Hắn hiểu rõ mấu chốt mâu thuẫn giữa Quân Mặc Tà và mọi người, nhưng lại chỉ nói ra từng chút một, dùng một phương thức mập mờ, chậm rãi… âm thâm kích động tâm tình cả bọn
Hắn muốn đem lòng phẫn uất của đám công tử gia đang có mặt tại đây gợi lên toàn bộ, sau đó đoàn kết cả bọn, cùng nhau làm khó dễ Quân Mạc Tà. Cho dù thế lực một nhà không thể rung chuyển địa vị của người có được Không Linh thể chất, nhưng nơi này cơ hồ tập trung tất cả hậu nhân của các thế lực lớn nhỏ trong Huyễn Phủ, chẳng lẽ tầng lớp cao tầng Huyễn phủ lại vì một người mà đắc tội với tất cả các thế lực sao?
- Trong chúng ta, có người tu luyện Huyền khí tiến triển thần tốc, có người túc trí đa mưu, chỉ ở một nơi bày mưu tính kế mà quyết thắng ngoài ngàn dặm. Có người cảm thụ âm nhạc, đối với ca phổ là thiên hạ vô song. Có người giỏi tính toán, thuật tính không có đối thủ. Có người giỏi về kỳ nghệ, đánh cờ chưa bao giờ bại. Lại có người văn chương siêu quần, bước ba bước có thể ngẫm thành thơ, xuất khẩu thành chương; có người giỏi về quản lý, có người giỏi về chiến đấu…
Chiến Ngọc Thụ càng nói càng nhanh, ánh mắt cũng lay động. Trong đại sảnh đột nhiên yên tĩnh cực độ, chỉ nghe thấy tiếng một mình Chiến Ngọc Thụ. Theo hắn nói, khuôn mặt cả bọn bừng sáng, hô hấp dồn dập.
Chiến Ngọc Thụ hét lớn một tiếng:
- Nhân tài nhiều như vậy, có người nào không phải kỳ tài ngút trời? Có người nào không phải tài năng chấn nhiếp thế gian? Người nào cũng cần cù, cố gắng, hi vọng được các trưởng lão để mắt đến. Chính mình hi vọng đã lâu, nhưng cuối cùng trong mắt tầng lớp trưởng bối lại không đáng một đồng.
- Vì cái gì ngươi vừa đến, căn bản còn chưa thấy bao nhiêu bản lĩnh, nhưng lại dễ dàng đoạt đi hi vọng bao lâu của mọi người. Thậm chí, có một số thứ trọng yếu cứ như vậy rơi vào tay ngươi. Ngươi không cần bất cứ chút cố gắng nào, chỉ ngồi hưởng thành quả. Dựa vào cái gì?
- Các ngươi cho ta biết! Các ngươi có phục không? Các ngươi có cam tâm không? Chiến Ngọc Thụ hướng mọi người lớn tiếng hỏi.
- Chúng ta không phục! Chúng ta không cam lòng! Tất cả đồng thanh, thanh âm lan tỏa, tiếng vang đến vài dặm! Giờ phút này sắc mặt Chiến Ngọc Thụ không còn bình tĩnh như trước, cả giọng cũng có chút khàn khàn, hai mắt đỏ bừng. Nhưng Quân Mạc Tà hiểu rõ đây chỉ là biểu hiện giả vờ của hắn.
Còn như những tiểu tử đang tỏ ý ghen tị kia... Bổn thiếu gia thật sự không có hứng thú để ý các ngươi. Nếu không phải vì mục tiêu cuối cùng của mình, đại gia ta làm gì có hứng thú ở chỗ này cùng với các ngươi chơi đùa? Các ngươi chưa là gì a!
Quân Mạc Tà vẫn tươi cười như cũ, sắc mặt không đổi, yên lặng nhìn đám người trẻ tuổi xung quanh, chỉ thấy những người này bị kích động hai mắt đỏ lên, thậm chí có một số ít người toàn thân run rẩy, hiển nhiên là cực kì kích động, ánh mắt nhìn Quân mạc Tà như phun lửa.
Kích động nhất không phải những người quần áo hoa nhã, mà là một vài người y bào lộ vẻ hơi cũ nát. Hiển nhiên gia thế những người này không được tốt lắm.
Quân Mạc Tà nhìn qua liền hiểu, có lẽ sắp cùng mình tỷ thí là những hàn môn đệ tử này! Cũng chỉ có bọn họ, mới chính là những người đã thực sự trả giá hết thảy để đổi lấy cơ hội được Huyễn phủ trọng dụng. Cho nên những người này đối với việc có kẻ có Không Linh thể chất đến, cướp đoạt những thứ vốn lẽ thuộc về họ, mới có thể phẫn nộ như vậy! Như vậy không phục...
Quân Mạc Tà không khỏi có chút thương xót trong lòng: các ngươi thật ngốc a! Các ngươi thật sự nghĩ rằng nếu không có ta, các ngươi có thể nhận được những thứ đó sao? Phải biết rằng, thế giới này vốn không phải nơi công bình, từ xưa đến giờ vẫn vậy. Nếu các ngươi muốn tìm kiếm công bằng tại thế giới này, thì các ngươi chính là người đáng thương nhất!
Kỳ thật điều không công bằng nhất đối với các ngươi, đó là những người đang tỏ vẻ giận dữ cho các ngươi kia lại đang chuẩn bị coi các ngươi làm trò. Khi thời điểm đến, các ngươi sẽ trở thành công cụ cho bọn hắn, nhưng khi bọn hắn không cần nữa thì các ngươi sẽ trở thành cái gì đây?
Tổ tiên bọn hắn phấn đấu, tích góp, cuối cùng tạo thành cơ nghiệp hiện nay. Bọn hắn vừa ra đời đã có hết thảy. Nói Mặc Quân Dạ dựa vào thể chất trời sinh không làm mà hưởng; thì bọn nhị thế tổ này dựa vào cái gì mà trở thành tầng lớp thiếu gia, không phải cũng nhờ phúc tổ tiên để lại sao, cũng không phải cùng một dạng không làm mà hưởng sao?
Ai vô sỉ hơn ai? Nếu nói đám hàn môn đệ tử này phải ghen ghét Mặc Quân Dạ, vậy sao lại không đố kị đám nhị thế tổ bên người bọn họ?
Có mấy người không biết, sĩ tử nhà nghèo có thể làm quan huyện, làm tiểu lại, nhưng chỉ cần không phải là khai quốc công thần, trong toàn bộ lịch sử có mấy sĩ tử xuất thân nghèo khó có thể trở thành nhân vật có địa vị đây?
Địa vị... đó đều là cố gắng tích lũy từ đời này qua đời khác. Một người cố gắng cả đời, có lẽ sẽ chạm được đến chức nha huyện. Sau đó con hắn, dựa vào quan hệ mà phụ thân để lại, tiếp tục cố gắng cả đời có thể sẽ tiến đến một vị trí cao hơn; rồi nếu cháu hắn cũng không chịu thua kém, cả đời cố gắng, đồng thời dựa vào địa vị của ông cha, có lẽ sẽ tiến lên được chức Tuần phủ...
Nhưng đây là trong tình huống thuận lợi nhất, vận khí tốt nhấ...t mới có thể tiến được như vậy.
Rồi sau đó thế hệ tiếp theo mới có cơ hội tiến vào Hoàng cung, trở thành một trong số ít người mà vạn vạn người trong thiên hạ hướng tới...
Chỉ là khi đó còn gọi là hàn môn đệ tử sao?
Ngay từ khi gia gia hắn trở thành nha huyện thì đã không còn là hàn môn đệ tử rồi.
Đây chính là điển hình "cha truyền con nối", cho dù ở chế độ xã hội nào thì hiện tượng này cũng không thay đổi.
"Lão tử anh hùng con hảo hán", những lời này có thể nói là chân lý thiên chân vạn xác. Nhưng nhất định phải có một điều kiện tiên quyết, nếu ngươi muốn trong tương lai con ngươi trở thành hảo hán, thì đầu tiên ngươi nhất định phải trở thành anh hùng!
Cho nên đám hàn môn đệ tử tập trung ở đây, nghe theo xui khiến của Chiến Ngọc Thụ đối phó với mình, căn bản là do bọn hắn đơn phương tình nguyện. Đợi sau khi chuyện này kết thúc, cho dù là kẻ có Không Linh thể chất thực sự bị đánh bại, liệu có mấy người còn nhớ đến những người đã trực tiếp tỷ thí với hắn đây?
Đối với đám người Chiến Ngọc Thụ mà nói, đó là một việc lãng phí tế bào não a! Nhưng nếu có sự cố, truy cứu đến, những hàn môn đệ tử này không phải là những kẻ tốt nhất làm sơn dương thế mạng sao?
Cho dù không phải trở thành sơn dương thế tội, trong nhất thời cao hứng được thưởng cho một lợi ích nho nhỏ. Lợi ích này trong mắt đám đại nhân vật như Chiến Ngọc Thụ cũng là việc không đáng để ý. Cũng chỉ giống như khi ngươi ăn cơm trong quán, đem khúc xương mình vừa gặm xong ném cho một con chó hoang bên đường mà thôi!
Lợi ích như vậy như thế nào có thể đem so với ưu ái mà toàn bộ Huyễn phủ dành cho Mặc Quân Dạ? Căn bản so với rác rưởi còn muốn rác rưởi hơn...
Nhưng cho dù chỉ là một khúc xương như thế, đối với những hàn môn đệ tử này vẫn là một cơ hội khó có được.
Cho nên, mặc dù chính đám người Chiến Ngọc Thụ đối với mình không phục, xem mình không vừa mắt, nhưng vẫn quan hệ đến tiền đồ cả đời của những sĩ tử nghèo này.
Cho nên, mặc dù bọn họ cùng mình hoàn toàn không có bất cứ cừu hận gì, nhưng vẫn quyết định đối lập với mình!
Không thể không nói, đám công tử sinh ra trong gia đình quyền quý đã đem mưu thuật này vận dụng đến mức xuất thần nhập hóa. Bọn chúng từ nhỏ đã được học cách làm thể nào để người khác thuần phục mình, vì mình xuất lực, học cách làm thế nào đem người khác sai khiến... Như thế nào chỉ cần trả giá thấp nhất mà lại có thể đạt được thành quả cao nhất… Thậm chí hoàn toàn đứng sau màn, đem hết thảy mọi chuyện coi như một hồi vỗ tay vui đùa...
Mặc dù người khác đi chiến đấu đến đầu rơi máu chảy, đánh sống đánh chết, thì chính bản thân chúng vẫn có thể ngồi thư thả câu cá, như thể mưa gió ngập trời cũng không một giọt có thể chạm vào người chúng...
Quân Mạc Tà thở dài, cảm thấy những người này thật đáng thương, cũng cảm thấy sự đời bất đắc dĩ!
Chiến Ngọc Thụ thao thao bất tuyệt, khiến tâm tình quần chúng kích động ngày càng kịch liệt, giống như một ngọn núi lửa đang chấn động, tùy thời có thể phun ra...
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến