Biên Tập: HoangLong2009
Vì vậy lúc Hồng Quân Tháp chưa tiêu hóa xong năng lượng Thiên Địa vừa rồi, chỉ sợ là không thể cho mình bất kỳ trợ giúp nào!
"Này thật đúng là... đồ chết dẫm! Ngay lúc mấu chốt như vậy mà ngươi lại bãi công sao! Chẳng lẽ ngươi không biết chỉ nửa canh giờ nữa sẽ phải khai chiến sao? Ngoạc cái mồm ra cứ như kẻ dói khát thiếu ăn. Kêu gào cài gì chứ thật là lão nhà quê vào thành mà, cứ phải ăn no ngươi mới bỏ qua sao?!" Quân Khương Lâm oán giận thầm mắng trong lòng.
Hồng Quân Tháp lù lù bất động, mặc hắn thoải mái kêu gào cũng vẫn hờ hững. Nếu Hồng Quân Tháp có thể nói chuyện được nhất định sẽ khinh thường trả lời một câu: "Thảo! Này còn không phải là tên khốn kiếp ngươi luôn luôn tranh giành bỏ ta đói thành thế này sao?Chẳng những không cho ăn mà còn ngày ngày hút máu, ai chịu nổi? Ngươi nếu là ngày ngày mời ta đây ăn no, ta đây bây giờ cần ăn đến no bụng sao? Còn nữa nếu không ăn thì làm sao biến ra năng lượng, không tự trách mình còn trách ta, ngươi là tên vô sỉ, không có lương tâm…"
Mắng cũng không còn tác dụng, gõ mõ cầm canh đánh không được, Quân đại thiếu gia hoàn toàn vô kế khả thi rốt cục cam chịu. Bất quá, tình hình này nhất định là tạm thời thôi chỉ cần chờ đợi người này tiêu hóa xong sẽ chạy ra thôi. Ngàn vạn lần bởi vì lần này tạo thành loét dạ dày nha...
Để ngươi người này tạm thời nghỉ ngơi đi! ***, không có đồ tể, chẳng lẽ ta liền ăn thịt lợn sống? Xem Bổn thiếu gia dựa vào bản lãnh thật sự xông xáo một phen! Ta vẫn cho thế giới này gà bay chó sủa như thường!
Quân Khương Lâm ẩn thân đứng ở chỗ này, cảm thụ được phía ngoài gió lạnh thấu xương, nhìn dưới chân núi mặt đất trơn nhẵn trong như gương, trong lòng nói thầm: Sắp tới giờ Thìn sao chưa thấy người tương trợ? Vạn nhất Kiếm Phong sớm sụp đổ vậy hiện tại ngọn núi tùy thời đều có thể hỏng mất. Chẳng lẽ mình phải tốn hao công lực bản thân để chống đỡ, vậy cũng quá bi kịch đi...
Đang lúc lo lắng, lại nghe thấy một loạt thanh âm truyền đến, mấy chục bóng người giống như tia chớp xé ánh bình minh mông lung sương mù bay vút đến.
Người người thân pháp cao minh, mọi người đi lại mạnh mẽ tốc độ như bay!
Đúng là người Tam Đại Thánh địa, người cầm đầu chính là Khúc Vô Tình!
Chỉ nghe hắn giọng nói dồn dập, thúc giục nói: "Mau mau! Nhanh lên bên kia, còn bên kia nữa cũng đi ẩn giấu đi, nghe hiệu lệnh của ta! Chỉ cần ta huýt sáo các ngươi liền lập tức xông ra! Cần phải đánh cho bọn họ trở tay không kịp! Trước hết tạo thành thương vong lớn nhất!"
Chỉ thấy mọi người rối rít gật đầu nhưng không có người nào tiếp lời nói chuyện. Sau đó vừa có rất nhiều tiếng xé gió vang lên đều tự tìm chỗ núp vào.
Có một tên thậm chí may mắn thế nào lựa chọn đúng chỗ Quân Khương Lâm đứng dè dặt phục xuống, thăm dò chung quanh rồi thụp đầu xuống...
Người này địa điểm ẩn núp có thể nói xảo diệu tới cực kỳ,đầu của hắn vừa đúng ở vào dưới đũng quần của Quân Khương Lâm! Quân Khương Lâm chỉ cần vươn tay ra là có thể nắm cổ của hắn, thậm chí cũng không cần khom lưng là có thể đem hắn bóp chết! Hoặc là ngồi chồm hổm xuống là có thể đem cái mông ngồi ở trên cổ của hắn, tiểu tử này chỉ cần duỗi cổ ra là có thể cùng nơi nào đó sinh ra một lần tiếp xúc vô cùng thân mật.
Quân Khương Lâm đang ẩn thân xiên chân đứng lại bị người nầy một đầu chui vào đáy quần, nhất thời có chút dở khóc dở cười. Ông bạn hết chỗ núp sao? Trốn ở chỗ này... Thật sự là để cho ta quá dễ dàng đi nhưng bây giờ lại không thể giải quyết hắn được, hết lần này tới lần khác không ra tay được.Quân Khương Lâm trong lòng gấp gáp.
Ngay vào lúc này, người nầy không giải thích được lại lật người một cái, ngửa mặt lên trời trên mặt có chút thích chí, thậm chí còn dùng cái mũi thật sâu tại đũng quần Quân Khương Lâm hô hấp hai cái, nheo mắt lại lầm bầm nói: "Không khí thật là trong lành!" ( Ặc chết mất - ND)
"Lão Tử lúc này nếu có thể rất hợp thời phóng rắm một cái... Ngươi sẽ lập tức cảm thấy không được trong lành!" Quân Khương Lâm tàn bạo nghĩ. Nhìn dưới đũng quần Quân Khương Lâm đột nhiên nghĩ đến: nếu là vào lúc này đột nhiên mắc tiểu, đoán chừng một giọt cũng sẽ không lãng phí, toàn bộ sẽ chui vào bụng tên này... Tự nhiên, nếu là tiêu chảy đoán chừng người nầy có thể so sánh Chu lão thái giam còn thảm hại hơn.
Cố nén ý nghĩ đem người này bóp chết hoặc ngay tại chỗ đi tiểu một cái, rốt cục Quân Khương Lâm vẫn phải ở trong lòng bất đắc dĩ thở dài, chuẩn bị bỏ chạy.
Trước khi rời đi, Quân đại thiếu vẫn không cam lòng liền vận công một cái chỉ thấy chân khí của hắn lưu chuyển toàn thân, huyền khí thẳng xuống đến đan điền chuyển qua Thái Âm tỳ thành nột vòng tuần hoàn, sau đó cái mông cảm làm căng thẳng, vô thanh vô tức thả một cái cái rắm!
Bởi vì cái gọi là rắm kêu không thúi, rắm thúi không kêu! Quân đại thiếu cố ý hết sức phóng ra mùi "Thơm" sưu một cái tiến vào miệng tên kia, một chút cũng không lãng phí. Sau đó sưu một tiếng trực tiếp biến mất.
Phía dưới tên kia đang há miệng rộng thích chí giống như con cóc hít thở thật sâu. Trong lúc bất chợt một mùi hôi thối không giải thích được đột ngột chạm mặt mà đến, một điểm cũng không còn lãng phí bị hắn hít vào trong miệng. Đột nhiên nuốt phải ế khí nhất thời nôn một tiếng. Chỉ cảm thấy Phiên Giang Đảo Hải cơ hồ phun ra hết. Khúc Vô Tình nghiêm nghị thanh âm thật thấp truyền đến: "Ai?! Là ai?!" Người nầy che lỗ mũi khó khăn nói: "Khúc Tọa bớt giận, là ta..."
"Thôi Trữ Thì! Ngươi con chó đẻ vô liêm sỉ này! Ngươi động cứ như vậy lên không? Ngươi nôn cái gì nôn? Con mẹ nó ngươi ăn cái rắm á? Này là lúc nào? Ngươi nữa nôn có tin hay không Lão Tử một phát bóp chết ngươi!" Khúc Vô Tình hung hăng mắng.
Thôi Trữ Thì khúm núm, không dám lên tiếng. Nhưng trong lòng được Khúc Vô Tình thoáng cái nhắc nhở, thầm nghĩ: "Có thể hay không là mùi rắm? Này mụ nội nó thật là cổ quái, gió lớn như vậy mùi hôi thối vô cớ rốt cuộc là từ đâu tới?" Nghi thần nghi quỷ nhìn chung quanh một lần, rốt cục cái gì cũng không thấy, thân thể thấp xuống, tiếp tục ẩn núp xuống...
Quân Khương Lâm mới vừa ra khỏi vị trí đã thấy Mạc Tiêu Diêu đi lại dễ dàng, mang theo những cao thủ còn lại của Tam Đại Thánh Địa một đường mà đến, người người sắc mặt nghiêm túc, mọi người chiến ý dạt dào, người còn chưa tới đã thấy sát khí xung thiên! Tới rồi, rốt cuộc đã tới! Rốt cục đi tìm cái chết rồi... Quân Khương Lâm trong lòng một trận phấn chấn.
"Chuyện gì xảy ra? Sao đối phương còn chưa tới?" Đi tới Kiếm Phong, Mạc Tiêu Diêu quay người lại, có chút nghi hoặc không giải thích được nói: "Rõ ràng cũng đã đến giờ Thìn ước định, hiện tại chỉ kém một khắc đồng hồ là đến thời gian rồi sao đối phương ngay cả nửa điểm động tĩnh cũng không có? Chẳng lẽ bên trong có cái gì cổ quái?"
"Nói cũng đúng! Bọn họ đường xa mà đến sao đến bây giờ vẫn không có động tĩnh? Hiện tại tối thiểu cũng có thể có động tĩnh trên trời phi hành huyền thú đã chi chít mới đúng!" Cổ Thanh Vân cũng có chút không hiểu.
"Chẳng lẽ là đùa bỡn chúng ta?" Mạc Tiêu Diêu trầm mặt lộ ra ánh mắt muốn giết người, cắn răng nói: "Chờ một chút, bọn họ đến giờ Thìn còn không đến, chúng ta sẽ rút lui! Là bọn hắn thất ước, dọa người cũng là bọn hắn dọa người!" "Được!" Cổ Thanh Vân nặng nề gật đầu. Quay đầu, giơ tay lên ra dấu tay hỏi, Khúc Vô Tình nhẹ nhàng mà gõ một chút ngón tay, cho biết đã toàn bộ bố trí thỏa đáng.
Cho nên, ba Đại tôn giả nhanh chóng cất bước, đi tới dưới Kiếm Phong, nhắm mắt chuyên tâm điều tức. Người người trên mặt thoải mái, thả lỏng trước đại chiến, có thể tĩnh tâm như vậy có thể thấy bọn họ đã sớm khám phá sinh tử, đem trận chiến sắp xảy ra không để trong lòng chút nào! Chỉ có cao thủ mới có khí độ như vậy! Quân Khương Lâm bên kia đã chiêng trống rùm beng chuẩn bị đứng lên! Trước mắt là thời khắc mấu chốt, hết thảy đều phải nhanh, nhanh đến không kịp ứng biến!
Hắn "Sưu" một tiếng tiến vào dưới đất dùng khoảng thời gian rảnh rỗi này để tụ tập thổ lực ầm ầm thoáng cái toàn bộ bạo phát ra ngoài. Sau đó chính là thủy lực xanh thẫm đồng thời hướng về bốn phương tám hướng phát tán, đem tất cả lực lượng toàn bộ bạo phát ra ngoài!
Lập tức hắn giống như tia chớp lao xuống vị trí trung tâm trong lòng đất, Viêm Hoàng Chi Huyết kiếm quang hóa thành Thần Long, chỉ một kiếm đem Vạn Niên Huyền Băng dưới đất hủy hoại! Rồi sau đó hắn lao thẳng lên mặt đất vận khởi Âm Dương Độn giống như sao băng bay vụt đi lên, chạy trốn mất dạng! Trước Kiếm Phong, Mạc Tiêu Diêu đột nhiên mở mắt, nhìn về phía Cổ Thanh Vân mà hỏi "Lão Cổ, ngươi có cảm thấy động tĩnh hay không?"
Cổ Thanh Vân cũng là nghi ngờ nhíu mày, nói: "Tựa hồ là dưới đất có động tĩnh gì nhưng lại khó nói rõ hoặc là nơi xa có trận tuyết lở nhỏ đêm qua bọn ta vì khích lệ tinh thần, thanh chấn khắp nơi vì vậy dẫn đến một số chỗ tuyết lở. Động tĩnh trước mắt chắc cũng có liên quan"
Mạc Tiêu Diêu Thừa nhận "Ừ" một tiếng, quay đầu nhìn Kiếm Phong gần trong gang tấc, không khỏi thở dài nói: "Này Kiếm Phong cũng thật là không hổ hai chữ Kiếm Phong này. Quả nhiên, thoạt nhìn thật giống như là một thanh kiếm! Một cây Cự Kiếm! Là dạng thần thông gì mới có thể vận dụng một thanh thần kiếm kinh thiên như vậy?" Cổ Thanh Vân nở nụ cười, nói: "Mạc huynh đây thủy chung chỉ là một ngọn núi mà thôi!"
Những lời này vừa mới nói xong, tiếng cười còn chưa dứt, đột nhiên đỉnh đầu mọi người tối sầm lại từng tảng lớn bông tuyết đột nhiên bay đầy trời!
Mọi người rối rít nở nụ cười: "Không như vậy, còn có thể gọi Phong Tuyết Ngân Thành sao?" "Nói cũng đúng" Tiếu Thiên Nhai cũng ha hả nở nụ cười, nói: "Bất quá cảnh sắc này, cũng thật là khác biệt vô cùng..."
Câu nói chưa xong, đột nhiên dưới lòng đất đột nhiên một hồi lục xục vang lên, thanh âm trầm muộn, tựa hồ mặt đất cũng rung động...
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành