- Ngươi không cần biết chúng ta là ai, càng không cần biết chúng ta nhằm vào ngươi vì lý do gì, bởi vì ngươi đã không còn cơ hội sống sót.
Lệ Kiếm Hồng không biết tại sao dưới sự bức bách của nữ tử này lại thốt ra lời nói không có đầu óc như vậy.
- Ta sẽ không bỏ qua cho các ngươi! Ta sẽ đem bọn ngươi cả nhà đều giết sạch! Giết hết!
Linh Mộng công chúa nước mắt tràn mi mà ra nhưng nàng quật cường trợn mắt không hề chớp mắt, nói:
- Ta thành quỷ cũng sẽ không tha cho các ngươi!
Tiếng hô bén nhọn, thê lương tựa hồ xé nát không gian trong gió thu hiu quạnh. Tiếng quát đột nhiên cao lên càng lúc càng lớn. Mái tóc dài của Linh Mộng công chúa phiêu linh trong gió, tràn ngập một loại mỹ cảm thê lương.
Sau chiếc khăn che mặt đồng tử của Lệ Kiếm Hồng co rút lại, đột nhiên cả người có chút phát lạnh, cảm thấy có chút run sợ. Loại cảm giác quái dị này không khỏi làm hắn thẹn quá hóa giận, mình đường đường là Thiên Huyền cao thủ lại bị hai câu nói của một tiểu cô nương dọa cho trong lòng không yên? Điều này thật quá mất mặt đi!
Lệ Kiếm Hồng thẹn quá hóa giận, ba một tiếng đánh cho nàng một cái bạt tai thật mạnh, mắng:
- Con điếm thối, chết đến nơi mà còn dám nói hươu nói vượn, có tin bây giờ ta lập tức giết ngươi không?
Trên khuôn mặt tuyết trắng của Linh Mộng công chúa hằn lên một dấu ấn bàn tay, tóc tai tán loạn rơi xuống, nhưng ánh mắt vẫn hung hăng nhìn kẻ kia tràn đầy oán hận cùng bất khuất.
Lệ Kiếm Hồng lại lần nữa đối diện với ánh mắt cay độc của Linh Mộng công chúa, thấy công chúa không có một chút ý tứ chịu thua nào, bất giác lửa giận lại nổi lên, càng liên tưởng đến ả này cùng hung thủ dùng phi đao hại chết ba vị sự đệ có quan hệ lớn lao, trận chiến hôm nay, cũng là hộ vệ của nàng làm bị thương hai vị sư đệ. Trong lúc nhất thời nộ khí trong lòng nổi lên, sát tâm đại phát.
Tam sư muội của hắn ở một bên thấy đại sư huynh động sát cơ vội vàng khuyên nhủ:
- Đại sư huynh, nữ tử này có quan hệ lớn với người nọ, trước khi hắn xuất hiện tạm thời không thể giết.
Lệ Kiếm Hồng giật mình, hung hăng cắn chặt răng, đột nhiên một chưởng chém vào gáy Linh Mộng công chúa, xốc lên giao cho tam sư muội, sau đó hô một tiếng bắt đầu phi thân rời đi.
- Tặc nhân mau buông công chúa ra.
Độc Cô Tiểu Nghệ cùng Tôn Tiểu Mỹ cùng phi thân đến, mặc dù biết rõ không thể địch lại nhưng cũng không thể nhìn đối phương cứ như vậy mà mang công chúa đi.
Lệ Kiếm Hồng hừ lạnh một tiếng, thân hình lay động. Ba ba hai tiếng, hai nàng đều trúng một chưởng, khóe miệng vương máu bay ngược trở lại. Ba hắc y nhân đồng thời tung mình nhảy lên, thấm thoát vài cái hô hấp đã biến mất vô ảnh vô tung.
Lệ Kiếm Hồng cũng không phải không muốn giết hai nàng mà là không thể giết.
Chuyện của công chúa liên quan đến cừu hận không thể không làm, nhưng hai người Tôn Tiểu Mỹ cùng Độc Cô Tiểu Nghệ một người phía sau là Tôn thị cùng Đường gia, sau lưng người còn lại là Độc Cô thế gia, nếu hai người này gặp chuyện không may, tam đại thế gia nhất định không bỏ qua, đối với Lý sư đệ rất là bất lợi.
Một lát sau đó.
Một đạo bóng trắng nho nhỏ như thiểm điện lóe lên, tiếp theo là tiếng chân như mưa rào, cơ hồ vừa nghe được tiếng bước chân vó ngựa đã phi tới góc đường, bóng người chợt lóe, hai người phi thân xuống.
Trên mặt đất là một vũng máu, thân thể Dạ Cô Hàn chính đang nằm trong vũng máu ấy.
- Tiểu Dạ! Dạ Cô Hàn!
Quân tam gia kinh hô một tiếng, hạ xuống cạnh người Dạ Cô Hàn, tam gia vẫn ngụy trang thành bộ dáng hai chân tàn phế cứ như vậy ngồi cạnh Dạ Cô Hàn, một tay đặt tại uyển mạnh bên tay trái may mắn còn lại, huyền khí tinh thuần mãnh liệt truyền vào mong kéo dài chút sinh cơ.
Dạ Cô Hàn đã mất gần hết máu, thân thể bị thương nặng, giờ phút này vốn đã là đèn khô dầu cạn, sinh cơ ảm đạm, nếu không phải trong lòng còn có vướng bận thủy chung vẫn không gỡ bỏ được, sợ rằng vạn vạn lần không thể kiên cường tới giờ phút này. Ánh mắt đã mơ hồ, mông lung tán loạn, tựa hồ linh hồn đang chậm rãi rời bỏ cơ thể. Dù có ý chí vô cùng cũng khó chống lại sinh mệnh trôi qua, cái chết phủ xuống.
Đột nhiên, được huyền khí cực kỳ tinh thuần của Quân Vô Ý truyền vào, thần trí nhất thời thanh tĩnh, cố hết sức mở mắt nhìn thấy khuôn mặt gầy gầy của Quân Vô Ý, ánh mắt đột nhiên sáng ngời lộ ra thần sắc cấp thiết tột cùng.
Hết thảy cảm xúc trong mắt Dạ Cô Hàn chính là lo lắng cùng khẩn cầu.
- Rốt cục đã xảy ra chuyện gì?
Quân Vô Ý vội vã hỏi, nhưng Dạ Cô Hàn giờ phút này đã không thể mở miệng nói chuyện; Quân Vô Ý đưa mắt nhìn chung quanh, nơi này vốn là đường cái phồn hoa đông đúc giờ khắc này lại không có một bóng người.
Một màn này thật không bình thường, mọi người đều chết ở chỗ nào rồi?
- Có ai biết đã xảy ra chuyện gì?
Quân Vô Ý nổi giận hét lớn một tiếng, con phố dài tựa hồ cũng phải chấn động.
Nhưng vẫn không hề có người trả lời.
Quân Vô Ý cùng Dạ Cô Hàn vốn là bạn cùng lứa tuổi, Dạ Cô Hàn so với Quân tam gia lớn hơn vài tuổi, hai người khi còn bé, Dạ gia cùng Quân gia cũng có chút giao tình, cho nên hai người coi như bạn chơi từ nhỏ. Từ hồi Dạ gia suy tàn, Quân Vô Ý đã mấy chục năm không gặp Dạ Cô Hàn, không nghĩ tới xa cách mấy chục năm khi gặp lại, ban cũ đã gần kề cái chết.
Dạ Cô Hàn cảm giác huyền khí trong cơ thể Quân Vô Ý không ngừng rót vào, kinh ngạc nhận thấy Quân tam gia đã đạt cảnh giới Thiên Huyền trung giai, nhưng cũng cảm giác được sinh cơ của mình dần dần biến mất, cũng không vì đại lượng huyền khí tinh thuần rót vào mà có chuyển biến tốt, ánh mắt càng lúc càng cấp bách, sau đó lại mơ hồ có thần sắc phẫn nộ.
Quân Vô Ý mắt thấy hơi thở Dạ Cô Hàn ngày càng yếu ớt mỏng manh, cấp bách ngầng đầu hỏi:
- Mạc Tà, con có thể cứu hắn không?
Quân Khương Lâm thở dài một tiếng. Tam thúc đã nói ra lời này, mình không ra tay không được, nói thật, có Hồng Quân tháp trợ giúp, Quân đại cao nhân tự tin thế gian này ngoài mình ra không ai có thể cứu chữa loại trọng thương như thế này, cũng như Quân tam gia nhiễm độc tận xương tủy suốt mười năm hay Hải Trầm Phong đan điền bể nát, huyền khí tẫn phế.
Mặc dù hôm nay Dạ Cô Hàn tính mệnh mong manh như tơ nhện, nhưng từ trước tới giờ Quân đại thiếu gia không tự cho rằng mình là cứu thế chủ. Đối với Dạ Cô Hàn hay Linh Mộng công chúa, Quân đại thiếu đều không có chút hảo cảm nào, với lại chuyện này rất có thể gặp phiền toái. Một chút lợi ích cũng không có, thật là buôn bán lỗ vốn mà!
Nhưng Tam thúc đã mở miệng hỏi, không ra tay không được, Quân đại cao nhân có chút không tình nguyện chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay tiếp nhận cánh tay Dạ Cô Hàn từ Quân Vô Ý, khẽ nhắm mắt lại, tiên thiên công lực tinh thuần của Khai Thiên Tạo Hóa Công như dòng suối nhỏ róc rách chậm rãi rót vào.
Lông mày của hắn không tự chủ được nhăn lại.
Thương thế của Dạ Cô Hàn quả thật làm Quân đại cao nhân giật mình bởi vì thương thế của hắn so với Hải Trầm Phong ngày đó huyền khí tẫn hủy còn nặng hơn, hoặc là có thể nói hắn phải chết không sai. Hắn có thể chống đỡ đến bây giờ mà chưa chết đã là kỳ tích rồi. Hắn cơ hồ chỉ còn lại có nửa phần sức lực, không! Phải nói chỉ còn lại một cái tín niệm, ngay cả nửa phần sức lực cũng không có.
Dưới sự bao phủ kiểm tra của thần thức, Quân đại cao nhân phát hiện hắn trên người có kiếm thương, chưởng thương lớn nhỏ có tới hơn ba mươi chỗ, ngoài ra phần bụng còn bị một kiếm xuyên thủng, nơi bả vai không biết là bị kiếm khí hay chỉ lực đâm thủng, thân thể bị xuyên thấu năm, sáu chỗ, trí mạng nhất là vết thương trước ngực do chưởng lực mạnh mẽ gây ra, cốt nhục vùng trái tim đều vỡ vụn, gãy đoạn, ngũ tạng lệch vị trí, quả thực là hỏng bét không thể vãn hồi.
Đối mặt với thương thế như vậy, dù Quân đại cao nhân đối với Khai Thiên Tạo Hóa Công cực kỳ tin tưởng nhưng đối với việc chữa khỏi cho Dạ Cô Hàn cũng không dám khẳng định. Trước mắt việc duy nhất có thể làm là tạm thời giữ lại cho hắn một hơi thở để thương thế không chuyển biến xấu hơn mà chết tại đương trường thôi. Còn nói đến việc hoàn toàn cứu sống hắn thì một điểm nắm chắc cũng không có.
Xa xa, Độc Cô Tiểu Nghệ cùng Tôn Tiểu Mỹ bị thương lảo đảo chạy tới, Độc Cô Tiểu Nghệ hô to:
- Mạc Tà ca ca, công chúa bị bắt đi rồi, nhanh đi cứu công chúa.
Quân Mặc Tà thấy hai nàng bị thương không nhẹ đang định ra đón nhưng nghe thấy câu ấy lại ngồi xuống:
- Công chúa sống hay chết thì quan hệ gì đến ta? Vì cái gì khiến lão tử liều mạng? Nàng ta cũng chẳng phải người của ta, ngươi không thấy Dạ Cô Hàn thê thảm như vậy sao? Muốn ta đi liều mạng? Muốn Tam thúc ta đi liều mạng? Dựa vào cái gì chứ? Cấp cho ta một cái lý do đi.
Nhưng Dạ Cô Hàn đã gần kề cái chết nghe thấy câu ấy lập tức toàn thân chấn động, khuôn mặt trắng bệch đột nhiên ửng hồng, đôi mắt cũng trợn lên, nhìn Quân Khương Lâm cùng Quân Vô Ý lộ vẻ cầu khẩn.
Đây là sợi dây cứu mạng duy nhất, qua tiếp xúc, Dạ Cô Hàn phát hiện Quân Vô Ý không ngờ là Thiên Huyền trung giai, thực lực còn trên cả mình, nếu người này ra tay đương nhiên có hy vọng cứu thoát công chúa.
Quân Vô Ý trong lòng thoáng động, thấp giọng hỏi:
- Ngươi muốn chúng ta đi cứu công chúa sao?
Dạ Cô Hàn ánh mắt lộ ra một tia mừng rỡ.
- Ngươi nói đùa sao, bằng vào thực lực của chúng ta làm sao có thể cứu công chúa? Muốn chúng ta đi chịu chết thì cứ việc nói thẳng ra đi.
Quân Khương Lâm vẫn như cũ thúc dục Khai Thiên Tạo Hóa Công, lông mày cũng không động một chút:
- Tam thúc tu vi tuy đã là Thiên Huyền cảnh giới, nhưng thân thể thủy chung không tiện vận động, ngay cả ngài cũng biến thành bộ dạng như vậy, còn nói gì đến tam thúc, về phần bổn thiếu gia lại càng không cần nói, muốn cứu nàng ta quả thực là hữu tâm vô lực; cổ nhân nói: Sinh tử do mệnh, phú quý tại thiên. Âu cũng là số mệnh a!
Ngươi tưởng lão tử bị ngốc sao? Lần này xuất thủ cho dù cứu được ả công chúa ngu xuẩn kia thì chúng ta có thể được cái gì tốt, còn phải bại lộ thực lực của Tam thúc, bại lộ cả thực lực của bản thiếu gia, tính thế nào cũng không ra. Ta bây giờ có thể giúp ngươi giữ lại hơi thở cuối cùng, ngươi nên biết trân trọng a, đổi lại là người khác, cho dù là đệ nhất bát đại chí tôn Vân Biệt Trần cũng không có khả năng này!
Hô hấp của Dạ Cô Hàn vốn đã cực kỳ yếu ớt đột nhiên dồn dập lên, phẫn nộ cực điểm nhìn Quân Khương Lâm, Quân Khương Lâm cũng rõ ràng cảm thấy Dạ Cô Hàn đột nhiên thở dốc, trống ngực đập mạnh làm chấn động vùng ngực khiến cho xương cốt đứt gãy phát ra tiếng vang hỗn tạp rất nhỏ.
Dạ Cô Hàn gắt gao nhìn Quân Khương Lâm, ánh mắt vô cùng phẫn nộ, vô tận bi thương, đột nhiên dần dần chuyển thành cầu khẩn, khổ sở cầu khẩn; chứng kiến loại ánh mắt quá sức thê lương này, Quân Khương Lâm trong lòng chấn động! Hắn không hề nghi ngờ, nếu lúc này Dạ Cô Hàn còn có thể nói chuyện chắc chắn sẽ vứt bỏ tất cả tự tôn, vứt bỏ tất cả tôn nghiêm mà van cầu mình đi cứu Linh Mộng công chúa.
Ánh mắt của Dạ Cô Hàn vô cùng lo lắng, đột nhiên trên mặt một trận ửng hồng, cổ họng khẽ rung động, tựa hồ gom tất cả sức lực của mình, một chút sức lực cuối cùng để rồi trong miệng thốt ra hai từ yếu ớt không thể nghe rõ:
- Cầu cứu!
Sau đó, đầu ngả sang một bên, hôn mê bất tỉnh, không phát ra âm thanh nào nữa.
Dạ Cô Hàn thà thiêu đốt một điểm sinh cơ cuối cùng cũng muốn nói ra hai chữ này.
Tuy hắn không nói rõ được hoàn toàn nhưng Quân Khương Lâm cùng Quân Vô Ý đều hiểu điều mà Dạ Cô Hàn muốn nói chính là: "Cầu ngươi, đi cứu Linh Mộng!" Hắn lấy tính mạng của mình, bán đi chút sinh mệnh cuối cùng để đổi lấy lời thỉnh cầu này.
- Hắn đã chết sao?
Quân Vô Ý đột nhiên có chút bi thương, buồn bã hỏi.
- Còn chưa có chết. Bất quá cũng không sai biệt lắm. Hắn hiện tại là trong trạng thái chết giả.
Quân Khương Lâm tay vẫn không ngừng phát ra công lực:
- Loại trạng thái này nếu tiếp tục duy trì, vậy thật sự hết cách xoay chuyển.
- Cứu người như cứu hỏa, ngươi còn không đi cứu người!
Độc Cô Tiểu Nghệ rốt cục chạy vội tới nơi, cơ hồ khóc lên, một tay nắm chặt vạt áo Quân Khương Lâm:
- Nhanh đi cứu Linh Mộng a, ngươi còn chờ cái gì?
- Liên quan gì đến ta?
Quân Khương Lâm tỏ vẻ khó hiểu nhìn nàng hỏi:
- Ta chỉ là một dân thường nhỏ bé, cứu công chúa? Loại việc này phải dành cho một vị vương tử làm chứ, ngươi muốn ta đi chẳng phải là muốn ta chịu chết sao? Ngay cả Thiên Huyền cao thủ Dạ Cô Hàn cũng bị đánh cho như cái bị rách, ngươi không nhìn thấy à? Để cho một tên trói gà không chặt như ta đi cứu người? Lời này mà ngươi cũng thốt ra khỏi miệng được?
Quân Đại thiếu gia thầm nghĩ: "Hừ, Linh Mộng công chúa chứ đâu phải tiểu nha đầu ngươi, bằng vào cái gì để ta đi làm cái việc ngu ngốc không có kết quả? Lão tử là vì ngươi mới vội vàng đến, nào nghĩ tới lại có việc phiền toái bậc này."
- Ngươi... hu hu... vậy phải làm sao bây giờ?
Độc Cô Tiểu Nghệ lòng rối như tơ vò, nhất thời nhớ tới năng lực của Quân Khương Lâm, hắn ngay cả mình còn không đánh lại, làm sao là đối thủ của mấy tên Thiên Huyền cao thủ? Chính mình vừa nói cái gì không biết? Càng bực mình hơn, chân tay luống cuống nói:
- Những thị vệ hoàng cung, vì sao đến bây giờ còn chưa tới?
Người nói vô tình, người nghe hữu ý. Một câu kia vừa nói ra, Quân Vô Ý cùng Quân Khương Lâm trong lòng đều rùng mình, nhìn nhau ngầm hiểu.
- Mạc tà, vì một phen tâm ý của Dạ Cô Hàn, chúng ta cũng nên giúp đỡ, huống chi người kia còn là công chúa.
Quân Vô Ý nói rất khéo léo. Hắn cũng nhìn ra được cháu mình đối với Linh Mộng công chúa kia rất không có hảo cảm, nếu mình không mở miệng, sợ rằng nó sẽ trơ mắt đứng nhìn không nhúng tay vào chuyện này.
Đừng nói là công chúa, ngay cả vừa rồi cứu giúp Dạ Cô Hàn nếu không phải mình mở lời thì với tâm tính của đứa cháu này chắc chắn dứt khoát không để ý tới.
Lấy hiểu biết của mình về đứa cháu này, loại sự tình như vậy nó tuyệt đối có thể làm ra. Thậm chí coi là điều đương nhiên, không hề thẹn với lương tâm.
- Không đi! Không có hứng thú.
Quân Khương Lâm đối với tam thúc của mình cũng một mực từ chối. Hắn mơ hồ cảm giác được chuyện này còn có nội tình bên trong, có thể khiến mình bại lộ bản thân, hậu quả thật không nhỏ.
Đừng nói một vị công chúa, có là thần tiên nữ tử, chỉ cần không quan hệ với ta, ta cũng mặc kệ. Có thời gian rỗi, còn không bằng chơi đùa với Tiểu Bạch Bạch.
Hơn nữa Quân đại sát thủ ta từ trước tới nay chưa có làm cái việc buôn bán không có lời.
- Ngươi không đi! Ta đi!
Quân Vô Ý có chút tức giận, hai tay khẽ chống, muốn nhảy lên lưng ngựa:
- Ta không phải vì công chúa, ta là vì Dạ Cô Hàn! Dạ Cô Hàn vì Linh Mộng cũng giống như lúc trước gia gia của ngươi vì ngươi mà huyết tẩy kinh thành. Phần tâm ý này cảm động thiên địa, chúng ta sao có thể ngồi yên không lý đến?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 3: Thiên Phạt sâm lâm