Mai Tuyết Yên lạnh lùng liếc hắn, thản nhiên nói.
- Mai Tôn Giả nói chuyện vẫn thẳng thắn như ngày nào, chúng ta là bốn nhà như một, đồng cam cộng khổ, cùng chung sức đối phó kẻ thù bên ngoài, kề vai chiến đấu bao nhiêu năm, những lời kia của Mai Tôn Giả quả thật khiến lòng người nguội lạnh a.
Mạc Vô Đạo thở một hơi dài, nói tiếp:
- Nhớ năm xưa…
Tên này rốt cuộc là loại người gì đây, Tam Đại Thánh Địa và Thiên Phạt xưa nay như nước với lửa, không đội trời chung, vậy mà giờ hắn lại dám nói cái gì là "bốn nhà như một", "đồng cam cộng khổ", những lời này hắn cũng có thể nói ra miệng được sao?
Mai Tuyết Yên liếc mắt xem thường, không thèm để ý đến hắn nữa, nói chuyện với một tên trơ trẽn lại không biết xấu hổ thật không có chút ý nghĩa! Tốt nhất tiết kiệm phần nước miếng đó thì hơn, nàng liền quay về hướng Miêu Tiểu Miêu cười nói:
- Vị muội muội này, chắc là tiểu công chúa Miêu Tiểu Miêu của Phiêu Miểu Huyễn phủ, Miêu cô nương?
- Vâng, chào Mai tiền bối.
Miêu Tiểu Miêu thoáng giật mình, vội vàng chào hỏi.
Tuy Miêu Tiểu Miêu là tiểu công chúa của Phiêu Miểu Huyễn phủ, địa vị cao quý, nhưng khi so sánh với đối phương, lại không là gì cả. Mai Tôn Giả tự mình chèo chống Thiến Phạt Sâm Lâm suốt mấy trăm năm, cho dù lúc này tu vi của nàng không cao, thậm chí có khả năng còn thấp hơn mình, nhưng cũng không ảnh hưởng đến danh tiếng của nàng, đây là một nhân vật truyền kì không hơn không kém a! Có thể xưng là bá chủ cũng không ngoa!
Hơn nữa mới gần đây mới biết vị bá chủ này là một cô gái, lòng quyết đoán, dũng khí cùng đảm lược, quả thật khiến người ta bội phục lại càng thêm bội phục!
- Miêu cô nương hà tất khách khí như vậy, nếu Miêu cô nương không chê, cứ gọi ta Mai tỷ tỷ là được rồi, hai chữ tiền bối, gọi khiến ta cảm thấy mình già rồi đấy.
Mai Tuyết Yên mỉm cười thân thiết, ôn tồn nói:
- Ở đây đều là đàn ông, ta xem Miêu cô nương ở trong này cũng không thoải mái, không bằng theo ta ra ngoài hóng mát một chút thế nào? Ân, Kiều cô nương cũng cùng đi nhé.
Đối với Miêu Tiểu Miêu, đó là tỷ muội tương lai của mình, xưng hô thân thiện như vậy cũng là đúng lẽ phải, nhưng với Kiều Ảnh, Mai Tuyết Yên thật không biết xưng hô như thế nào nữa, đành phải gọi là "Kiều cô nương".
- Được!
Miêu Tiểu Miêu rất kích động, thậm chí quên cả hỏi qua ý của trưởng bối thì đã đáp ứng rồi. Đơn giản vì thứ nhất, nàng ở trong này cũng cảm thấy không thoải mái, thứ hai, Mai Tuyết Yên từ trước đến nay vẫn là thần tượng của nàng, đối với vị nữ tử truyền kì này, nàng có thể nói là vô cùng khâm phục, cho nên không cần nghĩ ngợi liền đồng ý.
Kiều Ảnh đứng bên cạnh cũng gật gật đầu, mục đích chủ yếu nàng đến đây là tìm Quân Mạc Tà xem Linh Lung Liên thế nào rồi, nếu cần thiết thà rằng chỉ bảo hắn cách chăm sóc một chút còn hơn để nó có chuyện. Theo Mai Tuyết Yên đi tìm Quân đại thiếu gia so với ở trong này thì thuận lợi hơn rất nhiều.
Miêu Trảm cũng không lưu ý nhiều lắm, gật gật đầu, nơi này nhiều mà loại người gì cũng có, tuy Miêu Tiểu Miêu và Kiều Ảnh tu vi không tệ, nhưng vẫn là con gái.
Theo Mai Tuyết Yên, đúng là hành động thích hợp nhất, Quân Mạc Tà mười phần có tám chín phần chính là Mặc đại thiên tài, Miêu Trảm cũng không quá lo lắng. Cho dù giữ thân phận, Mai Tuyết Yên cũng quyết không làm chuyện bất lợi cho Miêu Tiểu Miêu!
- Không biết vị tỷ tỷ này là…
Miêu Tiểu Miêu nhìn Quản Thanh Hàn hỏi.
- Ta là Quản Thanh Hàn.
Quản Thanh Hàn mỉm cười nhìn Miêu Tiểu Miêu, nhẹ giọng tự giới thiệu.
Lúc đầu mới trông thấy Miêu Tiểu Miêu, cho dù là Mai Tuyết Yên hay Quản Thanh Hàn trong lòng cũng dâng lên lòng ghen tuông. Một cô gái xinh đẹp như vậy, một người có khí chất cao quý như vậy, lại còn là người con gái đầu tiên xảy ra quan hệ thân mật với Quân Mạc Tà trong tình trạng thanh tỉnh.
Nhưng bây giờ tận mắt nhìn thấy sự nhu thuận đáng yêu của Miêu Tiểu Miêu, trong đôi mắt ẩn ẩn vẻ phóng khoáng xen lẫn vài phần điềm đạm đáng yêu, quả thật đúng là người gặp người thích mà, huống chi tên xấu xa kia, hai người đều cảm thấy phần hờn giận kia không cánh mà bay.
Gỗ đã đóng thuyền, mọi chuyện có để trong lòng cũng chỉ khiến bản thân không thoải mái, chi bằng mở rộng lòng đón nhận. Huống chi, Miêu Tiểu Miêu này nhìn thoáng qua cũng không phải là loại đàn bà đanh đá chua ngoa.
Miêu Tiểu Miêu cảm giác ánh nhìn của hai nàng này có chút kỳ quái, trong lòng cũng hơi kinh ngạc. Lúc các nàng nhìn ta, sao lại có biểu cảm phức tạp kỳ quái thế chứ?
Bất quá, hóa ra đây là người đó năm xưa vị Tà Chi Quân Chủ vì nàng mà đơn độc chống đối với dư luận thiên hạ, một mình đối mặt với lời đồn nhảm trên đời, thậm chí không tiếc máu chảy thành sống cũng muốn bảo hộ, Quản Thanh Hàn!
- Quân Mạc Tà có ở trên đó không?
Kiều Ảnh vừa hỏi câu này liền khiến Miêu Tiểu Miêu giật mình, không hiểu vì sao Kiều Ảnh lại nhắc đến tên của Tà Chi Quân Chủ, thật sự rất tò mò người vừa là hiếu gia quần là áo lụa, vừa là bá chủ kiên cường, lạnh lùng tàn nhẫn nhưng cũng giàu lòng hi sinh rốt cục là một người đàn ông như thế nào?
- Kiều cô nương muốn gặp hắn à?
Mai Tuyết Yên cười như không cười nhìn Kiều Ảnh. Chuyện giữa Kiều Ảnh và Quân Mạc Tà, Mai Tuyết Yên cũng từng nghe Quân đại thiếu gia nhắc qua, biết cô gái trước mặt là Tuệ Nhãn La Sát này từng bị Quân Mạc Tà đùa giỡn vài lần.
Phàm là người con gái nào bị Quân đại thiếu gia đùa giỡn qua, đều bị hắn đùa giỡn rất thê thảm, chuyện này, Mai Tuyết Yên hiểu rất rõ. Cho nên ánh mắt Mai Tuyết Yên nhìn Kiều Ảnh không biết vô tình hay cố ý mà mà có chút ý vị thâm sâu.
- Ta không muốn gặp hắn.
Không biết vì sao, Kiều Ảnh dưới ánh nhìn của Mai Tuyết Yên, đột nhiên cảm giác bối rối, vội vàng mở miệng phủ nhận, nhưng lập tức tỉnh lại, nói:
- Ta chỉ muốn xem xem, Linh Lung Liên mà hắn lấy ở chỗ ta như thế nào rồi?
Trong lòng lại trách cứ bản thân: "Ta sợ cái gì chứ? Để làm chi phải sợ chứ?"
Trong lòng nàng dậy sóng, loại cảm giác này, thật là kỳ quái. Tựa hồ như người ta ở bên ngoài bao dưỡng tình nhân nay gặp được lão bà chính quy, mới ở trước mặt đối phương tay chân luống cuống. Đồng thời cũng có một ý tưởng kinh ngạc: Vị Mai Tôn Giả này, vì lúc trước có tu vi bậc Tôn Giả, nên mới có ngoại hiệu này. Nhưng xem tình hình bây giờ, nàng há chỉ có tu vi Tôn Giả không thôi? Chỉ sợ cùng cấp với mình. Thậm chí, còn cao hơn mình một bậc.
Chẳng lẽ vị Mai Tôn Giả này hiện giờ đã đạt đến bậc Thánh Tôn? Nhưng, chuyện này không có khả năng? Làm thế nào nàng lại có thể trong khoảng thời gian ngắn tu vi tăng trưởng lên cao như vậy chứ?
- Nga.
Mời, mời hai vị đi bên này.
Mai Tuyết Yên và Quản Thanh Hàn đi trước dẫn đường, vòng qua bên kia đi tiếp.
Người bên cạnh nhìn bốn thân ảnh xinh đẹp dần dần biến mất, cũng không tự chủ được thở dài. Bốn đại mỹ nhân tề tụ một chỗ, cơ hội cỡ này thật khiến người thấy vui.
Lần này các nàng rời đi, chỉ sợ cả đời cũng không thấy được phong cảnh xinh đẹp nhất thiên hạ này nữa.
Phải nói cái đại sảnh không bằng gọi là lều trại càng đúng hớn! Chẳng qua, cái "Lều trại" này cũng vô cùng rộng lớn, so với một lều trại bình thường cao hơn mấy lần, cũng rộng hơn gấp một trăm lần!
Hơn nữa, cho dù giống "Lều trại" cũng không khiến người ta cảm giác được cái gì gọi là đơn sơ cả.
Bốn phía phân bố các bàn sắp thẳng hàng, mỗi một bàn đều có trải khăn trắng, chính giữa bàn đặt một bình hoa, hoa tươi đang nở rộ, cành lá liền kề nhau, hoa màu lam nhạt, thanh nhã hợp lòng người.
Nhưng những đóa hoa tươi này, ở trong mắt mọi người, lại có một tư vị khác!
Những người vừa mới bước vào đại sảnh, mắt thấy những đóa hoa đó, vẻ mặt ai cũng đều hết sức kinh sợ, sau đấy đưa mắt nhìn xung quanh, chợt thấy tất cả các bàn ở đầy đều được trang trí bởi một chậu hoa này, cảnh tượng này khiến mọi người khiếp sợ đến mức không có từ nào có thể diễn tả được!
Tố Tâm Lan!
Loại hoa này bình thường phi thường hiếm trên Huyền huyền đại lục! Nói nó là hoa cỏ thần dị, chi bằng gọi là linh dược thần dị thì đúng hơn! Một đóa Tố Tâm Lan đang trong giai đoạn nở rộ, nếu có cơ duyên ăn một cánh hoa, cũng đảm bảo người dùng trong vòng một năm bách độc bất xâm, chư tà bất nhập! Tuy công dụng chỉ trong một năm, nhưng đối với người giang hồ luôn luôn đối mặt với đao kiếm mà nói, lại tương đương với vô số cơ hội cưu lại mạng sống!
Nhưng hoa này trưởng thành rất lâu, cần ba năm mới ra hoa, mà hoa nở lại rất ngắn, từ lúc nở cho đến lúc héo tàn cũng chỉ có ba ngày mà thôi, hơn nữa hoa này cũng không dễ bảo tồn, chỉ có thể dùng ôn ngọc hoặc các vật phẩm hiếm thấy bọc lấy mới có thể bảo trì dược hiệu không mất, có thể nói là vô cùng khó khăn!
Mà thứ trước mặt, cũng chính là quà đáp lễ mà Tà Chi Quân Chủ tặng cho mọi người: Mỗi một bàn, đều có tám chỗ ngồi! Mỗi một chùm Tố Tâm Lan, đều có tám đóa hoa đang nở rộ. Tà Chi Quân Chủ này, thật sự là hào phóng a! Nhiều Tố Tâm Lan như vậy, tùy tiện một đóa, cũng có thể bán được ngàn lượng hoàng kim! Về phần cây còn sống, giá trị lại vô cùng xa xỉ! Có thể nói là vô giá! Nhưng ở trong này, lại có hơn ngàn bình hoa!
Chỉ tính riêng phần Tố Tâm Lan này, cũng là một bút tài phú tương đương vô cùng lớn! Lại bị vị Tà Chi Quân Chủ này, coi như là một chậu rau cải trắng, đặt ở trong này, tùy người mặc sức hái, chỉ phần này thôi, thật sự,,,khiến người ta nói không nên lời.
Bên trong đại sảnh, hương hoa lan lan tỏa, người người bước vào, đều cảm thấy vui vẻ thoải mái!
Mỗi một bàn, đều có tên. Chỉ cần ngươi lấy ra được thiệp mời, sẽ có người dẫn ngươi đến nơi ngồi.
Bởi vì người tham dự nhiều lắm, mà chỗ ngồi lại có hạn, ngoại trừ Thánh Địa, các thế lực đến chúc mừng cũng chỉ cho một người đại biểu đi vào.
Còn về Bàn Tử, Phong Tuyết Ngân Thành, Đông Phương Thế Gia và đám người Tư Không Đoan Mộc, đều ở trong này cả.
Dù sao họ đều là người quen của Quân đại thiếu gia, thân sơ có khác, cho nên không ai lên tiếng dị nghị.
Thiên Hương đế quốc được vào cũng chỉ có mình Lý Du Nhiên, còn lại đều ở ngoài đại sảnh, tuy nói Thiên Hương đế quốc với Quân gia có quan hệ sâu xa, nhưng dùng góc độ quốc gia, cũng không thuận lợi biểu hiện lập trường bản thân quá rõ ràng, đạo làm người của Lý Du Nhiên, lúc này cũng đã tiêu hao rất nhiều địch ý với Quân Mạc Tà, hơn nữa, cũng có thể xem là người của Quân Mạc Tà, nhưng với tính cách của hắn, sẽ không biểu hiện quá rõ ràng.
Mọi chuyện đều thuận lợi mới có thể lấy được một ít tin tức đáng giá, hoặc lấy những thứ này, đổi lấy sự hữu nghị càng sâu của Quân Mạc Tà! Đây mới là mục đích cuối cùng của Lý Du Nhiên!
Mọi người lục tục vào chỗ ngồi, cảm khái Tà Chi Quân Chủ rất hào phóng, lại phát hiện một chuyện, bên trong đại sảnh bày biện đều giống nhau, đúng lúc mới xác nhận lại những lời lúc trước của Tà Chi Quân Chủ: Đối xử bình đẳng!
Tuy vị trí ngồi của Tam Đại Thánh Địa gần bên ngoài một chút, nhưng cùng các bàn khác cũng không có điểm khác biệt gì. Giờ phút này, người không thoải mái nhất, có vẻ chính là Tam Đại Thánh Địa!
Dị Thế Tà Quân
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên Chi Chiến.