Chương 125
Lão giả nhất thời thấy mình bị chụp bô nước tiểu, oan đến thấu trời kêu lên:
– Vị công tử này, chỉ sợ ngài có chút hiểu lầm, cái gọi là chém sắt như chém bùn kia… căn bản đều là đặc tính thần binh trong truyền thuyết. Hơn nữa, coi như là một thần binh nhất đẳng, cũng phải ở trong tay người nào mới có thể chém sắt như chém bùn chứ. Cứ theo như lời của công tử ngài bất kỳ thần binh bảo khí nào người thường cầm cũng có thể chém sắt như chém bùn, đừng nói bản điếm, phóng mắt tìm khắp thiên hạ cũng là hiếm có.
– Ờ? Cũng có lý!
Quân Lâm bỗng nhiên nhớ tới một câu nói: Chân khí đạt thành, cây cỏ cũng thành lợi kiếm. Không khỏi lắc đầu thầm nghĩ: thối hoắc, chờ tới trình độ kia rồi còn muốn lợi kiếm làm gì? Muốn lợi kiếm nhất định bởi vì công phu quyền cước không đủ à.
– Quên đi, thôi để ta tự mình nghĩ biện pháp.
Quân Lâm thở dài:
– Ngươi sai tiểu nhị mang đến Quân phủ cho ta đi.
Té ra là người của Quân gia! Hèn gì đốt tiền cỡ đó! Lão giả luôn miệng đáp ứng, lau mồ hôi, trong lòng may mắn, vị thiếu gia công tử bột này tuy là hoàn khố, nhưng hôm nay hoàn toàn không có quấy rối, ngươi tự mình nghĩ biện pháp tất nhiên là không còn gì tốt hơn, chỉ là tiếc cho một khối vẫn thạch lớn này. Bất quá cái loại này thần binh lợi khí trong truyền thuyết, trong thiên hạ còn chưa thấy một thanh. Bảo ta đây luyện cho ngươi thực sự chẳng khác gì bảo tiểu thái giám đi chơi kỹ viện đâu. Nhìn bóng lưng rời đi của Quân Lâm, lão đầu trong lòng oán thầm một tiếng: “Cái thứ công tử quần là áo lượt như người còn muốn tự mình đúc đao? Nếu thật có thể luyện ra được, lão phu từ nay về sau không cần chân đi đường, lão tử dùng đầu mà đi! Con mẹ nó!”
Xoay người ra khỏi cửa tiệm, Quân Lâm đi thẳng về nhà. Quân gia không phải không có xe ngựa, ngược lại xe ngựa còn cực kỳ xa hoa sang trọng, nhưng Quân Lâm chỉ thích đi bộ trên đường. Trong tiềm thức của một sát thủ kiếp trước, chỉ có chính bản thân mình bước đi mới là an toàn nhất. Bất cứ ngồi xe hay đi thuyền, đều có một cảm giác vận mệnh của mình không ở trong tay mình. Quân Lâm rất quan tâm đến loại cảm giác này, để cảm giác này ở trong lòng đối với hắn thực sự không thoải mái. Quân Lâm luôn quan niệm, vận mệnh của mình, vĩnh viễn chỉ có chính mình nắm giữ!
Quân lão gia tử cũng có an bài cho hắn thị vệ tùy thân, nhưng đều bị hắn tìm lý do đuổi đi. Bởi vì Quân Lâm biết, thị vệ đi theo bên mình, cũng chỉ giống như vật trang sức mà thôi. Chính mình đi tới bất cứ chỗ nào, luôn có một người âm thầm theo dõi, nhân vật thần bí đó, chính là một nhất đẳng cao thủ chân chính. Tuy rằng bây giờ Quân Lâm chưa thấy qua, và với tu vi hiện nay của Quân Lâm cũng không thể phát hiện, nhưng từ khi Quân lão gia tử an bài người này âm thầm theo hắn, Quân Lâm có thể cảm giác rõ ràng. Cảm giác này chính là bản năng của một sát thủ hàng đầu, mặc dù không có gì để chứng minh, nhưng Quân Lâm tin tưởng cảm giác của mình tuyệt đối không sai. Hiện tại Quân Lâm đối với thần bí nhân kia cực kỳ hứng thú. Tuy rằng công phu hiện nay không thể so với kiếp trước, nhưng tình thần cảm giác so với kiếp trước còn cao hơn vài phần. Hơn nữa chính mình đã từng nhiều lần thử thoát khỏi bị theo dõi, bằng vào thủ đoạn chống theo dõi của chính bản thân, dưới tình huống đó, người này vẫn theo mình như hình với bóng, thực sự là khó mà có được. Quân Lâm thoạt nhìn như là đi dạo, nhưng tinh thần cảnh giác luôn được hắn đẩy lên mức cao nhất để kiểm soát tất cả mọi thứ xung quanh, có thể nói là một con kiến cũng không lọt khỏi tầm mắt. Hơn nữa với tốc độ di chuyển của Quân Lâm mặc dù không nhanh chóng, nhưng cũng chỉ có cao thủ theo dõi mới có thể nhận ra, hắn luôn thay đổi phương hướng lúc thì đi tới lúc đi lui, tất cả đều bất ngờ nằm ngoài dự kiến. Nếu là người bình thường theo dõi, chỉ sợ là ngay cả bóng dáng đã sớm không còn nhìn thấy. Nhưng người âm thầm đi theo Quân Lâm này, không bị bỏ rơi một lần nào.
Kỳ thật, trong lòng người này sớm đã kêu cha khóc mẹ. Quân lão gia tử nhờ hắn bảo hộ cháu của mình nhưng đừng để phát hiện, hắn không cần nói hai lời liền đáp ứng, ở trong lòng hắn nghĩ rằng âu cũng chỉ là bảo hộ một tên ăn chơi trác táng, không có gì khó khăn. Với thân thủ của chính mình, chỉ sợ là đi theo hắn, cả đời hắn nằm mơ cũng không biết. Nào biết đâu rằng sau hai ngày theo dõi, đã khiến cho vị siêu cấp cao thủ này thật sự mệt mỏi. Tiểu tử đang lững thững phía trước kia, hành động luôn không tuân theo quy tắc nhất định, nghĩ chắc chắn là hắn sẽ đi về hướng đông, nhưng hắn lại cố tình đổi hướng, ngươi bắt buộc phải quay lại…theo hướng tây truy đuổi, nhưng khi tới lại phát hiện hắn đã chuyển sáng hướng nam rồi. Người này có thể nói là đứng đầu trong các cao thủ theo dõi, tuy nhiên sau hai ngày, đã không ít lần sai phương hướng, nếu không phải tu vi của Quân Lâm thực sự quá thấp, chỉ sợ là ngay ngày đầu tiên đã không có bóng dáng. Sau vài lần truy sai phương hướng, bực mình đến phát điên, ngay cả râu mép cũng bứt rơi mấy nắm. Đã mấy lần hắn muốn nhảy ra, túm lấy vạt áo tiểu tử này để hỏi: “Con mẹ nó, ngươi mỗi ngày, lúc hướng đông khi thì hướng tây, râu ông nọ cắm cằm bà kia loạn cả lên? Ngươi thật sự không thể thành thật một chút sao hả?”. Liệu có phải tên công tử bột này phát hiện ra ta? Mới vừa nghĩ đến đó, liền tự phủ định: xem cái bộ dáng này, hắn làm sao phát hiện ta? Hoàn toàn là vì tiểu tử này hành sự bừa bãi mà thôi!