Lão phu nhân lại xác nhận không còn sơ hở, lúc này mới hiền lành cười nói:
- Một khi đã như vậy, vậy ngươi tùy tiện tuyển một đội đi ra ngoài chơi đùa. Bất quá, tiểu tử ngươi phải chú ý an toàn, nếu có nguy hiểm gì thì ão thân không đáp ứng cho ngươi đi.
Quân Khương Lâm luôn miệng đáp ứng, trong mắt hiện lên một tia sảng khoái.
Không nghĩ tới lần này trả nợ máu, lại là ám sát, sát thủ gian đoạn đầu. Không phải là giấc mộng cuộc sống của mình sao.
Tam Đại Thánh Địa thiếu nợ máu, rốt cục ta tự tay đi đòi lại...
Ba ngày sau, Quân Khương Lâm, Đông Phương Vấn Tình mang hai mươi cao thủ Tàn Thiên Phệ Hồn cùng hai mươi người Đông Phương Thế Gia Thiên Cấp thích khách, từ cổng chính Đông Phương Thế Gia một đường hướng bắc mà đi.
Đoạn đường này cũng tiêu tốn mất năm ngày.
Hành động lần này, tổng cộng tiếp nhận mười lăm nhiệm vụ. Lão phu nhân không biết làm tại sao lại cải biến ý tưởng, trực tiếp chia ra ba đường. Mỗi một đường phụ trách một bộ phận nhiệm vụ.
Đông Phương Vấn Kiếm cùng đám Bách Lý Lạc Vân một đội, Đông Phương Vấn Đao cùng đám người Lãnh Ngạo một đội. Chẳng biết là cố ý hay trùng hợp, Quân Khương Lâm cùng đại cữu Đông Phương Vấn Tình lại chung một đội.
Điều này làm cho Quân đại thiếu buồn bực không thôi.
Nhưng Lão phu nhân nói rất rõ ràng:
- Nếu không muốn, có thể không đi. Lưu lại phụng bồi ta. Ta còn đang sợ tiều tử ngươi có nguy hiểm gì xảy ra đấy.
Quân Khương Lâm sao dám nói không muốn? Hắn biết rõ Lão phu nhân kỳ thật chỉ mong sao hắn không đi. Vô luận Quân Khương Lâm thực lực có cao đến đâu, ở trong mắt Lão phu nhân, cuối cùng vẫn là đứa cháu ngoại duy nhất mà chính mình phải che chở, điểm này chỉ sợ thêm ba mươi năm, năm mươi năm, một trăm năm, thậm chí mãi mãi cũng không cách nào thay đổi…
Cho nên Quân Khương Lâm tuy rằng không tình nguyện cũng chỉ đành đáp ứng, cùng đi với Đông Phương đại gia thành một đội.
Trên đường…
Vó ngựa tung bay, thẳng hướng bắc, ven đường có hai mục tiêu, căn bản không đến lượt Quân Khương Lâm và Đông Phương Vấn Tình ra tay, tùy tiện phái ra hai gã đội viên Tàn Thiên, cộng thêm hai gã Thiên Cấp thích khách Đông Phương gia liền thuận lợi giải quyết.
Hai cậu cháu núp gần đó vừa quan sát động tĩnh, thuận tiện chờ đợi mục tiêu cao thủ thủ hộ, kết quả là ăn đủ nửa đêm sương gió, cũng không thể tiếp tục chờ. Xem ra hai mục tiêu này căn bản không có Tam Đại Thánh Địa phái cao thủ thủ hộ.
Hiện tại, đoàn người đang trên đường đến mục tiêu thứ ba.
- Chưa đến một trăm dặm phía trước chính là mục tiêu thứ ba. Trong tất cả nhiệm vụ thì đây là cái khó khăn nhất.
Đông Phương đại gia ngồi trên lưng ngựa, roi ngựa chỉ phía xa, sắc mặt hơi có chút ngưng trọng.
- Nga? Con thật sự vô cùng có hứng thú muốn biết là nhân vật như thế nào, lại làm cho chính cậu của con cũng cảm thấy khó giải quyết? Là cao thủ bất thế lánh đời sao?
Giờ phút này Quân Khương Lâm ngồi trên lưng ngựa, bộ dáng thay đổi, thần sắc ngăm đen, mắt to mắt nhỏ, miệng còn hơi có chút nghiêng, giờ phút này đang vươn ngón tay lên móc lỗ mũi, sau đó duỗi ngón bắn ra, sưu một tiếng, bên trong bãi cỏ ven đường có một con thỏ rống lên rồi lăn ra chết.
Phía sau mọi người giả bộ hai mắt nhìn mũi, ra vẻ như không thấy.
Nếu là bình thường, săn thỏ trên đường đi có vẻ có chút mỹ vị. Nhưng những con thỏ này bị đánh chết bằng *** mũi của Quân Khương Lâm nên làm cho ai nghĩ tới cũng muốn ói….
Tuy cái thứ đó không thể xuyên qua thịt thỏ, nhưng dù sao cũng có bong ma trong lòng, bố ai mà dám ăn thịt mấy con thỏ đó.
- Mục tiêu này không phải là khó giải quyết, mà là rất, rất khó giải quyết! Tuy rằng cũng không gọi là cao thủ lánh đời, nhưng cũng khá là khó chơi!
Đông Phương Vấn Tình tức giận nhìn đứa cháu ngoại bảo bối:
- Ta nói Mạc Tà ngươi có thể hay không hơi... văn minh một chút? Tiểu tử ngươi nói như thế nào cũng là thế gia công tử, hậu nhân của danh môn, tại sao cứ không để ý hình tượng như vậy? Coi như ngươi không để ý đến thể diện của mình, thì ngươi cũng nên lo cho mặt mũi của Quân lão gia tử, thậm chí ngươi không để ý thể diện của Quân lão gia tử, ngươi cũng phải để ý mặt mũi của mẹ ngươi, bà ngoại ngươi, ít ra là người cậu ta đây chứ! Những gì ngươi làm nãy giờ, ta mà nói ngươi là cháu ta với bằng hữu cũng cảm thấy thẹn, quá dọa người mà? Coi như ngươi không sợ mất mặt, nhưng bản thân ta thì sợ a!
- Bộ dáng này của con còn không phải do kiệt tác của cậu sao?
Quân Khương Lâm lắc lắc cái cổ, phát ra loạt tiếng vang giòn của khung, lười nhác nói:
- Người bắt con hóa trang thành một tên xấu xí, lại còn muốn con văn minh? Nói thật, người có nên coi lại tay nghề hóa trang của mình hay không? Thật ra ý con không phải chê tay nghề của cậu, nhưng thật ra, hình tượng này… có chút không được… thanh nhã a!
Quân đại thiếu thật ra đang rất tức giận, mũi muốn thở ra lửa, Đông Phương đại gia vì muốn trả thù mà hóa trang hắn thành cái bộ dạng gớm ghiếc này, vừa nhìn bộ dạn này đã thấy "cậu không thương, bà ngoại không đau, quỷ không xót" rồi, điều này làm cho Quân đại thiếu chúng ta luôn chú trọng sạch sẽ hết sức bực bội, nhưng người này là cậu mình, lại đang tức giận, hắn chỉ có thể ngậm mồm mà hóa trang, không dám nói một tiếng, sau đó lại nuốt cục tức mà dối lòng nói to: "Con không sao, cậu cứ hóa trang tùy ý, cậu muốn làm gì thì làm a…"
Tuy nhiên, Đông Phương Vấn Tình vẫn cảm thấy biệt khuất, nên dọc đường đi hắn tìm mọi cách châm chọc, răn dạy, quở trách thằng cháu mình, tìm mọi cách trút nỗi hận trong lòng mình. Tuy nhiên, cháu trai hắn lại là một tên siêu nhân mặt dày, "heo chết không sợ nước nóng" a, mặc cho gió gào mưa thét, nước miếng văng tung tóe, hắn vẫn lù lù bất động. Đông Phương đại gia mắng chửi mỏi cả mồm mà hắn vẫn cứ thờ ơ không them để ý.
Bởi vì Quân đại thiếu sớm biết rằng lần này xuất hành nhất định sẽ gặp phải sự trả thù tàn khốc bằng nước miếng thần công của Đông Phương đại gia, nên hắn trực tiếp đóng cửa hai lỗ tai lại... Mặc cho Đông Phương đại gia mắng nhiếc thế nào, nước miếng văng như súng liên thanh thế nào, hắn cũng không nghe lấy một chữ.
Cho nên Đông Phương đại gia càng mắng càng là cảm giác mình không còn khí lực, mồm cũng đau nhức. Cuối cùng, sau hai ngày, hắn cũng im luôn, không mắng nữa.
Đối với đứa cháu này, hắn thật sự bất lực... Vì thế hắn suy nghĩ ra cách trả thù mới: Tiểu tử ngươi không phải bộ dạng tuấn tú, tiểu bạch kiểm điển hình hay sao? Ta đây sẽ đem ngươi biến thành người quái dị! Nhìn ngươi còn cảm thấy dễ chịu hay không!
Hắn nào biết Quân Khương Lâm đối với tạo hình mới lại vô cùng bình thản! Không chỉ có như thế, hơn nữa hành vi cử chỉ cũng lập tức phù hợp.Trước khi dịch dung, Quân đại thiếu chính là một công tử tuấn tú, thiếu niên phong độ thời đại hỗn loạn đen tối, nhưng sau khi dịch dung, Quân đại thiếu mỗi lời nói hành động, tất cả đều thay đổi toàn bộ, trở thành một tên du côn vô lại hình dáng xấu xí….
Với năng lực thích ứng thế này, dù là người trải qua bao sóng gió như Đông Phương Vấn Tình cũng phải tự thẹn không bằng, hơn nữa hắn thậm chí còn hoài nghi, biết đâu đây mới là bộ mặt thật của tên gia hỏa này a…
Móc lỗ mũi, bắn *** mũi tính ra cũng chỉ là chuyện nhỏ. Khi đêm đến, Đông Phương đại gia ngồi xuống bộ ghế trong phòng thì Quân Khương Lâm lại cởi giày rồi bắt đầu móc kẽ ngón chân, móc đã xong hắn lại cầm vào bình trà và tách, sau đó lại cầm mâm trái cây lên chơi…. Cuối cùng hắn leo lên giường trét trét hai tay hai chân lên mền và gối….
Trước khi ra khỏi phòng của ông cậu, hắn lại ho khan một tiếng.
Ba!
Một cục đờm bay thẳng ra dính lên tường, sau đó hắn bịt một lỗ mũi, lỗ kia lại hỉ mạnh, một thứ nước màu nâu nâu vàng vàng từ lỗ mũi lại bay ra đánh phẹt xuống đất một cái, âm thanh này trong căn phòng im ắng phát ra một tiếng hết sức là thanh thúy.
Vì thế, đêm nay quả là đêm bi kịch cho Đông Phương đại gia a, muốn uống miếng nước? Ấm hay tách nước đều bị tên kia gãi chân tay bẩn xong rồi chạm vào, còn dám uống sao?… Muốn ăn một chút sao? Lại càng không dám không ăn! Không ăn không uống ta cũng có thể ngủ chứ? Nhưng chăn đệm bị tên kia chùi chân tay lên rồi, làm sao mà ngủ a?
Phương đại gia tức giận đến nghẹn họng nhìn trân trối hết đồ ăn đồ uống lại đến cái giường, cũng không có biện pháp nào, tự gây nghiệt a, không thể sống a. Sau hôm nay cứ trời vừa tối là tắt đèn đi ngủ a. Đánh chết cũng không cho thằng nhóc này vào phòng chơi nữa.
Nhưng nào có được như vậy, đang ngủ, giật mình tình dậy thì liền thấy thằng cháu đang ngồi ở bên giường giơ hai chân lên mà kỳ mà gãi, nói rầm rì:
- Cậu, thức rồi sao? Cậu nhìn coi, da trên chân con lột ra từng mảng này, tất cả đều là da chết a… Sự trao đổi chất của con người thật là hay a, nhất là khi còn trẻ, trẻ trung thật là sung sướng a… (Thằng cậu muốn điên luôn)
Bằng vào độn thuật cao cường của Quân đại thiếu gia, cái gì có thể ngăn được hắn đây?
Chứng kiến một màn rung động ngay trước mắt, Đông Phương đại gia lập tức cảm thấy trong bụng mình phiên giang đảo hải, cảm giác tất cả chỉ muốn trào ra khỏi miệng! Có ai nguyện ý mới sáng sớm, mở mắt ra liền chứng kiến một cái chân thối đang lột da ngay trước mặt mình a? Hơn nữa cái chân kia còn đang dí sát vào mặt mình, sát đến nổi cảm nhận được cả sức nóng từ cái chân đó tỏa ra….
Cuối cùng, Đông Phương đại gia coi như sụp đổ. Hắn chỉ đành nhịn nhục thằng cháu mình mà thôi.
Khi gần đến nơi, hắn thở phào nhẹ nhõm, những ngày khủng bố nhất trong đời cuối cùng cũng sắp kết thúc a.
- Phía trước chính siêu cấp đô thị Cúc Hoa thành nổi tiếng trên đại lục! Mà mục tiêu của chúng ta, chính là Trần gia, thế gia to nhất của Cúc Hoa thành!
Đông Phương Vấn Tình cố nén không nhìn tới cháu trai có đức hạnh tồi tệ, mắt nhìn phía trước, mặt vô cùng diễn cảm mà nói.
- Cúc Hoa thành?
Quân Khương Lâm nghe được ba chữ kia, nhất thời cảm thấy choáng váng, không khỏi mở to hai mắt rồi nói:
- Tên này thật là dễ nghe a!
- Tên dễ nghe? Tên dễ nghe cái rắm! Cúc Hoa thành, ở trong phạm vi ngàn dặm, được xem như nhất phương bá chủ!
Đông Phương Vấn Tình hừ một tiếng rồi nói tiếp:
- Miêu hoa thành lý miêu hoa khai,
cúc hoa khai thì hoa uy hải;
cúc hoa hải lý trần thị tại,
cúc hoa nan tàn vĩnh bất bại.
Dịch tạm:
Mầm hoa trong thành mầm hoa nở,
Hoa cúc khai nở, uy tứ phương.
Bên trong Cúc Hoa có Trần thị
Hoa cúc khó tàn, mãi không phai.
Hắn thở dài một hơi, nói:
- Cúc Hoa Trần gia…Chính là khó dây vào a…
Quân Khương Lâm đột nhiên ôm bụng cười điên cuồng, cười đến chảy ra nước mắt:
- Thơ hay a! Thật sự là thơ hay a… Không biết là vị đại tài nào, vì Trần gia viết mộtbài thơ mà có thể thiên cổ truyền lưu? Thật đúng là cười đến người a...
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến