Mục lục
Quân Lâm binh vương - SS Hà Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Độc Cô Tiểu Nghệ đã khôi phục lại vẻ hoạt bát, dáng người thon thả yểu điệu đi đằng sau, khi liếc mắt thấy Quân Khương Lâm, nàng còn thè lưỡi, đánh mắt, ý bảo: Cẩn thận nha.

- Người kia là Quân Khương Lâm sao? Đứng ra đây cho lão nhân gia ta xem xem! Xem ngọn nguồn là nhân vật anh hùng nào mà có thể làm mê mẩn cháu gái ta như vậy!

Lão phu nhân đi tới, sau đó đứng ở trước mặt Quân Khương Lâm. Dường như đang oán giận vì tên tiểu tử này đã lừa gạt tâm hồn thiếu nữ của tôn nữ nhà mình vậy.

Quân Khương Lâm toát mồ hôi, chung quy có câu nói cả ổ nhà Độc Cô gia đều là lưu manh, quả thực là có đạo lý của nó. Một vị Lão phu nhân lại có thể bưu hãn như vậy! Độc Cô Tiểu Nghệ lớn lên trong một gia đình như vậy, có thể dễ dàng lớn lên bằng từng này, thực sự không dễ dàng gì, muốn không bưu hãn cũng khó.

Không làm sao được, hắn đành phải đứng lên nói:

- Chính là tiểu sinh.

- Ừm. Người kia là Đường Nguyên sao?

Lão phu nhân lại nói.

- Đúng vậy ạ.

Mập mạp vội khom người thi lễ.

Lão phu nhân mỉm cười nói:

- Tài thần mới nổi của kinh thành. Quả nhiên bất phàm!

Gì? Tài thần của kinh thành? Mập mạp từ lúc nào đã được phong ngoại hiệu vậy? Quân Khương Lâm khẽ giật mình nhìn Đường mập mạp có phần nghiền ngẫm nhếch nhếch miệng. Nhưng mà ngẫm lại cũng khó trách. Mập mạp hiện tại chính là quý tộc a. Giá trị con người cũng đã có ba ức, thật sự cũng không sai!

Đang còn oán thầm, đã thấy Lão phu nhân phất phất tay nói:

- Các ngươi bảy con thỏ nhỏ chết kia ra ngoài chơi đùa với Đường đại công tử đi, ở đây không có chuyện của các ngươi. Mau hảo hảo mà đi đãi khách đi.

Bảy vị anh hùng hào kiệt này vội vàng đáp ứng một tiếng. Cùng tiến lên dẫn Đường mập mạp ra ngàoi, bộ dạng rất vội vã giống như phía sau có chó đuổi vậy, có thể tính là được giải phóng cũng không quá.

- Không cần phải khách khí. Ngồi đi.

Độc Cô lão phu nhân gật gật đầu, xoay người ngồi trên ghế thái sư, sau đó để Độc Cô Tung Hoành bố con hai người cùng ngồi xuống. Nhất bang nương tử quân đều đứng ở sau lưng Lão phu nhân, cả đám đều dùng ánh mắt của trượng mẫu nhìn chằm chằm con rể, rất hiếu kỳ, một tên tiểu tử thanh danh bừa bãi như thế sao lại có thể làm cho tâm hồn thiếu nữ của nha đầu nhà mình điên đảo.

Nhất là một vị phu nhân đứng bên tay trái Lão phu nhân, càng nhìn không chuyển mắt.



Đám người vừa vào, Độc Cô Tung Hoành cùng Độc Cô Vô Địch lập tức mất đi khí thể tàn nhẫn tòa sơn điêu, trở nên câm như hến, cơ hồ nói cũng không dám lớn tiếng.

- Quân Khương Lâm, ừ tiểu tử này rất tốt, rất tốt. Còn là một tiểu tử rất tuấn tú nữa.

Lão phu nhân khen ngợi một câu, sau đó nói với mọi người:

- Các ngươi nhìn đi, cái mũi với con mắt của tiểu tử này thật sự giống rất nhiều người nha.

Chúng phu nhân đều gật đầu. Cùng phụ họa.

Đầu Quân Khương Lâm tràn đầy mồ hôi: gì? Cái gì mà nói bộ dáng này giống rất nhiều người. Hóa ra nói ca ca ta không phải người à. Bộ dạng này thì làm sao? Hơn nữa vì sao kêu là cái mũi với con mắt? Cái mũi nếu không dài hơn cái lỗ tai thì có thể nhìn sao? Đây chính là lời khen hay là sỉ nhục ta vậy?

- Ân, Quân tiểu tử, hôm nay ngươi đã làm ra loại sự tình này, ta rõ ràng muốn biết, đến tột cùng là ngươi định an bài thế nào với Tiểu Nghệ nhà ta?

Độc Cô lão phu nhân rất thẳng thắn, chỉ tán dóc hai câu, sau đó trực tiếp nói vào trọng điểm, rất chính diện, rất sắc bén. Không để cho ngươi chần chờ, không để cho ngươi lảnh tránh.

- An bài như thế nào?

Quân Khương Lâm ngạc nhiên nói:

- Những lời này của lão phu nhân thật kỳ quái, thật sự là ta không biết đến tột cùng làm ra loại chuyện gì khiến Lão phu nhân chất vấn, xin Lão phu nhân chỉ rõ, ta rốt cuộc đã làm chuyện gì?

- Hừ! Nhìn tiểu tử ngươi mày thanh mắt thẳng, thế nhưng tại sao cái miệng lại gian xảo như thế, ngày đó ngươi xui khiến Tiểu Nghệ giả vờ mang thai về nhà khiến vạn người chú mục, hậu quả của chuyện này rất lớn, tiểu tử ngươi không phải là không biết đó chứ?

Độc Cô lão lão phu nhân nghiêm mặt, ngữ khí có chút bất thiện.

- Không sai, chuyện này quả thật là ta thiếu nợ Độc Cô tiểu thư, ân? Nhưng mà cũng không phải là do ta xui khiến, ta hoàn toàn không hề nghĩ tới cái chuyện thương thiên ấy.

Quân Khương Lâm vội vàng làm sáng tỏ.

Cũng không đợi hắn nói xong, Lão phu nhân đã trực tiếp cắt đứt, nói:

- Ta cũng tin tưởng tiểu tử ngươi sẽ không hồ đồ như thế. Thế nhưng bất kể có phải là ngươi xui khiến hay không. Dù sao ước nguyện ban đầu của nha đầu cũng là vì ngươi! Ngươi đây là không phủ nhận chứ?

Quân Khương Lâm không thể làm gì khác hơn là gật đầu. Điểm ấy muốn phủ nhận cũng không được.

Lớn nhỏ hai đời đối nhân xử thế, đều tận cầu không thẹn với lương tâm, lần này nếu như phủ nhận, thật sự là vứt bỏ lương tâm, là vấn đề rất xấu hổ!

- Việc này đối với danh dự của Độc Cô thế gia ta mà nói thật sự là thương tổn quá lớn, ngươi cũng không phải là không biết?

Lão phu nhân như muốn gây sự, liên tục đặt câu hỏi.

- Đúng, nhưng điều này đối với Độc Cô thế gia mà nói, cũng không tính là chuyện tình không thể giải quyết đúng không?

Quân Khương Lâm khẽ nhíu mày.

Bề ngoài thanh danh của Độc Cô thế gia chính là xứng với hai chữ bưu hãn, thật sự là không có nhiều danh dự, hơn nữa, thủ đoạn của tiểu nha đầu, chỉ cần để tâm liếc mắt là có thể nhìn thấu, mình cũng chưa có nói là không cưới tiểu nha đầu, vậy vì sao phải nghiêm túc như vậy?

- Thế nhưng việc này đối với khuê dự của Tiểu Nghệ lại ảnh hưởng rất lớn! Điểm ấy trong lòng tiểu tử ngươi hẳn là cũng biết đúng không?

Lão phu nhân nói xong liền "Hừ" một tiếng. Nhìn tiểu tử này vẫn thong dong như vậy, quả thực có phần nổi giận.

- Xác thực là có ảnh hưởng.



Quân Khương Lâm thẳng thắn gật đầu.

- Vậy tiểu tử ngươi có ý định thế nào?

Lão phu nhân bắt đầu nói tới trọng điểm.

- Nói thật, tạm thời còn chưa có chủ ý cụ thể.

Quân Khương Lâm ăn ngay nói thật nói.

- Không thể như vậy được.

Lão phu nhân đột ngột đứng dậy lớn tiếng nói:

- Chẳng lẽ ngươi định ăn xong lau miệng, định ăn xong rồi quỵt nợ sao?

- Ta làm sao lại là ăn xong lau miệng, không phụ trác? Ta căn bản còn chưa có ăn, sao lại nói là ăn xong lau miệng?

Quân Khương Lâm cảm giác như mình bị oan uổng muốn chết. Sao lại nói chuyện giống như ta là Trần Thế Mỹ vậy? Hơn nữa ngày đó chuyện tình mà tiểu nha đầu làm ra, thiếu chút nữa đã làm cho bản thiếu gia xong đời, nếu không phải vì tiểu nha đầu một lòng say mê, không tiếc bất cứ giá nào, thiếu gia ta há có thể ngồi đây nói chuyện với các ngươi? Cũng không có ăn nói khép nép như thế! Tại sao ta phải cố tỏ ra mềm yếu để một đám người tới khi dễ chứ?

- Chuyện cho tới bây giờ. Lão thân không ngại nói cho ngươi biết! Nha đầu Tiểu Nghệ kia đã chấm ngươi. Nàng ôm một khối tình si, tiểu tử ngươi tuyệt đối không thể cô phụ nàng, nếu không lão thân là người thứ nhất không buông tha ngươi.

Lão phu nhân chậm rãi nói. Con mắt nhìn chằm chằm Quân Khương Lâm, nói tiếp:

- Ngươi có phải là băn khoăn về chuyện của Quản Thanh Hàn hay không?

Quân Khương Lâm nhíu mày nói:

- Chuyện này xin lão phu nhân yên tâm, nếu ta đồng ý mà nói, ta cũng sẽ không vì Quản Thanh Hàn, cũng sẽ không vì Tiểu Nghệ, ta tự có chủ kiến của bản thân.

- Chủ kiến của ngươi? Ha ha, nam tử hán đại trượng phu ba vợ bốn nàng hầu. Mặc dù là chuyện bình thường, thế nhưng cuối cùng cũng phải có danh phận.

Lão phu nhân cười cười nhìn Quân Khương Lâm nói:

- Mà vô luận là trong nhà nam nhân nào cũng phải có nhất gia chi chủ, mà thê tử chính là người làm chủ hậu viện! Nếu như trong hậu viện vô chủ. Tất cả mọi người sẽ muốn tranh thủ tình cảm, chẳng phải là rất rối loạn sao? Ngươi làm sao cho phải đây? Cho nên hôm nay bảo ngươi tới đây, chính là muốn hỏi ngươi, nhân tuyển thê tử trong lòng ngươi đến tột cùng có phải là Tiểu Nghệ nha đầu kia hay không?

Hậu cung ổn thì thiên hạ yên ổn, những lời này mặc dù chính là lời của đế vương, thế nhưng đặt ở trong gia đình bình thường lại không đúng. Gia đình hòa thuận mới chính là vương đạo. Lão phu nhân từ từ nhìn Quân Khương Lâm nói:

- Loại sự tình này phải nhanh chóng quyết định, miễn cho đêm dài lắm mộng, làm cho người ta hy vọng, như vậy sẽ hỏng bét.

- Ý của lão phu nhân là?

Quân nhíu lông mày hỏi.

- Độc Cô thế gia chúng ta cũng chỉ có một bảo bối nữ nhi này. Lão thân khẳng định không cho phép nàng làm thiếp! Độc Cô thế gia chúng ta cũng không còn mặt mũi nữa! Tiểu Nghệ tuy phải gả, thế nhưng phải làm đại phu nhân [chính phòng đại phụ] của Quân gia!

Lão phu nhân hừ một tiếng.

- Chính phòng đại phụ?

Quân Khương Lâm không khỏi ha ha cười nói:

- Lão phu nhân hay nói giỡn rồi, mặc dù là nói đùa nhưng không đáng cười tý nào.



- Nói đùa? Chẳng lẽ ngươi tính để Tiểu Nghệ nhà ta làm tiểu lão bà hay sao? Thật sự là buồn cười!

Lão phu nhân vừa trừng mắt, Long Đầu quải trượng liền khua lên.

Độc Cô Tiểu Nghệ ở sau lưng lập tức hoảng sợ, e sợ nãi nãi cùng người trong lòng gây chuyện. Cho nên nàng ôm lấy cánh tay của Độc Cô lão phu nhân, một mực lay lay, làm nũng nói:

- Bà.

Đồng thời lại dùng ánh mắt năn nỉ nhìn Quân Khương Lâm, hiển nhiên là thỉnh cầu hắn không cần phải đối nghịch với bà mình. Vạn nhất náo loạn. Chuyện hảo sự của mình cũng bị chôn vùi a.

Chính mình mất bao nhiêu công sức mới khiến cho hai nhà hòa hợp như bây giờ a.

Quân Khương Lâm sắp bạo phát lại bị ánh mắt của Độc Cô Tiểu Nghệ đè xuống. Nhớ tới một mảnh thâm tình của tiểu nha đầu đối với mình. Quân Khương Lâm hít sâu một hơi, nỗ lực khắc chế cơn giận sắp bạo phát trong lòng. Sắc mặt lập tức trở nên ngưng trọng, nghiêm túc trước nay chưa từng gặp.

- Lão phu nhân đã đề cập đến thì ta đây cũng sẽ đem chuyện này ra nói cho rõ ràng.

Ánh mắt của Quân Khương Lâm đột nhiên giống như lợi kiếm, chậm rãi đảo qua mỗi một người, tất cả mọi người cảm thấy trong lòng lạnh giá.

- Trong mắt của ta, chuyện hôn nhân đại sự là do ta định đoạt. Chuyện của mình, chỉ một mình ta giải quyết! Là chuyện chung thân đại sự cả đời ta. Đến tột cùng là muốn lấy ai, thật ra phải lựa chọn nghiêm ngặt. Vạn nhất lựa chọn sai lầm, đó chính là chuyện khiến hai nhà thống khổ cùng cừu hận cả đời! Điểm này phải cẩn trọng, không thể khinh thường, không thể vô ý.

- Tiểu Nghệ đối với ta say đắm, điều này không thể nghi ngờ, thậm chí ngay từ đầu ta đã phát giác ra. Thế nhưng chung quy ta cảm thấy Tiểu Nghệ còn nhỏ. Hoặc là sau này gặp lang quân vừa lòng như ý, cho nên ta mới một mực không có câu trả lời thuyết phục! Rồi khi trên đường trở về, nàng làm ra một số chuyện. Thiếu chút nữa đem ta đùa chết, nói thật ra, ta thực sự rất tức giận, nhưng lúc trước nàng ở thành Thiên Hương đã nâng cao bụng mà đi. Lại triệt để khiến ta cảm động! Chính thức khiến ta cảm động! Cho nên giờ khắc đó ta chính thức quyết định, Độc Cô Tiểu Nghệ sẽ là nữ nhân của Quân Khương Lâm ta, ta chấp nhận nàng là nữ nhân của ta!

Những lời này vừa nói ra, sắc mặt của Độc Cô lão gia tử, Độc Cô lão phu nhân vô ý thức đều trở nên thoải mái.


- Nhưng mà...


- Thế nhưng cái này cũng không phải ý ta sẽ tiếp nhận toàn bộ.


Quân Khương Lâm nói tiếp một câu, chặn lại lão phụ nhân mở miệng:


- Tiểu Nghệ tại Thiên Nam làm ra chuyện đó, lại độn bụng đi vào Thiên Hương thành. Đều đại biểu cho việc nàng rất yêu ta, người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình? Đối mặt với cảm tình liều lĩnh như thế. Ta đương nhiên là cảm động tự đáy lòng, khắc sâu vào trong ngũ tạng! Thế nhưng chúng ta cũng phải xét một mặt khác, đó chính là, hai sự kiện. Nói cho cùng, tất cả đều là do nàng tự chủ trương! Hoàn toàn là do nàng mong muốn, dùng một loại phương thức cực đoan tới cực điểm để bức bách ta, bức bách hai nhà không thể tiếp nhận! Điểm này, tin tưởng không có ai phủ nhận đúng không! Tin tưởng hiện tại các ngươi cũng khắc sâu đau khổ của nàng!


Dị Thế Tà Quân


Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ


Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK