiên kinh hãi! Hiện tại mình đã là Tôn giả cấp hai, vậy mà lão còn có thể ngay lập tức âm thầm khống chế điều khiển mình, Huyền công của người này đã đạt đến tình trạng nào?Thủ đoạn đến bực này ít nhất còn cao hơn Thiên Địa Tù Lung của Mai Tuyết Yên không chỉ một bậc!
Mai Tuyết Yên khẽ thở dài một cái, có chút đồng lòng mà nói "Vị Thánh giả đại nhân, Mạc Tà nói không sai. Lời hắn nói, chẳng khác nào là ta nói. Mạc Tà có thể thay thế ta đưa ra bất cứ quyết định gì!"
" Bất luận lúc nào, bất luận chuyện gì! Ta vĩnh viễn đều sẽ đứng ở bên cạnh hắn. Cho dù là sự lựa chọn liên quan đến Đoạt Thiên Chi Chiến cũng sẽ không phải ngoại lệ!"
Thánh giả!
Mai Tuyết Yên lại gọi người áo vàng là 'Thánh giả đại nhân,!
Người áo vàng cười khổ một tiếng, hiển nhiên là có chút chán nản rồi nói "Nói như thế đến, khiến cho lão phu tự thấy thấy mất mặt. Như vậy xin cáo từ!"
Nói xong, thân thể lão lay động rồi đột nhiên vô thanh vô tức tan thành tia sáng đầy trời. Hào quang trong nháy mắt biến mất, mà bóng người màu vàng cũng theo đó biến mất không thấy đâu nữa.
Mai Tuyết Yên mặc dù đối với cách thức hôm nay của Quân Khương Lâm rất không hiểu, thậm chí thật là không thể đón nhận. Nhưng để tìm căn nguyên thì rốt cuộc nàng lại vẫn lựa chọn ủng hộ hắn vô điều kiện. Ngoài ra ở trước mặt người ngoài, nàng quyết định sẽ không làm mất mặt Quân Khương Lâm.
"Hắc hắc... Tiểu Tuyết Yên ngoan ngoan... Đến ca ca yêu thương nàng" Quân Khương Lâm rốt cục khôi phục lại tự do, lập tức liền bắt đầu cợt nhả.
Trên thực tế người áo vàng cũng chỉ phong tỏa hắn trong thời gian ngắn mà thôi. Quân Khương Lâm một khi bắt đầu vận hành Khai Thiên Tạo Hóa Công thì trong nháy mắt đã giải trừ cấm chế.
Nhưng chỉ là như thế thì Quân đại thiếu gia cũng vẫn là kinh hãi mồ hôi túa ra đầy người. Bởi vì vừa mới rồichỉ cần thời gian ngắn ngủi chút xíu đó thôi, nếu như đối phương có chủ tâm muốn lấy mạng của hắn thì ít nhất có thể giết hắn mười lần có thừa!
Cho nên Quân Khương Lâm trong lòng âm thầm quyết định, sau này nhất định phải liên tục đề cao cảnh giác, thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân.
Lại nghe được Mai Tuyết Yên nói như vậy thì không khỏi trong lòng cảm động; nghĩ đến chính mình vừa rồi giọng điệu nói với nàng không chút khách khí, nhưng nàng nói thì cũng vẫn giữ mặt mũi cho mình coi như không có việc gì... Hắn liền mặt dày mày dạn ôm nàng bắt đầu an ủi.
Mai Tuyết Yên nghiêm mặt hừ một tiếng rồi nói "Mới vừa rồi chàng không phải rất có khí phách anh hùng sao? Không phải chàng nói: 'nữ nhân thì tránh ra một bên sao? Như thế nào bây giờ chàng lại quan tâm tới nữ nhân như người ta? Người ta không phải là ngốc sao? Ta tự mình ngốc thì cũng thôi, nhưng đừng có làm cho người thông minh như Quân Đại thiếu gia cũng ngu ngốc theo!"
Quân Khương Lâm cười hắc hắc, vòng hai tay ra phía sau nàng linh hoạt xoa bóp bả vai cho nàng mà xuê xoa cười làm lành
"Kỳ thật câu nói kia của ta còn chưa hết, ta nói đầy đủ là 'Ngoại trừ Tuyết Yên ra thì những nữ nhân khác tránh sang một bên mà đứng yên đi', nhưng vì gấp gáp nên nói thiếu mất mấy chữ. Thật đấy, làm ơn tin tưởng ta..."
"Hừ!" Mai Tuyết Yên xoay người định né tránh không cho hắn xoa bóp, mặt như cứng lại "Chàng đừng có để ý đến ta!"
Quân Khương Lâm hừ hừ cười một tiếng, đột nhiên bàn tay như chớp trượt thẳng xuống đôi lồng bàn xoa nhẹ một cái, véo một cái. Sau đó mới lại rút tay về ra vẻ đạo mạo đứng đó, vẻ mặt giống hệt thầy đồ tiên sinh đức cao vọng trọng đầy nghiêm túc.
Mai Tuyết Yên toàn thân chấn động tựa như có dòng điện chạy qua, chỉ thấy toàn thân rã rời, mặt mày đỏ ửng, thân thể mềm nhũn mà nghiêng về phía sau.
Quân Khương Lâm vội ôm lấy, lại kinh ngạc kêu lên "Ai nha nha... Biết nói như thế nào? Ở nơi đông người là... là... Nam nữ thụ thụ bất thân... Vị nữ thí chủ này, xin mời mau mau đứng lên, lão nạp là một người rất thuần khiết" Miệng thì nói thuần khiết, nhưng hai tay thì lại cũng ôm chặt lấy, chết sống không chịu buông tay.
Mai Tuyết Yên mắc cở mặt mày đỏ bừng, cố gắng giãy dụa "Mau buông tay... bao nhiêu người nhìn như vậy?"
"A? Đó chính là nói không có quá nhiều người nhìn... Có thể buông tha? Không thành vấn đề, ta có thể chờ cho đến lúc đông hơn nữa!" Quân Khương Lâm cười hắc hắc, nhè nhẹ thổi vào vành tai trong suốt đẹp đẽ của nàng.
Thân hình Mai Tuyết Yên bất giác mềm nhũn, mặt đỏ tới mang tai "Vẫn còn không buông ra!?"
"Là không buông ra!" Lại thêm một dòng nhiệt khí ngứa ngáy thổi qua, Quân Khương Lâm hầm hừ nói "Sau này có còn dám hung hăng như vậy hay không? Để xem có chấn chỉnh nàng được hay không!"
"Cứ buông ra rồi hãy nói!" Mai Tuyết Yên ra sức giãy dụa.
"Trước tiên là nói đã, sau đó mới thả!" Quân Khương Lâm ung dung vững trãi sống chết không buông. Tay ngầm phóng ra nhiệt khí thẩm thấu qua trang phục bên hông Mai Tuyết Yên đi vào người.
Trong lúc trên đường đi tới Đông Phương thế gia, Quân Khương Lâm đã thập phần biết rõ 'nhược điểm ' của Mai Tuyết Yên, giờ phút này cứ theo đó mà bốc thuốc làm vị Mai tôn giả này lập tức thở hổn hển, toàn thân vô lực.
"Không... Không dám..." Mai Tuyết Yên bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đỏ bừng mặt, ghé vào lổ tai hắn khe khẽ nói, giọng như muỗi kêu nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.
"Thực sự là ngoan!" Quân Khương Lâm vừa lòng cười quái dị một tiếng, miết qua ngực nàng lúc này mới buông ra. Mai Tuyết Yên vèo một tiếng đã lủi ra ngoài mấy trượng, lúc này mới quay đầu lại, mặt mày ửng đỏ.
Quay đầu nhìn quanh lại thấy tất cả Huyền Thú dưới lệnh của đám Thú Vương đang nhất loạt đứng thẳng tắp quay lưng lại hai người. Chúng làm ra vẻ không nhìn thấy gì, nhưng kẻ nào người nấy đều là lỗ tai dựng đứng!
"Ngươi ngươi ngươi... Ngươi thật sự là hại chết ta!" Mai Tuyết Yên bụm mặt nhằm hướng đám người Quân gia chạy vội đến.
Quân Khương Lâm cười hắc hắc, đang muốn cùng chạy đến thì Hùng Khai Sơn cười hắc hắc đi lại "Tỷ phu... Xong việc rồi sao?"
"Cái gì? Xong việc?" Quân Khương Lâm ngẩn ra rồi lập tức hiểu, hắn nhịn không được xoa xoa tay, tựa hồ lòng bàn tay còn giữ một vài dư vị trơn bóng mềm mại kia, dư vị cực kì dễ chịu rồi mới nói "Ừ, xong rồi"
"Thực sự mạnh mẽ!" Lão Hùng giơ lên ngón tay cái "Tỷ phu, ta rất bội phục ngài! Ngài thật sự rất nam nhân! Mạnh mẽ đến ngay cả Đại tỷ nhà ta cũng phải hàng phục! Cả mấy người đều phục ngài sát đất! Thật sự phục!"
"Còn phải nói! Nam nhân là phải như vậy! Nếu ngay cả lão bà của mình còn không quản nổi thì còn gì là nam nhân?" Quân Khương Lâm đắc ý dào dạt mà tiếp tục
"Lão Hùng, ta cho ngươi biết, đối với lão bà là cần phải quản thật sự nghiêm ngặt. Nếu như không nghe lời, hừ! Quyền đấm cước đá chỉ là việc nhỏ, càng về sau thì dùng côn càng đắc dụng, phải để cho đến cầu xin tha thứ mới thôi! Đúng, thế mới gọi là hùng khí nam nhân!"
"Vâng vâng vâng, tỷ phu anh minh! Sau này ta nhất định phải nhớ!" I Hùng Khai Sơn khiêm nhường nói. Hắn vội vàng ghi nhớ kĩ trong lòng 'ngự thê bảo điển ' kia "
"Được rồi, ngươicứ từ từ học hỏi! Ta sang bên đó" Quân Khương Lâm nhanh như chớp chạy đi. Đối với lời Cổ Thanh Vân nói về chuyện ở Thiên Hương, Quân Khương Lâm đương nhiên sốt ruột!
Nhưng, hắn cũng biết sốt ruột chẳng làm được gì! Một thời gian dài như vậy đã qua, nếu như thật sự phát sinh, như vậy kể cả mình chắp cánh bay trở về cũng đã chậm. Nếu như không có việc phát sinh, thì cũng sẽ không phát sinh!
Chỉ có mau chóng hoàn toàn xử lý xong xuôi mọi chuyện bên này rồi sau đó dùng tốc độ nhanh nhất chạy trở về mới là giải pháp đúng đắn! Nếu như trước mắt để rối loạn trận tuyến, chỉ sợ hai đầu đều dây dưa. Khi đó có thể thật sự mất nhiều hơn được! Cho nên vô luận phía Thiên Hương có việc hay không thì cũng phải chờ một thời gian rồi hãy nói.
Quân Khương Lâm tin chắc với cơ trí tuyệt đối của ông mình thì có thể chống đỡ qua cửa ải này. Hắn có phần nắm chắc! Huống chi chính mình trước khi đi còn lưu lại vô số bố trí...
Nếu là vạn nhất có điều gì ngoài ý muốn, như vậy, ta liền muốn khắp thiên hạ chôn cùng ông nội! Đoạt Thiên Chi Chiến là cái gì, ngay một sợi tóc của ông cũng không bằng! Ta chỉ quan tâm người của ta thôi!
Quân Khương Lâm nghiến răng nghiến lợi, ở trong lòng phát một lời thề hung ác!!
Tri kỷ gia nhập phiếu tên sách công năng, phương tiện ngài lần sau từ tấu chương tiếp tục đọc. Thích tiểu thuyết dị thế Tà Quân, duy trì tác giả phong Lăng Thiên hạ, liền đầu TA một phiếu đi! ()
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành