Cho nên dùng biện pháp đã sử dụng với Cửu U Thập Tứ Thiếu đối phó đối với bọn họ là hữu hiệu nhất.
Tiêu hao lực lượng địch.
Luận đơn đả độc đấu, Thiên Phạt sâm lâm không có ai là đối thủ của bọn họ nhưng nơi này cũng là huyền thú đại bản doanh của Thiên Phạt sâm lâm. Chỉ cần bất kể hy sinh đánh bừa, dùng chiến thuật thú hải, thì cho dù là cường giả thánh cấp cũng vẫn là người, nhân lực có hạn, sớm hay muộn cũng có thể giết chết bọn hắn. Ít nhất cũng có thể lưu lại một vài tên.
Phương pháp này có thể giành được thắng lợi cuối cùng, nhưng cái giá phải trả là mấy chục vạn thậm chí trăm vạn tánh mạng huyền thú. Có khi nhóm Thú Vương cũng phải chết chung với bọn họ.
Nhưng như vậy thì Thiên Phạt cũng không tốt bao nhiêu. Đương nhiên Huyễn Phủ và Thánh Địa cũng không gượng dậy nổi.
Cho nên Quân Khương Lâm sau khi lấy lại tinh thần lập tức phát hiện ra tình huống này nên hắn cảm thấy đau lòng liền lên tiếng khuyên bảo. Hiện tại trong lòng của hắn huyền thú giống như là thân nhân của mình nên sao có thể trơ mắt nhìn bọn hắn trả giá nhiều như vậy được? Còn người của Huyễn Phủ và Thánh Địa thì để mình, Mai Tuyết Yên và những cao thủ khác, thậm chí có cả Cửu U Thập Tứ Thiếu đối phó.
Bây giờ nếu huyền thú hy sinh nhiều cũng không đáng giá. Huống chi trong lòng hắn còn có một ý tưởng mơ hồ: Nợ của mình phải do chính mình đòi lại.
Nhưng lúc hắn bảo với Lộc Thánh Hoàng chừa ra một con đường thì giao chiến song phương đã hỗn loạn vô cùng. Một đám phi ưng do Ưng Vương chỉ huy áp dụng phương pháp tự bạo tiếp tục đả thương địch thủ.
Mấy ngàn phi ưng kêu to lao tới, ngay khi tới gần hai mươi cao thủ liền đồng loạt tự bạo
Mấy ngàn Huyền Ưng thất cấp tự bạo uy lực này sao có thể bình thường được, rất kinh thiên động địa, tạo ra một khoảng trống lớn trong Thiên Phạt sâm lâm. Hai mươi vị cao thủ của bốn nhà dù có công lực cao siêu, phòng ngự chắc chắn nhưng cũng bị dư âm vụ nổ mạnh mẽ này chấn bay thẳng lên trời.
Trên bầu trời Ưng Vương cấp tốc bay lượn qua lại, la hét vang trời, thúc giục một đám Huyền Ưng triển khai một vòng công kích tự bạo mới.
Không thể không nói Ưng Vương là một người cực đoan tàn nhẫn, ngay từ đầu cuộc chiến, hắn hiểu rằng với lực lượng hiện tại mà không dùng sách lược tự bạo thì thương vong sẽ còn nhiều hơn.
Cho nên hắn quả quyết hạ lệnh bổn tộc Huyền Ưng triển khai công kích tự bạo. Làm như vậy tuy rằng nhìn có vẻ thảm thiết nhưng là phương pháp chính xác tiết kiệm tối đa chiến lực. Càng có thể bằng uy lực tự bạo hạn chế lớn nhất mức độ sát thương do địch nhân gây ra.
Nếu đơn thuần chỉ dựa vào thế công cuồng mãnh của huyền thú, căn bản không hề có ý nghĩa, đơn giản chỉ là chịu chết, ngay cả huyền thú với số lượng đông đảo, cho dù là không chết, liên tục chiến đấu cũng sẽ không có hiệu quả. Không bằng dùng thủ đoạn tàn bạo, trước sau đều phải chết chi bằng tự bạo tiêu hao sinh lực địch hiệu quả so ra lại tốt hơn nhiều.
Hạc Trùng Tiêu thấy Ưng Vương bố trí chiến lược rất tốt, hai mắt sáng lên, lớn tiếng gào thét, liền có vô số cao giai huyền hạc học theo lao xuống, hướng vào giữa, không tấn công từ bên ngoài.
Lấy sinh mạng bản thân sống mái với cường giả của bốn thế lực lớn đại biểu cho nhân loại.
Rầm rầm rầm, thanh âm vang lên không dứt, nghe như băng lở, núi sập. Ở sâu bên trong Thiên Phạt sâm lâm giờ biến thành một hải dương máu lửa.
Mới vừa rồi còn nhàn nhã, hai mươi vị cao thủ hiện tại đã chật vật không chịu nổi, tiếp ứng không xuể, trên thực tế, cao cao thủ ở đây đều bị ảnh hưởng do huyền tự bạo không thể tránh né, nên thương thế càng thêm nặng.
Lấy tu vi của bọn hắn nếu như chỉ một hoặc hai con huyền thú tự bạo sẽ không để trong mắt, cũng không có nguy hại gì. Nhưng đối mặt với mấy ngàn huyền cùng tự bạo thì... ngay cả là Thánh Hoàng cũng vô pháp chịu đựng được trong thời gian dài.
Đúng lúc này từ nơi xa ánh lên quang mang, vô số người đang đứng cùng nhau hét lớn
- Dừng tay. Đều là người một nhà, có chuyện gì từ từ nói.
Hơn mười thân ảnh từ bốn phương tám hướng chạy lại. Đây chính là phục binh vòng ngoài của bốn nhà.
- Ai là người một nhà cùng các ngươi, các ngươi còn không bằng loài cầm thú, nói... nói... cái đầu mẹ ngươi.
Hạc Trùng Tiêu hai con mắt đã biến thành hai cái đèn lồng màu đỏ. Đang muốn hạ lệnh vô luận là ai đều chặn giết toàn bộ, đột nhiên trước mặt nhoáng lên một bóng người, Lộc Thánh Hoàng xuất hiện trước mặt hắn, lớn tiếng nói
- Mở ra một lối thoát thả cho bọn họ đi.
Lúc trước thanh âm hiệu lệnh của hắn rất ồn ào, Hạc Trùng Tiêu tuy rằng nghe thấy được nhưng giả vờ không nghe thấy. Nhưng lúc này Hạc tam gia cũng không dám giả bộ không nghe thấy, dương mắt lên hỏi
- Vì sao? Bọn hắn giết tỷ phu. Chúng ta nên vì tỷ phu báo thù.
- Đồ đần, tỷ phu ngươi chưa chết.
Lộc Thánh Hoàng đánh vào đầu hắn
- Ngươi, ngay cả mệnh lệnh của ta cũng không nghe sao.
Hạc Trùng Tiêu tức thì sờ đầu hỏi
- Thật sự là như vậy? Còn nha đầu Thiên Tầm kia thì sao?
Lộc Thánh Hoàng sắc mặt tối sầm lại, xem ra Quân Khương Lâm có thể may mắn thoát chết đã là một kì tích rồi, Xà Vương Thiên Tầm chỉ sợ là... không có hi vọng.
Hạc Trùng Tiêu ánh mắt ảm đạm cụp xuống, đột nhiên nhỏ lệ, bi thương nói:
- Chúng ta một đời Thú Vương... Cũng chỉ có một người muội muội này, nàng cứ như vậy bỏ lại chúng ta mà đi
Lúc này người của bốn thế lức đã tụ tập lại với nhau, lúc trước hai mươi người chật vật không chịu nổi, cả người áo quần rách rưới, đầy vết máu, mặt mày tái nhợt, trong đó có hai người đứt tay, trên người đầy vết thương, thậm chí vài chỗ còn có thể nhìn thấy xương trắng.
Thiên Phạt trong thời gian thật ngắn đã tụ tập lại mấy trăm vạn huyền thú.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Chiều Hư
2. Ta Có Skill Đọc Suy Nghĩ Của Pi Sà
3. Ác Mộng Nơi Thành Cổ: Nam Chính Là Hồ Ly
4. Một Đời Dài Lâu
=====================================
Trong không trung, vô hạn huyền thú, hầu hết là huyền phi hành, ánh mắt hung tàn, máu lửa nhìn lên đám người này, làm cho bọn họ trong lòng không tự chủ được nổi lên nỗi sợ hải khó hiểu.
Trên mặt đất lại càng đầy rẫy huyền thú, đếm không kể xiết. Nhiều nhất chính là Xà Tộc, độc xà những con có hình thể lớn leo lên đỉnh đại thụ, dương oai diễu võ.
Chứng kiến số lượng huyền thú khổng lồ như thế, người của bốn thế lực dù là cao thủ đỉnh phong cũng cảm thấy như hít phải một ngụm khí lạnh. Cảm giác không tự tin có thể còn sống rời khỏi Thiên Phạt sâm lâm.
Nhưng vào lúc này lại vang lên mấy tiếng gào thét bén nhọn cao ngất, đàn huyền thú đông đảo vẫn chừa ra một lối đi.
Một thân ảnh khôi ngô đứng trên lưng một con hạc trắng lớn, chính là Lộc Thánh Hoàng, chỉ thấy hắn lạnh lùng nhìn những người này rồi thản nhiên nói
- Các ngươi đi đi. Từ nay về sau Thiên Phạt thoát ly Huyền Huyền đại lục, tự tạo một trường phái riêng. Ngày sau gặp lại là địch không phải bạn. Mong rằng lúc đó các ngươi đừng tự làm mình mất mặt.
Đám người Tào Quốc Phong như trút được gánh nặng, vội vàng ôm quyền nói vài câu khách sáo, sau đó vội vàng bỏ đi
Nhìn thấy những người này rời đi, toàn bộ huyền thú trong mắt đều tức giận, thậm chí còn có chút bất mãn
- Bọn hắn giết tỷ phu và Xà Vương, vì sao lại thả họ đi. Chúng ta tuyệt đối có thể giết chết mấy tên vương bát đản đó, vì sao lại thả họ đi.
Hùng Khai Sơn sững sờ đứng dậy, mắt đỏ kè, đã khôi phục nguyên hình một con gấu to lớn, cả người đứng thẳng lên, chỉ tay vào Lộc Thánh Hoàng giận dữ nói:
- Chúng ta Thiên Phạt từ bao giờ trở nên yếu đuối như vậy? Vì sao? Vì sao?
Đối mặt với đông đảo Thú Vương đang bất mãn tự đáy lòng, Lộc Thánh Hoàng cười khổ một tiếng, bất đắc dĩ giải thích nói
- Không biết là có giết chết được bọn hỗn đản đó không, nhưng Thiên Phạt chúng ta phải hy sinh rất nhiều sinh mạng, quan trọng nhất là tỷ phu các ngươi vẫn còn chưa chết, mà thả bọn hắn đi cũng là ý của hắn.
- Tỷ phu không chết? Phải vậy không?
Hùng Khai Sơn nhất thời kinh hỉ quát to một tiếng, cả người liền vọt đi
Lộc Thánh Hoàng cười khổ, xem ra người thiếu niên này phúc khí thật tốt, ngay cả tên đầu gấu này cũng phục hắn... Bất quá...Hả? Hình như tên này đầu gấu mới vừa rồi dám chất vấn mình... buộc mình phải giải thích... Lộc Thánh Hoàng chợt tỉnh ra, đang chuẩn bị tính sổ với hắn nhưng nhìn lại thì không còn thấy thân ảnh Hùng Khai Sơn đâu nữa.
Hắn đi vấn an tỷ phu sao? Vì sau khi nghe nói Quân Khương Lâm không chết, sầu muộn tiêu tan, nhanh như chớp chạy thoát, không còn tăm hơi.
Lão Hùng lau mồ hôi lạnh
- Đây chính là vương giả cao nhất của Thiên Phạt, là Thánh Hoàng đó. Ai ya, ta vừa rồi làm sao vậy, sao lại có can đảm chỉ vào mặt người mà chất vấn chứ. Ta lạy ông trời. Ca ta thật vất vả mới cưới được vợ, ngàn vạn lần đừng vì vậy mà để lão bà thành quả phụ nha.
Một đám Thú Vương nhất tề xúm lại thấy Quân Khương Lâm ôm Thiên Tầm như trước, nằm trên mặt đất thậm chí cả tư thế chưa từng thay đổi, tay hắn luôn luôn đặt trên lưng Thiên Tầm không lấy xuống, nhìn đám Thú Vương đang xúm lại, hắn mở mắt nhìn như bảo rằng, mình bình an vô sự
- Tiểu tử kia, ngươi hiện giờ sao rồi? Thương thế như thế nào?
Lộc Thánh Hoàng thấy hắn không động đậy, tiến đến trước mặt khẩn trương hỏi
Quân Khương Lâm nhẹ nhàng mà thở ra một hơi, cảm giác xương ngực đau đớn, cười khổ một tiếng nói:
- Ta không sao chỉ gãy vài cái xương sườn, điều dưỡng vài ngày sẽ khỏi thôi. Nhưng Xà Vương nàng thật sự có chút nghiêm trọng.
- Cái gì? Tiểu nha đầu này, vẫn chưa chết?
Đám người Lộc Thánh Hoàng hoàn toàn bị chấn động.
Đây chính là công kích toàn lực của cao thủ cấp Thánh Hoàng nha. Tuy rằng Triển Mộ Bạch bị thương cũng không xuất được toàn lực nhưng ít ra cũng hơn phân nửa thực lực lúc bình thường của hắn. Mà Xà Vương nhiều nhất cũng chỉ đạt tới cảnh giới Chí Tôn mà thôi, thậm chí còn chưa tới Tôn Giả bậc một.
Hai người chênh lệch khá xa, một chưởng kia không đem Xà Vương đánh thành một đống thịt nát cũng đã rất không tồi rồi. Bây giờ nghe Quân Khương Lâm nói... Nha đầu kia Thiên Tầm quả nhiên vẫn còn chưa chết. Điều này làm cho chín vị Thánh Vương tiền bối suy nghĩ đến nát óc cũng không hiểu
Chẳng lẽ tên vương bát đản kia hạ thủ lưu tình sao?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến