Chính mình từ giờ khắc này trở đi, rốt cuộc không còn là một kẻ yếu nhược nữa. Thiên Huyền sơ giai mặc dù trên đại lục có một rừng, không quá mức cường đại, thế nhưng đối với người tu luyện huyền công mà nói, tuyệt đối là tầng thứ cao không thể chạm vào, chớ nói chi là mình còn có rất nhiều thủ đoạn siêu việt để tiến giai nữa!
Hiện tại bản thân có thể quang minh chính đại dùng thực lực của mình làm đại sự, một chút chuyện đã sớm muốn đi làm nhưng chưa đủ để đi làm! Nếu không như trước chỉ đành dựa vào thân phận thần bí cùng khí thế khổng lồ của Hồng Quân Tháp để dọa người.
Dù sao lực lượng bản thân mới chính là vương đạo!
Mặc dù mình vẫn còn yếu ớt, thế nhưng, thủy cũng vẫn là chân thực lực của bản thân. Nếu như có một ngày bản thân mình đạt được chân thực lực đỉnh phong, như vậy sẽ ra sao?
Khóe mắt Quân Khương Lâm lộ chút mơ ước, khai thiên tạo hóa huyền công mỗi lần đều mang tới cho mình rất nhiều kinh hỉ, lần này tiến giai, lần sau sẽ là cái gì đây?
Còn nhớ rõ kiếp trước có lần xem TV, cũng chứng kiến cao thủ võ lâm hư cấu sử dụng phi thiên độn địa, một chưởng đánh tan ngọn núi nhỏ, một kiếm chém ngang mấy trăm người, tùy hứng mà làm. Cảm giác đó chẳng qua là do hư cấu mà thôi! Nhân gian há lại có loại võ công biến thái như vậy? Ngay cả bản thân mình là Sát Thủ Chi Vương cũng không làm được, vậy há còn có người làm được!
Thế nhưng hiện tại, thử nhìn Mai tôn giả đi, nhìn Lệ Tuyệt Thiên đi. Nhìn Lôi Bạo Vũ, Bố Cuồng Phong, thậm chí vài tên Thú Vương trong thiên phạt nữa.
Đừng nói là một chưởng đánh tan ngọn núi nhỏ, cho dù là tòa núi lớn cũng bị đánh tan như thường.
Đây chính là kinh nghiệm mà mình tự trải qua trong thế giới này. Một điểm cũng không có hư cấu, như vậy còn có chuyện gì là không thể đây?
Quân Khương Lâm cười tự giễu, quả nhiên, cái gì mà tư duy, thế giới gì, đều có cực hạn của nó.
Thu hồi những suy nghĩ lộn xộn, Quân Khương Lâm xải bước tiến vào!
Một cước bước vào tầng thứ ba của Hồng Quân Tháp!
Ở đây cũng có thể có lễ vật thần kỳ nào đó cho mình a?
Tầng thứ nhất là Khai Thiên Tạo Hóa Công, tầng thứ hai là Hỗn Độn Hỏa, Tạo Hóa Lô, Âm Dương Độn, như vậy tầng thứ ba là cái gì?
Có cái gì kinh hỉ đang chờ mình?
Vừa mới bước vào cửa, Quân Khương Lâm lập tức cảm thấy một cỗ khí tức rét lạnh, một cảm giác lạnh lẽ từ đáy lòng truyền tới! Là một loại khí lạnh mà chỉ khi đối mặt với một thanh tuyệt thế bảo đao mới gặp! Tựa hồ như thân thể của mình lập tức bị một kiện thần binh lợi khí chém thành hai đoạn!
Một đám kim sắc trôi nổi bồng bềnh trên không trung, khi Quân Khương Lâm tiến vào cánh cửa, phảng phất tựa như ngàn vạn năm u hồn phiêu đãng bỗng tìm được vật ký sinh, hưu một tiếng, như tia sét bổ tới, không có bất kỳ động tác nào dừng lại, trực tiếp bay tới mi tâm của Quân Khương Lâm.
Cùng lúc đó, một tia quang hoa thanh lục sắc cũng vô thanh vô tức thổi qua, đồng dạng là chui vào mi tâm của Quân Khương Lâm.
Quân Khương Lâm lập tức cảm thấy sinh cơ trong thân thể tràn đầy, sau đó một hồi sát ý lạnh lẽo cùng dung hợp với cỗ sát khí nồng đậm trong cơ thể mình. Đồng thời trong đầu đột nhiên xuất hiện hai thông tin.
Thứ nhất: Hóa sắt thường thành kỳ kim, chém vạn vật thành hư vô; điều khiển tất cả Ngũ Hành kim chi lực.
Thứ hai: Nháy mắt tang thương tuần hoàn, sát na che kín bầu trời, điều khiển mọi lực lượng của Ngũ Hành mộc chi lực.
Kim chi lực? Mộc chi lực? Đây là cái loại gì? Trong đầu Quân Khương Lâm quả thực giống như giăng đầy sương mù, hai thứ này rốt cuộc là dùng như thế nào? Cũng không có đơn giản sáng tỏ như lúc trước đạt được Âm Dương Độn, thật là kỳ quái.
Đang ngây ngô tự hỏi, đột nhiên tất cả linh khí của tầng thứ tư trong tháp đột nhiên hướng tới thân thể của hạ xuống, trong nháy mắt tràn đầy thân thể, Quân Khương Lâm hơi vận chuyển, lại phát hiện lực chảy của cỗ lực lượng này trong cơ thể mình hoàn toàn không giống như bình thường.
Dường như có chỗ đặc thù?
Chẳng lẽ, đây cũng là lực lượng đặc thù nào đó giống như Âm Dương Độn?
Quân Khương Lâm thử vận hành, lúc này mới hiểu ra. Bởi vì khi vận chuyển cỗ khí tức này, tinh thần của hắn liền nhảy lên, hơn nữa so với trước còn cường đại không biến hơn bao nhiêu lần, có một loại cảm giác giống như từng ngọn sóng trùng trùng điệp điệp vậy!
Tâm niệm vừa động, tinh thần lực như bão táp tuôn ra, trong nháy mắt này Quân Khương Lâm liền hiểu ra.
Đây là tinh thần công kích lực! Tinh thần bao trùm lực!
Nhắm mắt lại lẳng lặng tiêu hóa thành quả lần này, một lát sau Quân Khương Lâm mở hai mắt ra, tinh quang lập lòe trong đó bắn ra.
Từ nay về sau, chỉ cần nhướng mày, phất tay đều có thể làm cho phong vân biến sắc!
Ta đã chính thức có tiền vốn để tác chiến rồi!
************
Trong Thiên Nam thành.
Độc Cô Tiểu Nghệ vô ý thức qua lại dạo bước trong trướng, khuôn mặt lúc tươi cười khi lại âm trầm, đột nhiên nàng cắn răng một cái, lầu bầu nói:
- Hừ! Bổn cô nương đã chấm từ lâu rồi, không hề có người tranh, ta chính là người đầu tiên chấm Mạc Tà ca ca, sao có thể lùi bước chứ, hừ hừ, cho dù là có người cạnh tranh thì sao? Bổn cô nương tự có biện pháp.
Đột nhiên nàng khẽ cắn môi, hạ quyết tâm, quát:
- Người đâu! Mau gọi mấy thị vệ của Độc Cô gia tộc vào cho ta! Bổn cô nương có chuyện trọng yếu muốn nói với bọn họ!
Qua một lát, liền có vài người cấp tốc chạy tới, bộ dạng đều rất vội vã giống như phục mệnh của hoàng đế vậy. Không biết là tiểu chủ nhân triệu tập là có chuyện gì, hay là đã xảy ra đại sự gì sao?
Tất cả đám người nhà Độc Cô thế gia đều không quản là đang làm gì, đều rầm rầm chạy tới đứng ở trước mặt Độc Cô Tiểu Nghệ.
Độc Cô Tiểu Nghệ cố gắng trấn định nhìn qua vài tên vệ sĩ của Độc Cô gia tộc, làm ra vẻ rất uy nghiêm, đôi mắt đẹp quét qua một vòng, ho khan hai tiếng. Hắng giọng một cái sau đó mới nói:
- Lần này ta gọi chư vị tới, nguyên nhân chính là gần đây ta muốn nghiên cứu chế tạo một ít dược vật nhưng lại xảy ra vấn đề.
Chúng gia tướng đều không hiểu đưa mắt nhìn nhau: từ lúc nào mà tiểu công chúa lại bắt đầu có hứng thú nghiên cứu dược vật vậy? Tất cả đều nói:
- Tiểu thư có chuyện gì cứ việc phân phó, chúng tiểu nhân đều sẽ phụng mệnh, nhưng phải nói ra là ngài muốn thí nghiệm loại thuốc nào a?
- Các ngươi nghĩ đi đâu vậy.
Độc Cô Tiểu Nghệ trợn mắt, nghiêm túc gật cái đầu nhỏ nói:
- Hãy nghe ta nói chính sự đã, gần đây ta đang mất ăn mất ngủ để nghiên cứu một loại dược vật kỳ hoàng thuật, trong khoảng thời gian này, thu được không ít thành quả. Hôm nay ta đột nhiên nghĩ đến một chuyện, khi còn ở kinh thành có một vị tỷ muội đã nói qua, thật ra ta rất phân vân, cho nên mới triệu các ngươi tới để thương lượng.
- Không biết tiểu thư nói là chuyện gì?
Thủ lĩnh gia tướng chính là một trung niên hán tử khoảng bốn mươi tuổi. Độc Cô Tiểu Nghệ nói nghiêm trọng như vậy, khiến hắn không khỏi khẩn trương lên. Nhưng tiểu thư nói cũng quá đường đột đi, một giây trước còn nói đang nghiên cứu dược vật gì đó, sau một giây lại nhảy sang chuyện khác. Chẳng lẽ chuyện này có quan hệ tới việc nghiên cứu dược vật?
- Ân, thật ra cũng không có chuyện gì lớn, nhưng mà chuyện này, chuyện này…
Độc Cô Tiểu Nghệ đảo tròn mắt, có phần không biết nói thế nào, cuối cùng cũng đành bỏ qua sự ngại ngùng, nói:
- Ngày đó có mấy vị tỷ muội đã nói qua, có một loại dược vật có thể gây nguy hại lớn đối với nữ tử hơn nữa bởi vì vậy sẽ làm cho chuyện chung thân trở nên khó khăn, hoặc là có thể dẫn tới chuyện hồng nhan bạc mệnh, bi phẫn mà tự sát! Ta rất lo lắng, đang chuẩn bị chế tạo loại giải dược này, đến lúc đó nếu như thành công, sẽ miễn cho đám nữ tử trong thiên hạ ngày ngày lo sợ, coi như là làm một việc thiện.
Độc Cô Tiểu Nghệ cố gắng làm ra bộ dạng vua lo chuyện dân chúng, ra vẻ đạo mạo. Ta là vì tận tâm với thiên hạ chứ không phải là vì việc riệng, giọng nói rất trang nghiêm, thế nhưng đáng tiếc là chưa có nói xong khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng lên.
Nghe xong những lời này, tất cả mọi người đều vắt óc suy nghĩ, ẩn ẩn đã đoán ra được ý đồ của Độc Cô Tiểu Nghệ. Nhưng lại không thể tin được, tên thủ lĩnh đầu đầy mồ hôi, khó khăn ha ha cười nói:
- Không biết tiểu thư nói, e hèm, rốt cuộc là loại dược vật gì vậy?
- Ai nha, còn có thể là loại dược nào nữa, chính là...Là loại thuốc đó đó!
Độc Cô Tiểu Nghệ đỏ bừng mặt, có phần quẫn bách nói.
- Loại dược gì?
Tên thủ lĩnh gia tướng có phần mê võng. Gãi gãi đầu đầu, cuối cùng đang nghĩ xem có nên xác nhận hay không. Hắn cẩn thận từng ly từng tí nói:
- Loại dược đó là loại dược gì vậy? Xin tiểu thư nói ra tên của loại thuốc đó a!
- Ngươi thật là đần hết thuốc chữa!
Độc Cô Tiểu Nghệ có điểm phát điên, hồng nghiêm mặt gầm nhẹ:
- Chính là xuân dược đó! Như vậy ngươi đã hiểu chưa?
Mười tên gia tướng của Độc Cô thế gia đều trợn mắt há hốc mồm, líu lưỡi không biết nói gì. Tuyệt đối thật không ngờ vị tiểu công chúa này lại có thể nói một câu như vậy!
Gì? Xuân dược? Ông trời của ta ạ, đây chính là vật cấm kỵ trong các vật cấm kỵ trong giang hồ a, chỉ có đám dâm tặc hạ lưu mới chọn dùng loại thủ đoạn này! Vị tiểu nha đầu to gan lớn mật này không ngờ lại nổi lên cái chủ ý như vậy! Muốn chết a!
Độc Cô Tiểu Nghệ hồng nghiêm mặt phồng miệng lên, thẹn quá hoá giận nói:
- Làm gì mà nhìn ta như vậy? Ta đây chính là vì ngàn vạn tỷ muội, vì lê dân bá tánh cho nên mới hỏi các ngươi, có hay không có? Nếu có thì nhanh chóng thống thống khoái khoái giao cho ta! Ta sẽ nghiên cứu một chút, cẩn thận điều chế giải dược!
Gì vậy? Mọi người toát mồ hôi!
Xuân dược, cái loại này cho dù ai có cũng không dám lấy ra, còn có mặt mũi không đây? Cho dù không để ý tới mặt mũi, thế nhưng cũng không thể đưa cho vị tiểu công chúa này chơi đùa được? Nếu như vạn nhất xảy ra chuyện gì, cả cửu tộc của mình còn có thể sống được sao?
Hơn nữa ngoài miệng ngươi nói là nghiên cứu, nhưng ai biết rốt cuộc là định làm gì? Vạn nhất ăn hết, tự bản thân làm thí nghiệm, vậy thì xong đời rồi! Hơn nữa là liên quan tới nhân mạng của mười mấy người a!
Loại chuyện này cũng không phải là giỡn chơi. Cô nãi nãi của ta! Đám người không ngừng âm thầm kêu khổ!
Về phần chế tạo giải dược, bọn ta thật ra chưa từng nghe nói có loại giải dược nào cho xuân dược cả, tổng cộng cũng chỉ có một cách là đi tìm một nam nhân! Trừ cách đó ra, không còn có biện pháp khác, về phần dùng nước lạnh các loại để thanh tỉnh mọi người đều biết là không thể được!
Thoáng chốc đám người đều đưa mắt nhìn nhau, giống như vịt xiêm bị sét đánh cho thành ngu ngốc, toàn bộ đứng ngây ra như phỗng.
- Có hay không có?
Độc Cô đại tiểu thư dựng mày liễu lên nói:
- Xấu hổ cho các ngươi là nam nhân, trên người lại không mang theo xuân dược sao? Các ngươi còn là nam nhân hay không vậy?
Không thể không nói, những lời này của Độc Cô Tiểu Nghệ thật sự là quá bưu hãn! Bưu hãn đến độ đám người đều sợ run! Mẹ ruột của ta a, trên đời còn có loại thuyết pháp này sao?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm