Từ khi bước vào, Quân Vô Ý vẫn nhìn chằm chằm bức tượng đại ca, cả người như đông lại! Tựa hồ như cũng hóa thành một bức tượng đá, trong ánh mắt biến hóa như thế sự xoay vần.
Quân Vô Ý xuất thần nhìn tượng đá, vẫn không nhúc nhích. Mắt hổ chậm rãi ẩn ẩn có điểm nhòe lệ. Rồi rốt cuộc chảy thành ròng, thanh âm có phần khàn khàn, màng theo vài phần đau xót: "Đại ca, Lần này Tiểu Tam mang Mạc Tà đến thăm người, Mạc Tà hắn rốt cục cũng có tiến bộ, đã có tư cách tới bái tế người rồi!"
Quân Vô Ý yên lặng thống khố nhắm mắt, từng chuyện xưa lần lượt hiện ra trước mắt.
Cùng nhau lớn lên, cùng nhau chơi đùa, từ nhỏ đến lớn, bản thân đều được hai vị ca ca vô cùng chiều chuộng, vô cùng quan tâm bảo vệ, mà cuối cùng, lại bởi vì chính bản thân mà rước lấy tai họa vô cùng, làm liên lụy khiến hai vị ca ca mất sớm khi còn đang tráng niên!
Ngay cả đại tẩu cũng bi thống đến cảnh hấp hối, được nhà mẹ đẻ đón về, sau đó truyền đến tin, tẩu tẩu mất trong một trận đau đớn thê thảm! Từ đó về sau hai nhà cũng không còn qua lại nữa, Quân gia vô số lần phái người đến thăm, đều bị đánh đuổi khỏi cổng.
Tuổi thơ của hai vị chất nhi cũng bởi vì chính mình mà chịu chịu khổ ngập đầu!
Ai có thể hiểu, Quân Vô Ý thà rằng mình chết một trăm lần cũng tuyệt không hy vọng hai vị ca ca cùng chất nhi bởi vì chính mình mà gặp vận rủi! Mười năm, Quân Vô Ý trong lòng luôn luôn sống trong cảnh địa ngục! Linh hồn chịu đủ thống khổ! Tim như bị mũi khoan đâm vào!
Quay mặt về phía thạch điêu của đại ca, từng màn chuyện cũ như vẫn còn mới mẻ, tâm linh của Quân Vô Ý cũng tại thời khắc này rơi vào vực sâu thống khổ, khôn cùng hối hận, khôn cùng hận thù!
Nước mắt đàn ông không dễ rơi, chỉ là vì tâm chưa nát!
"Đại ca!"
Quân Vô Ý ầm một tiếng quỳ xuống trước mặt Huyết Y đại tướng, giờ khắc này toàn thân run rẩy, mắt hổ rưng rưng: Tiểu Tam đệ thực sự xin lỗi! Thực xin lỗi người! Thực xin lỗi Nhị ca, xin lỗi phụ thân. Càng xin lỗi Quân gia!"
Hai mắt đẫm lệ hết sức mơ hồ, Quân Vô Ý tựa hồ thấy được khuôn mặt cơ trí kiên quyết của đại ca năm đó, đang ở trước mặt, khẽ vuốt đầu mình, ánh mắt tràn đầy trìu mến vui vẻ, hoặc là dịu dàng, hoặc là dăn dạy nói: "Tam đệ, là đàn ông không dễ đau khổ, không được khóc!"
Giờ khắc này Quân Vô Ý càng lớn tiếng khóc. Bệnh tật đã qua, hôm nay hắn cùng người cháu mà mình yêu thương nhất đứng ở trước mộ đại ca, tất cả nỗi lòng cô đọng, chịu đựng suốt mười năm qua không hề giữ lại mà tuôn trào ra, giống như một hài tử nhận hết mọi ủy khuất bây giờ đột nhiên nhào vào lồng ngực của thân nhân.
Hắn vẫn còn nhớ rõ một lời trước khi xuất chinh đại ca đã kéo tay mình rồi nói: "Vô Ý, việc của Phong Tuyết ngân thành, ta thủy chung cảm thấy vẫn chưa xong. Phương diện Ngân Thành chỉ sợ còn sẽ có hậu chiêu cũng chưa biết chừng Ta và nhị ca ngươi không có ở nhà, ngươi phải cẩn thận, ngàn vạn lần không nên làm việc lỗ mãnh. Việc hôn nhân của nguơi và Hàn tiểu thư, chỉ sợ không thành ngay được, người có tình có lúc sẽ thành thân thuộc, chờ khi ta cùng nhị ca của ngươi trở về. Chúng ta sẽ cùng nhau cố gắn, ta, ngươi, nhị ca, phụ thân còn cả Quân gia đều ủng hộ ngươi."
Quân Vô Ý nhớ rõ ràng, khi đại ca nói những lời này, nhị ca cũng ở một bên, ánh mắt hàm chứa lo lắng, ân cần nhìn mình. Hôm nay nhớ lại ánh mắt đầy thâm tình của hai vị ca ca ngày đó, Quân tam gia càng cảm thấy tim mình như bị đao cắt!
Tại lúc đó, trong lòng hai vị ca ca còn lo cho hôn sự của bản thân mình, lại lo mình gặp phiền phức! Hoặc chính là lo lắng cho đệ đệ của bọn họ có hay không bị người làm thương tổn, có thể chịu được hay không, có thể tùy hứng bị xúc động không, thế nhưng lại không nghĩ tới chuyện nửa đêm địch nhân có thể tìm tới bọn họ!
Với tài trí của các ca ca, như thế nào lại không đoán được, thế nhưng không có nói ra miệng mà thôi. Bởi vì, ca ca không muốn làm cho đệ đệ của mình lo lắng!
Tiếng quân xuất trận hùng hồn vang lên bên tai, trong lúc hoảng hốt, đại kỳ phần phật theo gió cuồn cuộc, nhịp trống trận hùng tráng như vang vọng khắp thiên địa.
Quân Vô Hối một thân nhung trang, đứng dưới kỳ chủ tướng, nhẹ nhàng nhảy lên lưng ngựa, đến bên cạnh mình trầm giọng nói: "Tam đệ, ta và nhị ca ngươi đi đây, Quân gia sau này sẽ nhờ cả vào ngươi! Hết thảy đều nhờ cả vào ngươi!"
Đại ca! Đại ca, người tại sao phải nói những lời này? Tiểu đệ ngu dốt cỡ nào a, cho tới bây giờ mới hiểu được câu nói của người lúc đó không đúng cỡ nào! Đúng là lời di ngôn lúc lâm chung mà!
Phu ca, khi đó người đã biết điều gì đó phải không? Người rốt cuộc đã biết cái gì? Hay là người cảm nhận được cái gì? Người vì sao không nói? Người vì sao không nói chứ!
Người cũng biết, tiểu đệ thà rằng phải chết, cũng tuyệt không trơ mắt nhìn thân ca ca của mình đi vào tuyệt lộ mà!
Nếu thời gian có thể trở lại mười năm trước. Trước lúc gặp được "Nàng". Nếu một lần nữa được chọn lại...Ta sẽ chọn! Ta sẽ chọn...!
"Tam thúc." Quân Khương Lâm bước lên một bước, nói: "Người chết cũng đã chết rồi, nén bi thương thuận theo tự nhiên đi! Bảo trọng lấy thân thể mới là chính đạo!"
"Nén bi thương thuận theo tự nhiên? Bảo trọng lấy thân thể, nén bi thương thuận theo tự nhiên? Bảo trọng lấy thân thể." Quân Vô Ý chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn Quân Khương Lâm, đột nhiên đau xót nở nụ cười, nói: "Mạc Tà, ta năm đó cũng từng nói với phụ thân ngươi một câu, chính là câu này: nén bi thương thuận theo tự nhiên. Phải bảo vệ lấy thân, ngươi có biết cha ngươi,ca huynh ấy đã nói lời gì không?"
"Điệt đâu có phải là thần tiên mà biết được người nói câu gì?"
"Lúc ấy, huynh đệ ba người chúng ta cùng nhau xuất chinh, sau trận chiến ấy, có vô số huynh đệ đã vĩnh viễn nằm xuống. Lúc ấy phụ thân ngươi đã rất đau lòng, ta tới bên cạnh người khuyên một câu: Nén bi thương thuận theo tự nhiên! Bạo trọng lấy thân thể." Quân Vô Ý ánh mắt mơ màng, nhớ lại chuyện xưa, chậm rãi nói: "Lúc ấy Đại ca đã nói, tại sao phải thuận theo tự nhiên? Tại sao phải nén bi thương? Tại sao phải thuận theo tự nhiên? Đệ đệ của ta,con của ta bị địch nhân giết. Tại sao ta phải nén bi thương thuận theo tự nhiên, bảo vệ thân thể."
Âm thanh của Quân Vô Ý rất lớn, cơ hồ là bắt chước thanh âm của đại ca năm đó: "Không sai, chúng ta phải bảo trọng thân thể, đàn ông không được mang theo đau buồn! Muốn khóc, phải khóc thống khoái! Muốn giết, liền giết nhẹ nhàng hùng dũng! Đàn ông không phải thuận theo tự nhiên! Bởi vì chúng ta muốn nghịch biến! Chúng ta muốn bảo trọng thân thể là bởi vì chúng ta phải đi càn quét địch nhân. Để cho huynh đệ chúng ta say này vĩnh viễn không cần phải nén bi thương thuận theo tự nhiên nữa!"
"Đàn ông không được mang đau buồn! Đàn ông không phải thuận theo tự nhiên!" Quân Khương Lâm yên lặng nhắc tới hai câu này, đột nhiên cảm giác toàn thân như có một dòng điện chạy qua, bị hào khí cùng sát khí của những lời này đáng thẳng vào linh hồn!
"Để cho đám huynh đệ của ta sau này vĩnh viễn sẽ không cần nén bi thương thuận theo tự nhiên nữa!"
Tựu một câu nói kia khiến cho Quân Khương Lâm đối với vị phụ thân mà mình chưa bao giờ gặp mặt kia đột nhiên sinh ra một loại kính phục từ trong đáy lòng!
Thiết huyết đàn ông, nên cười thì cười, muốn khóc sẽ khóc, tuyệt không làm ra vẻ làm bộ làm tịch, tùy ý mà đi, thế nhân đối xử lạnh nhạt, có quan hệ gì tới ta?
Hay cho một câu đàn ông không được mang đau thương! Đàn ông không phải theo theo tự nhiên!
Rất sâu sắc! rất hợp lòng ta!
Quân Khương Lâm đột nhiên cảm thấy kiếp trước của mình, nếu như có được một người cha anh hùng can đảm như vậy, mình hoàn toàn có thể tiếp nhận! Nếu như kiếp trước hắn là cha ruột của Mạc Tà, cũng là phụ thân kiếp này của ta! Có một người cha như thế, còn cầu gì cho bằng!
Thúc chất hai người ngồi lặng lẽ ở đó, hồi lâu cũng không có ai lên tiếng.
Đột nhiên bên ngoài vang lên một hồi tiếng bước chân dồn dập, tiếng bước chân đến bên cửa liền dừng lại, một thanh âm vang lên: "Tam Tướng quân Vũ Đường đế quốc tướng quân Triệu Kiếm Hồn cho người tới bái tế nguyên soái, mời tướng quân định đoạt!"
"Triệu Kiếm Hồn?!" Hai mắt Quân Vô Ý phát lạnh, người này chính là địch nhân trên chiến trường của tam huynh đệ ba người, tại sao lại tới nơi này! "Mời hắn vào đi, cũng đã lâu rồi ta không nhìn thấy hắn! Cũng muốn trông coi vị lão bằng hữu này bây giờ thế nào rồi!"
"Vâng!" Tên lính đứng ngoài cửa đáp một tiếng, sau đó nhanh chóng rời đi.
Chỉ một lúc sau, phương xa chậm rãi xuất hiện một thân ảnh màu đen, người này di thường cao lớn, mặc một thân áo choàng màu đen, khuôn mặt cũng màu đen, cả người giống như một khối hắc cương thiết, long hành hổ bộ, ánh mắt không hề chớp một cái thẳng một đường tiến tới. Quân nhân Thiên Hương đứng hai bên ánh mắt tràn ngập địch ý. Thế nhưng hắn dường như lại không để ý đến hết thảy vẫn trầm ổn bước tới!
Người này dáng vẻ thon gầy cao lớn, vai rộng tay dài, mũi cao mắt thô, đường cong trên mặt cứng ngắc, giống như được đẽo bằng một thanh đao bén nhọn. Toàn thân mang theo một cỗ chiến ý sát phạt nồng đậm, một đường đi tới, ánh mắt không hề ngó nghiêng, không hề quay lại!
Hắn, Vậy mà lại một thân một mình tiến đến!
Tại trong quân doanh địch nhân tới bái tế đối thủ của mình. Độc thân mà đến!
Triệu Kiếm Hồn!
Hảo khí phách!
Hay cho một đại tướng quân Vũ Đường đế quốc!
Triệu Kiếm Hồn tới gần, đột nhiên đứng lại. Đôi mắt lạnh lẽo nhìn về phía Quân Vô Ý, nói: "Quân Vô Ý, từ biệt nhiều năm, chúng ta lại gặp mặt." Thanh âm vang vang, không ngờ lại ẩn ẩn một loại khí tức sát phạt trong đó!
Quân Vô Ý không hề tỏ ra yếu thế, nhìn chằm chằm vào mắt hắn, trầm ổn nói: "Triệu Kiếm Hồn, ta cũng muốn gặp lại ngươi, đã rất lâu rồi! Thật sự đã rất lâu rồi!"
"Mười năm này, trên chiến trường không có Quân gia người..." Triệu Kiếm Hồn tự đáy lòng nói: "Ta, rất tịch mịch!"
"Nếu là mười năm này trên chiến trường còn có người của Quân gia, chỉ sợ giờ phút này chưa hẳn ngươi đã có cơ hội ở chỗ này cảm thán cái gì là tịch mịch." Quân Vô Ý lạnh lùng nhìn hắn, nói: "Bởi vì ngươi đã sớm đầu thai chuyển thế rồi!"
Những lời này của Triệu Kiếm Hồn tuy rằng cuồng vọng thế nhưng trong khẩu khí của hắn có thể nghe ra được, trong đáy lòng chất chứa vô hạn tiếc nuối. Khẳng định chỉ có Quân gia mới xứng làm đối thủ của hắn! Nhưng khi lọt vào trong tai Quân Vô Ý, tuy biết rõ ý của hắn, thế nhưng làm một quân nhân có lòng tự tôn, đối với câu nói này của hắn không thể nghi ngờ là một lời phản kích đối với Thiên Hương đế quốc!
"Không sai, nếu như mười năm này trên chiến trường có người của các ngươi, có lẽ ta đã sớm vùi mình trong đất rồi! Thế nhưng các ngươi lại không tới! Vì sao các ngươi lại vắng mặt?" Thanh âm của Triệu Kiếm Hồn lại có chút phẫn nộ.
Khẩu khí của vị danh tướng Vũ Đường này chẳng những làm cho Quân tam gia kinh ngạc không hiểu, mà chính là Quân đại thiếu gia đang ở bên cạnh cũng vò đầu bứt tai không hiểu. Mặt hàng này có phải đến từ Vũ Đường danh suất không? Tuy nói năm đó hắn thắng có phần không minh bạch, thế nhưng bản thân hắn chính là một vị tướng duy nhất không bị bại dưới tay bạch y quân suất Quân Vô Hối. Ngoại trừ đối mặt với Quân gia tam huynh đệ ra, lại càng hiếm khi bại trận, chẳng lẽ những năm này, cha, nhị thúc vẫn lạc, Tam thúc cũng bởi vì tàn phế mà khó tới chiến trường. Tên gia hỏa này liên tiếp thắng trận, làm cho đầu hắn hỏng rồi?
Triệu Kiếm Hồn đi tới bức tượng đá Quân Vô Hối, đứng nghiêm tại chỗ, sau nửa ngày, thần sắc nghiêm nghị, cả thân thể cũng dựng thẳng lên, trong ánh mắt lộ ra vẻ tôn kính từ trong đáy lòng. Thân thể khom xuống vái ba lần, thật lâu cũng chưa có đứng thẳng lại.
Thân thể sau khi đứng thẳng lên, hai con mắt như lợi tiễn nhìn chăm chú lên bức tượng đá, trong mắt bao hàm một mảnh sùng bái đối với vị đã từng là địch nhân này! Hắn thở dài có phần tiếc nuối nói: "Quân Vô Ý, ngươi biết không? Triệu Kiếm Hồn ta từ lúc còn là thiếu niên trong quân ngũ cho tới bây giờ đã chinh chiến nửa đời, đáng bại tuy không ít đối thủ, thắng lại càng nhiều.
Tại chiến trường, anh hùng vô số, danh tướng xuất hiện lớp lớp, thế nhưng chỉ có một người có thể làm cho Triệu Kiếm Hồn ta bổi phục từ trong đáy lòng! Bội phục sát đất!"
"Người này tên chỉ có ba chữ. Chính là Quân Vô Hối!"
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 2: Thiên Hương phong vân.