Biên Tập: Kokichi
Cửu trưởng lão nói năng có vẻ tự đắc, đột nhiên mặt mày hớn hở nói: "Ngay cả lúc này đây, Nhị Ngũ Bát Tam Lục Cửu sáu người chúng ta mang theo Tiêu Hàn, Mộ Tuyết Đồng cùng tiểu tiện nhân kia đi Thiên Nam. Tuy rằng Nhị ca với Lục ca bất hạnh chết thảm, hai người chúng ta cũng bị chém chân, nhưng cuối cùng vẫn còn sống trở về! "
"Hừ hừ, nam nhân mà, chân bị chém thì tính cái gì? Miễn là cái chân ở giữa ấy không đứt, thì anh em ta cũng không phải là tàn tật! Ố là la, giữa hai cái đùi vẫn có một con chim nhỏ... "
"Hơn nữa, không chỉ là còn sống trở về, đại ca người còn đích thân xuất thủ, ngay tại dưới chân Tuyết Sơn, giết chết lão Tam và lão Ngũ hai cái lão vương bát đản"
"Nói tới đây, ta sẽ không thể không bội phục đại ca người, đại ca ngươi rõ là nhìn xa trông rộng, tại ba mươi năm về trước mai phục Thất Kiếm từ bên trong, rốt cục một lần hành động đã thành công, đem mấy cái lão gia hỏa đáng ghét kiếm kiếm chém tiệt, thật là một chuyện thống khoái!"
"Chỉ tiếc là vẫn chưa đại cáo công thành, khiến cho Mộ Tuyết Đồng mang theo tiểu tiện nhân kia đào tẩu!" Bát trường lão vẻ mặt thể hiện vẻ tàn nhẫn, ý nghĩ vẫn còn chưa hết bỉ ổi nói
"Chuyện này rõ là cẩn thận mấy cũng có sơ sót! Bằng không... Tiểu tiện nhân da dẻ mịn màng kia, chắc chắn lão đại người rất có hứng thú đùa giỡn a... Nếu như đây là chuyện bí mậ...t Thì ta lại hiểu rõ lão đại người rất là mạnh mẽ chẳng giống như đã già, đối với tiểu tiện nhân kia thèm muốn đã lâu... Cạc cạc cạc... "
"."Phốc!" ""Phốc!" Hàn Trảm Mộng cùng Tiêu Hành Vân đồng thời phun ra một búng máu, người trước là do phẫn uất không nói nên lời, người sau thì lại là do danh dự bị hủy hoại, trực tiếp tức giận đến phát rồ... Nói nhiều như vậy, Hàn Trảm Mộng rốt cục cũng hiểu rõ, mọi vấn đề đều minh bạch!
Ước chừng Tiêu Hành Vân cũng triệt để buồn bực! Nhưng lại mờ mịt không biết phải làm sao! Lại càng thêm căm phẫn đến thất khiếu bốc khói!
Lão phu cũng một trăm tuổi rồi, mà từ thời niên thiếu chưa bao giờ tiếp xúc chuyện nam nữ, cho dù lúc đó ta có làm thì cũng không ai mà biết nhưng ngươi cũng không phải như vậy vu tội ta đi...
Này đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? Vì cái gì chính thân huynh đệ lại bán đứng ta? Mà lại còn bán đứng thẳng thừng như thế nữa chứ? Bán đứng mà làm như thể đây mới là đúng lý hợp tình? ài...
"Tiêu Hành Vân, ngươi tốt! Thực sự là tốt! Ha ha ha... "Hàn Trảm Mộng cười một cách bi thương, hung hăng nhìn Tiêu Hành Vân: "Bốn mươi năm! Ha ha, cư nhiên khổ tâm mưu đồ đằng đẳng suốt bốn mươi năm... Ngân Thành... Lực lượng trung kiên của Ngân Thành a..."
Lão bi phẫn ngửa mặt lên trời rống vang một tiếng, trong cổ họng vậy mà phun ra tơ máu, tóc đen trên đầu đột nhiên xổ ra, trên không trung dựng đứng thẳng tắp, không gió mà cư nhiên có chuyển động, hắn rưng rưng cười thảm nói
"Tiếu Ngữ trưởng lão, Xuân Phong trưởng lão, Trữ Thì trưởng lão, Thanh Thần trưởng lão... Tam trưởng lão, Ngũ trưởng lão... Thất Kiếm! Những người này... Đều là tinh anh của Ngân Thành..."
" Tiêu Hành Vân! Ngươi ngươi ngươi, ngươi cũng hơn một trăm tuồi rồi, cư nhiên đối với Mộng Nhi còn có ý nghĩ thất đức! Ngươi, ngươi hay là không phải là người! Ngươi có chết cũng chưa hết tội! Vạn lần chết cũng không hết tội!"
Nói một tiếng cuối cùng, Hàn thành chủ đã tập trung lại Huyền lực toàn thân, rống lên một tiếng lớn như bạo lôi!
Chấn động thẳng lên đỉnh đầu đại điện khiến cho bụi trần rơi lã chã xuống, thậm chí cả đại sảnh cũng lay động vài cái.
Tiêu Hành Vân chấn kinh lui ra phía sau vài bước, chân tay luống cuống. Trong ánh mắt tràn đầy e sợ cùng với khó xử.
Thế này thật là biến cố bất ngờ vượt quá mọi dự tính của lão nhiều, nhất là không ngờ vào lúc lão đắc chí nhất lại bộc phát, giống như là từ Thiên đường trực tiếp tống thẳng xuống Địa ngục, khiến cho lão cho tới bây giờ cũng còn không có phản ứng kịp.
Hàn Trảm Mộng từng bước ép tới, hai mắt tơ máu sòng sòng, nghiến răng nghiến lợi nói
"Tiêu Hành Vân, ngươi còn có cái gì để nói? Những chuyện bỉ ổi này do chính mồm huynh đệ ruột thịt ngươi nói ra, ngươi có thể phản bác được sao? Thật không nghĩ tới ngươi đúng là loại mặt người dạ thú như thế, tiểu nhân bỉ ổi vô liêm sỉ!"
"Hàn Trảm Mộng, ngươi chớ ở nơi này làm bộ làm tịch, đây bất quá chỉ là lời nói của một bên, đều là những việc vô căn cứ, giả tạo!" Tiêu Hành Vân phẫn hận nhìn hai người đệ đệ, nghiến răng nghiến lợi nói
"Lão phu một đời hành sự quang minh lỗi lạc, không thẹn với lương tâm, chưa từng làm qua chuyện vô sỉ bực này! Hàn Trảm Mộng, ngươi quả nhiên là hảo thủ đoạn, dĩ nhiên ngay cả đệ đệ của lão phu cũng mua chuộc được sao?"
" Ta không thể không bội phục thủ đoạn của ngươi... Nhưng ngươi dùng phương pháp đê tiện như vậy, ngươi không thấy có lỗi với trời đất, với tổ tông của ngươi ư? Thủ đoạn bỉ ổi như thế, quả nhiên ngươi có thể dùng a!"
" Lão Bát lão Cửu chúng ta chính là thân huynh đệ a, các ngươi lại vì một ngoại nhân, một cách không có cơ sở như vậy mà nói xấu ta, có đúng không đắc tội với cha mẹ chúng ta nơi suối vàng?"
" Có đúng không đắc tội với Tiêu gia liệt tổ liệt tông? Có đúng không đắc tội với tình nghĩa huynh đệ chúng ta những năm gần đây? Các ngươi hai người đúng thật là khiến cho ta thất vọng, đau xót! Các ngươi sẽ không có thể nói chuyện bằng lương tâm thật sao?"
Tiêu Hành Vân không hổ là hạng người có da mặt dày, cư nhiên vừa mới hoảng hốt sợ hãi, sắc mặt còn chưa biến đổi bình thường trở lại, mà lời nói đã bắt đầu phản kích sắc bén lại rồi! Chỉ là lời nói của hắn vẫn là không tránh khỏi có chút yếu đuối, hoàn toàn chưa đủ đáp ứng với bậc này phong thái hùng hổ!
Ở đây mọi người đều là người từng trải, như thế nào nhìn không ra lời nói thật giả, bất quá người đê tiện tất có người đê tiện hơn trị, lúc này, Bát trường lão, Cửu trường lão, lại lần nữa phủ nhận, ngạnh kháng lại những lời nói bọn họ là bị Hàn Trảm Mộng đe doạ dụ dỗ bọn họ nói như thế, cục diện lại lần nữa nghịch chuyển!
"Đại ca, người đây là như thế nào mà nói thế? Chúng ta hai người khi nào phản bội người? Chúng ta làm sao lại không nói chuyện đúng với lương tâm, người sao có thể nói như vậy chứ!"
Cửu trường lão đỏ mặt tía tai mà kêu gào lên "Lúc trước ngươi muốn mọi người phát hạ huyết thệ, lại thêm lăn tay đóng dấu, thề sống chết cũng đoạt lại quyền khống chế Ngân Thành; mọi người đáp ứng với ngươi hạ thủ ấn, phát hạ huyết thệ! "
"Đây là công văn với đầy vân tay do ta bảo quản, ở phía trên người thứ nhất không phải là đại ca người sao? Lẽ nào mấy thứ này cũng có thể làm giả sao?"
" Ta liền không rõ việc đã đến nước này, ta nói cái gì người cũng phản bác, người còn muốn cố kỵ cái gì, chúng ta đã nắm chắc Ngân Thành, nhân lực vượt quá sáu thành bọn họ, còn cố làm ra vẻ huyền bí làm chi"
" Hàn Trảm Mộng ngươi ở nơi này quát tháo đại ca của ta cái quái gì hả? Ngươi cho là ngươi còn có năng lực gì xoay chuyển thế cục hay sao? Ta thành thật nói cho người, Tiêu gia ta chính là muốn soán vị, chính là muốn chém tận giết tuyệt một nhà các ngươi, đây chính là huyết khế ăn thề của chúng ta, người ở đó mà chờ chết đi!"
Lời còn chưa dứt, chỉ thấy Cửu trường lão "Xoát" Một tiếng, từ trong lòng lấy ra một tấm vải trắng, tiện tay đung đưa, mặt trước có vết máu loang lổ, đều là dấu vân tay được in bằng máu, mà đại danh của Tiêu Vân Hành cư nhiên nằm chểnh chệch ở trên!
Tiêu Hành Vân giận dữ, không có đường nào bác lẽ lại, không thể nhịn được nữa bước nhanh vọt tới, đoạt lại tấm vải trắng kia, vo lại thành một khối trong lòng bàn tay, tức giận đến vẻ mặt bừng bừng.
Trong lúc nhất thời cơn nộ bộc phát ra, hướng về phía Cửu trường lão hừ một tiếng nâng tay đánh một chưởng vào trán! Đây là một chưởng với lực đạo cực lớn, mơ hồ còn có kèm theo tiếng sấm nổ manh, nhanh như thiểm điện, động như lôi đình!
Tiêu Hành Vân tuy rằng thịnh nộ không thôi, nhưng cũng còn không có ý niệm đem chính thân huynh đệ đưa vào chỗ chết, một chưởng tuy rằng lực đại dũng mãnh, nhưng mà lấy cấp độ tu vi thần huyền của Cửu trường lão cũng không thua kém chính mình, hoàn toàn có thể tiếp được, chỉ cần hơi di động xe đẩy cũng có thể tuỳ tiện tránh được!
Nhưng cuối cùng kết quả lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tiêu Hành Vân, thậm chí nằm ngoài cả suy đoán của mọi người ở đây, bởi vì tất cả mọi người đều nhìn ra một chưởng này của Tiêu Hành Vân hoàn toàn không có sát ý! Tiêu Hành Vân bị chuyện trước mắt làm cho sợ đến ngây người!
Một kích trí mạng ở trước mặt như thế, Cửu trường lão đúng là hoàn toàn không đổi sắc, tựu như không chút hoang mang, dùng ánh mắt như thể trong lòng đã có dự tính nhìn bàn tay kia hạ xuống.
Không ngờ là không có đón đỡ, cũng không có di chuyển né tránh, dùng bộ dạng thân thiết nhất, tự nhiên nhất, tưởng chừng như chính là hy sinh vì việc nghĩa, dùng tư thái trừng mắt ngậm cười chờ ở nơi đó...
"Ba" một tiếng, não vỡ tung tóe! Vương vãi trên mắt đất một đám đỏ tươi với những đóm trắng! Cái đầu của Cửu trường lão trong nháy mắt trở nên nát vụn, toàn bộ thân thể trên xe lăn chậm rãi rơi xuống trên mặt đất, nằm yên bất động. Vẻ mặt của hắn cư nhiên còn mang theo dáng vẻ ung dung như Thái Sơn áp đỉnh...
Tiêu Hành Vân ngây ngẩn cả người, Hàn Trảm Mộng cũng ngây ngẩn cả người, những cao thủ của Ngân Thành Hàn gia và Tiêu gia tuyệt cũng sửng sốt, ngay cả tôn giả Vệ Không Quần đang có vẻ tiêu dao cũng chấn kinh mà ngây ngẩn cả người!
Hàn Trảm Mộng biết được Tam trưởng lão bị người thân giết chết, trong lòng một mảnh bi thương! Nhưng là biết được ái nữ cùng Mộ Tuyết Đồng không việc gì cuối cùng cũng có một chút an ủi.
Bây giờ nhìn thấy hai vị Tiêu gia trưởng lão không hiểu ra sao cả nhảy ra đấu đá với Tiêu Hành Vân, càng gãi đúng chỗ ngứa! Cho dù không rõ vì cái gì lại như thế, nhưng chính trong lòng cũng có chút thống khoái! Ngoảnh mặt làm thinh cho huynh đệ chúng nó "chó cắn nhau".
Tất cả mọi người đúng là cũng có tâm tư như thế, nhìn Cửu trường lão cứ như thế chẳng kiêng nể cùng Tiêu Hành Vân đối nghịch, nhất định sẽ không không có toan tính, tự nhiên có lưu lại hậu thủ tương xứng, tối thiểu cũng không có thể bị một chưởng đánh chết như vậy chứ?
Nhưng dù cho như thế, chuyện đã xảy ra thì không thể không tin tưởng được, đành phải trơ mắt nhìn chuyện đã xảy ra! Cửu trường lão giống như một người bùn tầm thường, đụng vào là lập tực nát ra, chuyện nhự vậy thật là khiến cho người ta mở rộng tầm mắt a!
"Lão - cửu!"
Tiêu Hành Vân thét một tiếng kinh hãi, hai mắt tức thì đờ ra, trừng trừng nhìn bạn tay của mình, trên mặt còn lưu lại màu đỏ đi kèm với vụn trắng, đây là máu tươi của huynh đệ ta, đây là óc tương của huynh đệ ta! Dính đầy trên bàn tay của chính mình!
Một người huynh đệ ruột thịt, huyết mạch tương liên! Nương tựa lẫn nhau đã hơn mười năm, mà nay đệ ấy cứ như vậy chết ở trên tay của chính ta!
Tiêu Hành Vân sắc mặt xám như tro, tim đập loạn nhịp, cả người run lên, cho đến tận bây giờ vẫn khó mà tin được chuyện này là thực...
" Tiêu Hành Vân! Ngươi điên rồi sao? Ngươi cư nhiên lại có thể giết lão Cửu! Lão Cửu không phải chỉ là đem sự nói nói ra sao? Ngươi cư nhiên lại có thể hạ độc thủ, chúng ta như thế nào lại là giở trò?"
" Dù cho ngươi không phải là tác giả của tấm vải trắng, trên đó rõ ràng có dấu ấn của ngươi, chúng ta như thế nào có thể giả mạo được? Chỉ vì một câu nói thật, ngươi đã hạ xuống tử thủ như thế?!"
Bỗng nhiên, Bát trường lão điên cuồng hét lên một tiếng, lấy hai tay chống đỡ, nương theo xe lăn nhảy dựng lên
"Ta cũng không muốn sống nữa! Lão tử liều mạng với ngươi! Ta rôt cuộc đã nhìn ra, ngươi xem hai chúng ta là hai kẻ tàn phế, đối với đại sự của ngươi một chút cũng không có tác dụng, cư nhiên đối với thân huynh đệ của nhà cũng muốn diệt khẩu!"
" Ngươi nếu đã đem cửu đệ giết đi, vậy ngay cả ta cũng giết đi chứ! Giết ta đi, giết ta đi, ngươi đích thị là vương bát đản mà!"
Mắt thấy Bát trường lão thế như con hổ điên vụt lên, vốn là đang bị vây trong bi thương, Tiêu Hành Vân đang tâm hoảng ý loạn cực kỳ chật vật mà né tránh, hãy còn có chút tinh thần chưa phục hồi, tiện tay đẩy một cái.
Cũng không biết chuyện gì xảy ra, bàn tay tùy ý động như vậy rất xảo hợp mà chạm được cánh tay của Bát trường lão, va chạm xảy ra trong nháy mắt, hơn nữa chuyện tình ly kỳ lại lần nữa xảy ra.
Tay phải của Bát trường lão mang theo huyền khí dũng mãnh như núi đột nhiên tiêu thất vô tung vô ảnh, Tiêu Hành Vân tiện tay đẩy một cái thì cùng lắm có thể có bao nhiêu sức lực? Sung mãn lắm cũng chỉ là nửa thành trong mười thành huyền lực của hắn, thậm chí còn không đến...
Nhưng chính là một chưởng bé nhỏ không đáng kể như thế, lại "Ba" một tiếng đả đoạn thủ cốt của Bát trường lão.
Đường đường là một thần huyền cao thủ, thanh âm ca sát vang lên, đích thị là do xương tay hắn bị trực tiếp chấn đoạn mà tạo ra, tiếp đó phốc xuy một tiếng, đem Thiên linh cái của Bát trường lão hoàn toàn đánh cho phấn toái!
Thân thể Bát trường lão văng ra giữa không trung rồi rơi bịch xuống đất, hắn nằm co quắp một chút, cuối cùng thì triệt để bất động...
Tiêu Hành Vân thê lương hống lên một tiếng, không dám tin tưởng mà giương bàn tay ra trước mặt mình, lật qua lật lại mà nhìn, tiên huyết vẫn cứ như thế theo bàn tay hắn nhỏ xuống mặt đất.
Tiêu Hành Vân triệt để ngây như phỗng, rốt cục thì mọi chuyện chỉ vì dã tâm cùng với những việc đã làm của hắn mà phải trả một cái giá quá đắt!
Mà cái giá này, đích thị là vô cùng thảm trọng, thảm trọng đến nổi trên đời bất luận kẻ nào cũng vô pháp tiếp thụ: Tự tay hạ sát hai vị huynh đệ ruột thịt đã sống chung với mình một nhà gần cả đời người! Hơn nữa đều là theo cách tối tàn nhẫn: nhất quyền đả bạo não đại!
Từ đầu đến cuối tình cảnh bất quá chỉ xảy ra trong chốc lát, nguyên bản trong đại sảnh vốn trang nghiêm đột nhiên tràn ngập mùi máu tươi nồng nặc tới cực điểm.
Ở đây mọi người đều vô cùng chấn kinh mà nhìn Tiêu Hành Vân, tất cả mọi người đều nghĩ không ra người này cư nhiên thiên tính lạnh lùng bạc bẽo tới mức độ này, ngay cả đối với thân huynh đệ của mình cũng thuyết sát tựu sát (nói giết là giết - DG)!
Những người có mặt ở đây đều xứng với hai chữ từng trải, có thể nói bình sinh đã nhìn quen mắt với những kẻ xấu, dù có xấu đến cỡ nào cũng đều gặp qua.
Nhưng mà giống như Tiêu Hành Vân thiên tính lạnh bạc, hạng người có tâm tính độc ác cay nghiệt như thế, thì cũng đều xem là điều chưa từng thấy, thậm chí còn là mới nghe lần đầu!
Tiêu Hành Vân mờ mịt ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt như nhìn thấy thứ chẳng đáng để khinh thường của mọi người, hắn đột nhiên run rẩy mà kêu gào lên
"Họ đều không phải do ta giế...t Đều không phải do ta! Lão Bát lão Cửu, các đệ đứng lên đi, các đệ hãy mau đứng lên đi, đại ca ta không có dụng lực mà..."
"Ngươi còn giả bộ cái gì nữa? Bọn họ đều đã chết rồi! Đều bị ngươi tự tay đánh chết! Ngươi còn ở đó giậm đất kêu trời làm bộ làm tịch để làm cái gì? Làm cho ai xem hả? Hiện tại mà biểu hiện thủ túc tình thâm còn có ý nghĩa gì sao? Ta phi!"
Bên cạnh, một gã Hàn gia trưởng lão cực kỳ khinh thường nói
"Thật chưa thấy qua người như thế chính tay đánh chết huynh đệ ruột thịt của mình, sau đó cư nhiên còn có mặt mũi khóc than, không có dụng lực hả? May thay là còn không có dụng lực "Nếu là dụng lực, mọi người trong đại sảnh còn không đều bị ngươi sát tử? Ngươi chỉ là hồ ma lộng quỷ mà thôi!"
Không chỉ người của Hàn gia khinh thường đến cực điểm, kể cả người Tiêu gia, cũng đều tâm hàn ý lạnh.
Bát trường lão, Cửu trường lão đều là huynh đệ ruột thịt của Tiêu Hành Vân, là những người tâm phúc, bằng không tờ huyết khế kia sao lại do Cửu trường lão bảo quản, ngay cả vậy Tiêu Hành Vân đều một quyền đem mỗi người sát tử, đừng nói đến người khác?!
Tiêu Hành Vân làm như mắt điếc tai ngơ, ôm thi thể hai người đệ đệ dụng lực lung lay, trên mặt lão còn có cả lệ chảy ngang dọc, cùng với một mảnh hoảng sợ...
Nếu là hai người đệ đệ chết ở trong tay người khác, hắn cho dù thương tâm phẫn nộ nhưng cũng không đến mức phải thất thố đến mức này, nhưng... tự mình hạ thủ sát tử đệ đệ của mình... và lại là chính mình cũng không ngờ được!
Thực tế xảy ra như vậy thật quá mức trầm trọng, đả kích cho tâm trí của Tiêu Hành Vân trực tiếp sụp đổ!
Đây đích thị là thủ đoạn ác độc của Quân Khương Lâm! Bởi vì những sự tình mà Tiêu gia đã gây ra đối với Quân gia, sát tâm của hắn há có thể lắng xuống?
Hiện tại, Quân Khương Lâm chính là đang ẩn thân trong đại sảnh, khoanh tay đứng xem kịch vui! Nhìn thấy một màn cốt nhục tương tàn như vậy, trong lòng hắn cũng nổi lên một mảnh khoái ý.
Tiêu Hành Vân ngươi làm điều ngang ngược tội ác tày trời, ta cố tình không trực tiếp giết ngươi, chính là ngày hôm nay ngươi sẽ tự tay giết chết huynh đệ của mình! Nhận được tâm tình của lão tử như thế! Có đúng hay không rất sảng khoái? Ha ha...
"Người đâu, đem kẻ phản nghịch Tiêu Hành Vân bắt lại cho ta!" Hàn Trảm Mộng hét to một tiếng, vài tên Ngân Thành Hàn gia trưởng lão đáp một tiếng, chạy về phía Tiêu Hành Vân.
Mạc Tiêu Diêu liền nhíu mày, cảm thấy việc này thật sự là rất cổ quái, nhịn không được quát lên: "Chậm đã!"
Hàn Trảm Mộng tức thời chuyển thân, nhìn Mạc Tiêu Diêu, trầm giọng nói: "Mạc tôn giả, chẳng lẽ cho đến lúc này, ngài còn muốn khăng khăng vì kẻ ti bỉ vô sỉ tàn hại huynh đệ này mà xuất đầu sao? "
"Hay là muốn tận mắt nhìn xem Tiêu Hành Vân có hay không thật có huyết thệ thủ ấn? Hay là tiền bối liền coi như không cố kỵ... Tam đại thánh địa vạn năm mỹ danh, trong một chốc mà vấy bẩn hay sao?" Lời này Hàn Trảm Mộng nói xong một điểm cũng không có sai.
Bực này sự tình xuất hiện trước mắt, âm mưu của Tiêu Hành Vân hoàn toàn bại lộ, căn bản là rõ đầu rõ đuôi cho thấy ai là kẻ phản bội, ai là hạng người vô sỉ! Điểm này, trong mắt tất cả mọi người là hoàn toàn minh bạch!
Nếu như bây giờ tam đại thánh địa tại đây còn muốn vì Tiêu gia mà mạnh mẽ xuất đầu, tranh phong vị trí thành chủ Ngân Thành, vậy thì quá mức khốn nạn đi. Một khi lan truyền ra ngoài, thanh danh của Tam đại thánh địa chắc chắn sẽ mất sạch! Nguyên cớ những chuyện đã phát sinh, về căn bản đã tiệt sạch khả năng thành công trong âm mưu soán vị của Tiêu gia!
Mạc Tiêu Diêu Vệ Không Quần bất quá cũng chỉ có thể trong lòng thầm mắng vài tiếng Tiêu gia quá kém cỏi, trừ việc đó ra cũng vô pháp làm ra việc gì trong khả năng tưởng tượng!
Hơn nữa chính bản thân mình ban nãy còn đang ra sức vì Tiêu gia mà thuyết sách, trong nháy mắt lại xảy ra bực này vụ bê bối! Đây không thể nghi ngờ là ở trên mặt Mạc Tiêu Diêu hung hăng đánh một cái tát! Vừa giòn vừa vang! Cái này gọi là cho dù mất mặt cách mấy, cũng không thể quá đáng làm hơn được nữa!
Hiện tại mà nói, không những không giúp Tiêu gia đạt được nguyện vọng, nếu có khả năng, Mạc Tiêu Diêu hận không thể đem người của Tiêu gia một nắm bóp chết!
"Cũng không phải! Lão phu sao lại giúp đỡ hạng người với bực này bỉ ổi! Bực này ti bỉ vô sỉ tiểu nhân, chúng ta Tam đại thánh địa luôn luôn căm thù đến tận xương tuỷ! Một khi gặp phải liền muốn ra tay diệt trừ! Nhân gian chính nghĩa, chính thị bị đám cặn bã này làm ô uế hết! Ngay cả lão phu suýt nữa cũng bị hắn lừa gạt!"
Mạc Tiêu Diêu hừ một tiếng, trên mặt mơ hồ lộ ra thanh sắc, thật sự là bị chọc tức, nhưng mà tức giận cũng không hiển lộ ra... Bực này mùi vị khuất tất, thực khiến người ta tức giận máu huyết bất thông
"Nhưng hôm nay chuyện đã xảy ra cũng lộ ra sự kỳ hoặc! Cho nên bản tọa kiến nghị tra lại một lần cho rõ! Hơn nữa, ngay cả hành vi phạm tội của Tiêu gia vô cùng xác thực, nhưng lúc này đại địch trước mặt, thực sự không phải là thời gian thích hợp để xử trí bọn họ!"
" Bản tôn giả kiến nghị, tạm thời trước đem việc này đè xuống, đợi xử lý qua trước việc đại sự, sau đó mới là xử lý việc này! Nếu như lúc đó bọn họ chết ở trong tay Quân gia, coi như là bọn họ vì Hàn thành lần cuối tận trung. Hàn thành chủ, ngươi có gì dị nghị gì không?"
Mạc Tiêu Diêu lạnh lẽo trầm trầm nói, vừa nói chuyện, trên trán hắn gân xanh đồng dạng cũng nhảy động thình thịch, hiển nhiên là bạo nộ đã dâng lên ở mức cao, nếu như nghe được một lời không hợp, e rằng lập tức xuất thủ sát nhân! Nhẫn nại của Mạc Tiêu Diêu đã đi tới cực hạn.
Mà ý bên trong của Mạc Tiêu Diêu, vẫn là đem toàn bộ lực lượng mà Hàn gia hiện tại đang sở hữu đều đổ lên Quân gia ở mặt trận đối lập, điều này mà so với dự tính ban đầu tam đại thánh địa đích thị không giống!
"Như vậy cũng tốt! Các vị tiền bối Thánh địa chỉ cần không can thiệp vào nội vụ của Ngân Thành, vãn bối đương nhiên tuân theo sự phân phó."
Lời nói của Hàn Trảm Mộng rất là phối hợp. Lão tự nhiên không ngốc, nếu như hiện tại mà bản thân kiên trì xử trí Tiêu gia, hoặc giả nói là mình cùng Quân gia không phải là địch nhân, chỉ sợ đương tràng sẽ cùng mấy vị này Tiêu Diêu tôn giả ở thế trở mặt!
Hiện tại đúng là muốn trở mặt cũng không có khả năng, vả lại biến cố đã xảy ra cũng không thể cứu vãn được rồi, có làm gì đi nữa cũng thế, chi bằng thuận tay để cho người ta một phần nhân tình.
"Nếu một khi khai chiến, thì sẽ lấy Tiêu gia làm quân tiên phong! Cho chết hết dám súc sinh này!" Tôn giả Vệ Không Quần nghiến răng nghiến lợi mà nói. Lúc trước chính miệng hắn nói ra những người anh hùng đại nhân đại nghĩa, giờ khắc này lập tức biến thành một đám súc sinh.
Vẻ mặt hắn cho tới bây giờ vẫn còn có chút hùng hồn, ban nãy lão ra vẻ đạo mạo trang nghiêm mà cưỡng từ đoạt lý, muốn làm Tiêu gia thăng vị, kết quả những lời hắn muốn nói còn chưa xong, thì lại xảy bực này sự tình.
Hiện tại lão cảm giác những lời nói của mình ban nãy, thật giống như là bị người xem như là một vở hài kịch để đùa giỡn một phen là cùng một loại, trong lòng tồn tại một cơn phẫn nộ không sao át chế được!
"Như thế... cũng tốt." Hàn Trảm Mộng gật đầu. Muốn nói nhưng rồi lại thôi, bằng thử dò xét ý kiến mọi người
"Hôm nay Tiêu gia tới hồi hạ tràng, âm mưu đã bại lộ, chúng ta Ngân Thành từ nay cùng với Quân gia có thể nói là sẽ không còn mâu thuẫn nữa, như vậy trận chiến này... không bằng từ đây hủy bỏ! Tránh khỏi một tràng binh đao, coi như cũng là một chuyện tốt đẹp!"
"Nói hươu nói vượn!"
"Ý nghĩ hão huyền!"
"Nằm mơ giữa ban ngày!" Tam đại tôn giả đồng thời thốt ra âm thanh giận dữ phản bác!
"Ngươi nghĩ rằng chúng ta tham gia trận chiến này là vì Tiêu gia? Ngươi xem Tiêu gia rốt cuộc là vật quí hiếm gì vậy? Cũng đáng để cho Tam đại thánh địa chúng ta xuất thủ?"
Mạc Tiêu Diêu nghiêm mặt nhìn Hàn Trảm Mộng, âm trầm nói: "Các ngươi đều không nghĩ là Hàn gia các ngươi cùng với Tiêu gia là như nhau sao?"
Hàn Trảm Mộng chỉ cảm thấy trong lòng một cổ nộ hỏa vô danh vọt thẳng ra quá đầu! Ngay cả các ngươi là tiền bối cao nhân của Tam đại thánh địa, nhưng nơi đây thủy chung lại là Phong Tuyết Ngân Thành! Hà tất như vậy vênh váo hung hăng, không cấp cho ai một tí thể diện? Lão trên mặt đỏ bừng một trận, hơi thở phì phò, bắt đầu trở nên nặng nề
. Tuyết Sương Thanh lo lắng đỡ cánh tay của lấy lão, khẽ nói: "Nếu như các vị tiền bối Thánh địa đã nói như vậy, hết thảy mọi thứ thỉnh các vị tiền bối Thánh địa làm chủ"
"Hơn nữa... nếu như khai chiến mà nói, với thực lực thấp kém của chúng ta, cũng giúp không được gì... Hết thảy, xin nhờ cậy các vị tiền bối. Phu phụ chúng ta trước tiên ở đây xin tạ ơn qua các vị tiền bối đã có đại ơn đại đức tương trợ."
Nói xong, nàng hướng về phía Mạc Tiêu Diêu hơi cúi người thi lễ. Đây là có ý thối lui nhưng lại cấp cho Tam đại thánh địa mặt mũi rất lớn, tự hạ mình một chút nhưng lại có thể tránh nhiều phiền toái.
Mạc Tiêu Diêu nhìn chằm chằm nàng một hồi, đột nhiên mặt giãn ra cười nói: "Chính thị là thế, Hàn phu nhân đúng là lan tâm huệ chất (khí chất như hoa lan hoa huệ, thanh cao tao nhã - DG), thật khiến cho lão hủ bội phục."
Hàn phu nhân mỉm cười nói: "Không dám, tiền bối thần uy cái thế, tiểu nữ kính chúc các vị tiền bối Thánh địa kỳ khai đắc thắng, mã đáo thành công!"
Mà lúc này, người của Ngân Thành Hàn gia đã đem nhân thủ của phía Tiêu gia hết thảy khống chế, tại vì họ căn bản đã mất đi sự ủng hộ của Tam đại thánh địa, nếu như bọn họ có thể đồng tâm hiệp lực, Tiêu Hành Vân không có hồn bay phách lạc, tự mình chủ trì đại cục, đơn độc đối mặt Hàn gia vẫn là có thể liều mạng một phen, thậm chí có thể chiếm được thượng phong.
Nhưng lúc này Tiêu Hành Vân đã hầu như sụp đổ, nhân thủ Tiêu gia đều bị rối loạn tư tưởng, mà cao thủ Tam đại thánh địa ban nãy vì biến cố của mình mà đã triệt để đem Tiêu gia ra để trút giận, đây mới là điều trọng yếu!
Nếu như họ mà miễn cưỡng động thủ liều mạng, thì cũng đồng nghĩa với việc phải nhận kết cục bị tiêu diệt ngay lập tức! Tuyệt đối không có ai may mắn mà sống sót!
Ngược lại, nếu không động thủ, may ra còn có một đường sinh cơ, căn cứ vào tổ huấn của Hàn gia, Hàn gia tuyệt sẽ không đuổi tận giết tuyệt, chí ít cũng cho phép họ kéo dài một hơi tàn... Dù cho bị phế một thân huyền công nhưng chung quy so với mất mạng thì vẫn tốt hơn.
Hiện tại tất cả mọi người đều cầu khấn, nhân lực Quân gia lần này nghìn vạn lần không nên có thực lực quá cao. Nói như vậy, điều quan trọng nhất là khi xuất chiến còn có cơ hội có thể thừa dịp đấu loạn mà chạy đi... Vậy thì còn có một tia sinh cơ.
"Mọi người lui xuống nghỉ ngơi đi, sáng sớm ngày mai, đối chiến thiên phạt, trảm sát Quân Khương Lâm, tuyệt diệt Mai Tuyết Yên!" Vệ Không Quần không hề tức giận nhìn thoáng qua bốn phía, ngữ khí cực kỳ bất thiện. Nhưng vào lúc này, lại có một người thật ngoài ý muốn đột ngột xuất hiện!
"Khẩu khí thật lớn! Không sợ bị phỏng đầu lưỡi à!" Tiếp theo là một câu nói băng lãnh, cùng với một đạo kiếm quang lóe sáng, lặng lẻ như mặt nước cuối mùa thu, từ hư không xuất hiện! Thế như sét đánh, lại tựa như lưu tinh!
Kiếm quang vừa mới thoáng hiện, mũi kiếm đã lao nhanh tới trước ngực Vệ Không Quần! Theo sau kiếm quang sắc bén kia, cư nhiên chẳng thấy bất cứ nhân ảnh nào, giống như là chuôi trường kiếm này tự hành công kích!
Mà phong mang của một kiếm này thật đáng sợ, hoàn toàn áp chế khí thế của Vệ Không Quần! Đây không thể nghi ngờ là một kiếm đánh lén! Nhưng cũng là một kiếm đỉnh phong, tốc độ đỉnh phong kết hợp kỹ thuật ám sát tuyệt đỉnh!
Nhưng mà, khiến cho mọi người không thể lý giải được chính là, một kiếm đánh lén này lại có thể truy tung, cảm giác mọi người lúc này, dĩ nhiên tràn đầy hoang mang lo sợ!
Tựu như đối diện trước sự mãnh liệt huy hoàng của thiên quân chính diện chém giết, vạn mã tê minh, quân kỳ phần phật, bạt ngàn san dã! Đây đích thị là một kiếm tuyệt thế của một bậc thiết huyết trượng phu!
Bên trong kiếm quang hàm chứa hai phần hùng tráng, hai phần khí phách, hai phần tiêu sái, hai phần đỉnh phong của sự tịch mịch, cùng với hai phần vang cổ dội kim không ai bì nổi!
Những loại cảm giác cực kỳ mâu thuẫn như thế mà thật là vi diệu, những điều thần kỳ hoàn mỹ này lại dung hợp trong một đạo kiếm quang!
Một kiếm này xuất hiện trong sát na, tất cả mọi người cảm giác được trong thiên địa một mảnh yên tĩnh, một kiếm này, dĩ nhiên trở thành một thứ vĩnh hằng!
Dĩ nhiên hài hòa như thế, thật là cân đối, thậm chí còn gây cho mọi người một cảm giác an bình trong lòng! (Ta thật bội phục khả năng tự sướng của tác giả, dịch xong đoạn này ta đúng là hít thở không thông a - DG)
Ngay cả Mạc Tiêu Diêu loại này cao thủ, khi vừa thấy một kiếm này, trước kinh chấn một chút, sau đó trong lòng còn khen một tiếng: Một kiếm này, thực sự không nên thuộc về nhân gian a!
Một kiếm kinh hãi thế tục này chỉ có thần tiên trên trời mới có thể có được! Một kiếm thật kinh diễm!
Tưởng chừng suy nghĩ đã xong xuôi, Mạc Tiêu Diêu lúc này mới nghĩ tới một việc cực kỳ trọng yếu: Vệ Không Quần đang ở thế nguy hiểm!
Một kiếm thần diệu như thế, coi như là bản thân Mạc Tiêu Diêu, cũng không có tự tin có thể tiếp được, chỉ sợ ít nhất cũng phải thụ thương!
Một kiếm đang bay tới, đích thị là của Quân Khương Lâm!
Quân Khương Lâm lợi dụng nhiếp hồn đại pháp, trực tiếp phá hủy thần trí của Bát trường lão và Cửu trường lão, tiếp đó quán thâu một ít chuyện tốt của mình vào trong đầu bọn họ, để cho bọn họ lấy tiềm thức, bản năng mà tiến hành.
Quả nhiên, thành công đem tính toán của Tam đại thánh địa cùng với Tiêu gia kết thúc, nhìn Tiêu Hành Vân trước mắt hồn bay phách lạc, giống như cái xác không hồn một loại.
Tam đại thánh địa chật vật suýt nữa phải đem đầu nhét vào trong đũng quần, không khỏi trong lòng đại sướng, cũng coi như đẩy ra được trong lòng một ngụm ác khí!
Nhưng một kiếm này, cũng không phải hắn đến lúc này quyết định, mà là sớm đã có dự mưu!
Quân Khương Lâm nhìn lão tiểu tử Vệ Không Quần không vừa mắt đã lâu rồi!
Từ lần đầu tiên nhìn thấy, Quân Khương Lâm tựu đối với vị tôn giả này cực kỳ phản cảm!
Nhìn thấy hắn sớm giờ khoát lác ầm ĩ, làm điệu bộ như là lão tử một thân thiên hạ đệ nhất, Quân Khương Lâm nhìn hắn ngay cả cái đũng quần cũng không bằng.
Nhất là người này ra vẻ đạo mạo trang nghiêm, nhưng lại ở nơi này nói những lời vô sỉ đến cực điểm, còn làm ra vẻ chính nghĩa lẫm liệt, cho thấy ta liền đại biểu cho chính nghĩa, cái này khiến cho Quân Khương Lâm càng thêm nhức nhối trong lòng.
Gà con mà đòi ngạo mạn! Xem lão tử cho ngươi ăn một kiếm!
Kết quả là, sau khi Quân Khương Lâm đã một tay đạo diễn cho Tiêu gia một vỡ bi kịch, hắn cơ hồ không có bất kỳ do dự gì, liền phát ra một kiếm kinh hãi thế tục như thế!
Một kiếm này, Quân Khương Lâm cư nhiên đã nghĩ phải tuyệt sát cho bằng được một vị tứ cấp tôn giả!!
Xuất vỏ ngang trời, kiếm xuất thệ vô hồi, vô huyết thệ bất quy!
Viêm Hoàng Chi Huyết! Oai nghiêm mà xuất thế! Đây mới là một kiếm đỉnh phong chân chính!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành