Bốn chạy một đuổi, Hỏa Long uốn lượn, chiếu rọi một góc trời hình thành sợi xích hồng sắc, đẹp đẽ lộng lẫy, làm cho trên thiên không, cảnh tượng vô cùng mỹ lệ!
Nhưng trong chuyện này lại ẩn chứa sát khí, mà bất luận kẻ nào cũng không thể tưởng tượng được!
Rốt cuộc, vượt qua bảy mươi dặm lộ trình, Hỏa Long rốt cuộc ở sau đã dừng lại!
Xem ra Long hỏa cũng có cực hạn, không thể mãi mãi truy theo những người kia!
Bốn người cấp tốc chạy trối chết rốt cuộc có thể thở dài một hơi nhẹ nhõm, phi thân chui vào một ngọn núi lớn ở gần, khi đến nơi, liếc mắt nhìn nhau, chỉ thấy ba người kia vẫn ở bên, lúc này mới cùng yên tâm.
Phía trước truyền đến thanh âm điếc tai nhức óc, ở trong núi này, có một thác nước khổng lồ! Thác cao hơn trăm trượng đổ xuống, âm thanh ầm ầm vang, dòng thác thật lớn còn mang theo từng khối băng chưa kịp tan ra, giống như ngọc thạch, từ trời cao rơi xuống, lọt xuống lòng hồ nhỏ, làm cho hồ nước ngập tràn sóng bọt sóng! Sau đó từ hai bên, cuộn trào mãnh liệt chảy xuống núi…
- Đoàn người đến thác nước kia, đánh tan khí tiết nóng nực này, mát mẻ một chút!
Trần Trùng lau mặt một cái, lúc trước chạy như bay!
Hắn nói lời này cũng hơi lạ, bây giờ đang là đầu mùa xuân, khí trời vẫn còn hàn lãnh. Lại có đám người cảm thấy nóng nực…
Ba người Trì Thiên Phong đi theo sau hắn, hướng về thác nước bay vút đi như một mũi tên. Bốn người ý nghĩ tương thông: ngươi có thể khống chế hỏa, vậy có thể làm gì? Nơi này đầy nước!
Nước lửa tương khắc! Cho dù ngươi có thể đốt chụi cả ngọn này, chúng ta cũng có đủ nước để ứng phó! Tới bên dưới thác nước, đối mặt với hỏa quang, chúng ta chẳng khác nào có thể chiếm được lợi thế!
Giữa không trung thanh âm khan khan vang lên tiếng cười ha ha, rồi quát:
- Tiểu bối Tam Đại Thánh Địa, các ngươi thấy lão phu có thể khống chế hỏa, liền muốn dùng nước đẻ khống chế sao? Thật sự là quá ngây thơ! Ếch ngồi dáy giếng, danh phù kỳ thực! Nhìn lão phu ngự thủy hãy nói, lại xem như thế nào! Đến lúc đó, cũng không nên hối hận!
Đám người Trần Trùng cùng nhau bay vút vào bên trong liếc mắt lại một cái, thầm nghĩ người này nói chuyện cũng chỉ hồ ngôn lộng quỷ! Nếu mà ngươi có được năng lực như vậy, há lại có thể nói ra sao? Bây giờ nói ra lời này, rõ ràng là không muốn chúng ta đi đến gần thác nước kia! Hừ hừ, chỉ có kẻ ngốc mới tin lời ngươi! Hơn nữa từ xưa tới nay thủy hỏa bất lưỡng lập!
Thủy cùng hỏa, vốn trời sinh tương khắc! Ngươi có thể khống chế hỏa, xác thực là bá đạo, nhưng từ thuộc tính tương khắc nói trên, làm sao ngươi còn có thể khống chế thủy! Đây là điều không thể tồn tại hay sao? Nếu ngươi có năng lực khác biệt…vậy thủy - hỏa trong thân thể ngươi đối công, ngươi từ lâu đã hôi phi yên diệt!
Bốn người suy nghĩ rất tự tin tuyệt không có sai lầm, lập tức không do dự nữa, tất cả trước tiên đứng bên cạnh thác nước, đối mặt với làn nước trong suốt nhìn đến tận đáy, một cỗ mát mẻ đập vào mặt, bốn người liền cảm thấy nhẹ nhàng khoan khoái! Sau khi uống thêm vài ngụm nước, càng thêm khoan khoái, một thân nóng nảy trong nháy mắt tiêu tan.
Đột nhiên cảm giác được, cho dù là đối mặt với cường định như vị thần bí nhân này, nhưng cũng có thể chiến một trận! Trên không trung lại vang lên, lại mang theo vài tia trào phúng.
Luôn lén lén lút lút, sao có thể tính là anh hùng hảo hán! Các hạ, nếu tự thấy còn chút phong phạm cao nhân, như vậy, mời hiện thân ra thôi, mọi người công bằng chiến một trận! Ngay cả bại vong, tuyệt không hối hận! Tâm phục khẩu phục!
Trì Thiên Phong phóng ra tiếng hét lớn!
- Công bằng chiến một trận? Bằng các ngươi còn không xứng!
Giữa không trung hai tiếng cười ha hả vang lên, đột nhiên thanh âm hàn liệt, nói:
- Hỏa công đã cho các ngươi kiến thức một thời gian, một đoạn, như vậy, liền cho các ngươi kiến thức tiếp thủy công của bổn tọa!
Trần Trùng âm trầm nói:
Các hạ thân là tiền bối cao nhân, lại cố làm ra vẻ cao nhân huyền bí, không khỏi làm cho lão phu khinh thường!
Thanh âm khan khan cười lạnh một tiếng, nói:
- Ngươi muốn nhìn thấy ta? Ngươi cho rằng ngươi có thể thật sự thấy rõ ta sao? Ếch ngồi đáy giếng!
Trần Trùng thanh âm nhẹ nhàng, nhưng người này cũng cố ý xuyên tạc thành không rõ ràng.
Tiếp theo, chỉ thấy thanh âm già nua khan khan, nói:
- Thiên địa chi thủy, hãy nghe lệnh ta! Băng tuyết khắp núi, mau mau tan rã! Thủy! Khởi! Một đoàn lam quang xanh biếc, bất ngờ dâng lên trong không trung, nháy mắt bạo tán!
Trần Trùng đang muốn cười lạnh, đột nhiên cảm thấy không đúng, ngửa mặt nhìn lên, không khỏi cực kỳ hoảng sợ!
Chỉ thấy trên đỉnh đầu, một dòng sông băng thật lớn đổ xuống! Lại hướng lên xem, tất cả băng tuyết trên núi, cũng đồng thời bị tan chảy, hóa thành dòng nước, giống như cửu thiên ngân hà đột nhiên rơi xuống, chậm dãi bao phủ toàn bộ nhân gian!
Trên mặt đất, toàn bộ nước đang trôi đi, đột nhiên cuốn lến, ầm ầm tràn ngập hướng lên trên, tốc độ nhanh đến cực điểm! Cao thấp giáp công khủng bố tột cùng! Trời ơi? Chúng ta chẳng lẽ đều dặt mình vào hiểm cảnh sao, cơn ác mộng trong biển lửa vừa ta đi mất, bây giờ lại bị hãm thân trong lũ lụt sao?
Trước một khắc dòng nước còn làm cho mấy đại Thánh Giả quá sức nhanh nhẹn mà đến, thế nhưng giờ khắc này lại biến thành tấm bùa đòi mạng đáng sợ!
Dòng sông băng từ tên cao ba nghìn thước đổ xuống, trên mặt đất khắp nơi là thủy trượng sơn! Đám người Trần Trùng tất cả sợ đến vỡ mật!
Vẫn là câu nói cũ, Thánh Giả cũng là người, chỉ cần là người đều phải sợ hãi trước thiên địa chi uy, tự nhiên chi uy!
Nước ở dưới chân, dâng lên mức độ cực kỳ kinh khủng, cơ hồ chỉ trong nháy mắt thời gian đã lên đến phần eo! Mà xa xa không có dấu hiệu dừng lại, vẫn duy trì tốc độ dâng lên! Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu nguy cơ như phô thiên cái địa rơi xuống!
Bọn họ lúc trước vì tránh thế hỏa, nên tìm kiếm địa thế thấp nhất, tiếp cận với địa phương có nguồn nước, bây giờ lại đảo ngược, nên trực tiếp đưa mình hãm thân trong khốn cảnh! Núi băng lớn như thế thỉnh lình đổ xuống, căn bản là không chỗ tránh né!
Nơi đây ba mặt là vách núi thẳng đứng, chỉ chừa lại một lối cửa ra! Nhưng lối cửa ra này, cho dù bốn người có nắm tay nhau, đều không dám hi vọng đột kích từ địa phương đó! Nơi đó mà là đường sống sao? Nơi đó mới là chỗ nguy hiểm nhất!
Đối phương nếu đã bố trí chặt chẽ như thế, cạm bẫy tinh diệu, như vậy, một kích trí mệnh kinh khủng nhất tất nhiên bó trí trên đường ra duy nhất đó! Nếu không núi băng tuy hiểm, chẳng lẽ có thể đè chết Thánh Giả được sao?
Đây là chuyện dùng đầu gối cũng có thể đoán được, hướng chi là Thánh Giả trải qua mấy trăm năm nhân tình thế thái!
Phía trên là sông băng, ba mặt được che chắn nghiêm cẩn, nếu như không theo con đường tử lộ mà đi ra ngoài, cũng chỉ còn ngạnh kháng một đường! Chỉ cần ngạnh kháng qua được là có hi vọng!
Trong nháy mắt này, bốn vị Thánh Giả lựa chọn như một, tất cả đều bật ra một thanh âm, toàn lực vận chuyển huyền lực cả đời, giống như bốn mũi tên rời cùng, từ mặt đất phóng lên, thẳng hướng núi băng đang sụp xuống! Bốn vị Thánh Giả, cùng nhau hợp lực, toàn lực bạo phát!
Chưởng thế sắp cùng núi băng tiếp xúc, Trần Trùng đột nhiên phát hiện, từ trong tầng băng sơn, đột nhiên truyền đến một tiếng cười buồn, so với tiếng khóc còn dễ nghe hơn, hơn nữa âm thầm, còn có một luồng hàn mang kiếm khí! Ở trước mặt mà đến! Vị địch nhân thần bí, thế nhưng lại ẩn thân trong núi băng này sao? Chẳng lẽ lối ra duy nhất không có mai phục sao?
Chẳng lẽ chúng ta thông minh quá mà bị thông minh hại sao? Lại thổi phồng đường sống duy nhất thành nguy hiểm nhất sao? Vấn đề đau đầu này, nhưng Trần Trùng không có nhiều thời gian để suy nghĩ…
Bời vì kiếm khí lành lạnh, đã tố cáo có người xuất hiện!
Tại thời khắc trí mạng này, nào còn thời gian suy nghĩ được nhiều biện pháp!
Trước ngực Trần Trùng, đã cảm nhận thấy rõ ràng mũi nhọn kiếm khí lợi hại!
Thậm trí, trái tim cảm thấy khí băng hàn lạnh thấu đến làm cho đau buốt!
Một kiếm đoạt mệnh, gần trong gang tấc!
Trần Trùng rống to, phản xạ nhanh chóng, huyền khí hùng hậu che kín toàn thân, sau đó cả người so với với khi phóng lên còn có phần nhanh hơn, cấp tốc hạ xuống! Huyền khí mạnh mẽ nghịch chuyển, trong thời gian ngắn ngủi chỉ cái nháy mắt như thế, từ phóng lên thành hạ xuống, ngay cả là cường giả Thánh, cũng không có thể coi thường, Trần Trùng vì biến hóa mà trả đại giá, tự nhiên là tương đối lớn!
Chỉ trong nháy mắt này, hắn thậm chí cảm thấy huyền khí như mất đi không khống chế cánh tay mình đượ nữa, trong kinh mạch sinh ra một mảng nhộn nhạo. Rốt cuộc không nhịn được miệng ngọt lịm, phun ra một búng máu!
Phát ra một kiếm này, đương nhiên là Quân Khương Lâm.
Phải biết rằng, bằng vào tu vi thực lực nhị cấp Thánh Cấp của Trần Trùng, ngay trước mặt toàn lực phát huy, vận công hộ thể, cho dù đứng bất động cho hắn đến đâm, toàn lực một kiếm mạnh mẽ phối hợp với Viêm Hoàng Chi Huyết, cũng chưa chắc đã làm gì được. Dù sao thực lực hai bên cách nhau quá sâu!
Thậm chí một kiếm này, cho dù chân chính trúng mục tiêu, cũng chỉ tạo cho Trần Trùng một vết thương nhẹ, chỉ là ngoại thương mà thôi! Nhưng giờ phút này Trần Trùng sao dám đón đỡ!
Bởi vì trong lòng hắn, người phát ra một kiếm này, có thể chính là cấp bậc Thánh Vương, thậm chí còn hơn xa cao thủ xuất ra một kiếm!
Cấp độ kiếm khí này, đừng nói là chống đỡ, cho dù là nhẹ nhàng tiếp xúc, cũng phải trả một giá thảm trọng! Hơn nữa, đối phương lại dùng phương thức quỷ dị xuất ra một kiếm, thậm chí từng bước đi đều rõ ràng rat ay là một kiếm trí mạng! Hắn như thế nào dám láy cứng đối cứng chứ? Thậm chí suy nghĩ một chút cũng không dám
Ngay cả, liều mạng bị huyền công cắn trả, kinh mạch rối loạn, cũng phải lui, né trách một kiếm tử thần "Không thể kháng cự"! Người trước mặt, vốn là tuyệt đại kỳ nhân có thể khống chế được thủy - hỏa…
Đối mặt với bốn vị Thánh Giả vẫn dám chính diện khiêu khích, hơn nữa còn làm cho bốn vị Thánh Giả chạy chối chết là cao nhân có một không hai (vô đối roài)! Một trong bốn vị Thánh Giả phóng ra thần thức lục xoát cũng không tìm thấy cường giả này! Còn đối phương tùy thời tùy chỗ theo bên mình bốn vị Thánh Giả, người như vậy chỉ có thể là tuyệt thế cường giả!
Chỉ trong nháy mắt thời gian đã đem thân mình dung nhập vào tầng băng, từ trong tầng băng hư vô mờ mịt xuất ra một kiếm khủng bố!
Loại suy nghĩ thâm căn cố đế, "Người này thực lực hơn xa ta, cũng không thể bằng lực lượng một người như mình có thể địch được" ý niệm này sớm đã nảy ra trong đầu Tràn Trùng.
Cho nên hắn vừa thấy kiếm quang, lựa chọn đầu tiên, cơ hồ theo bản năng lựa chọn…lui!
Không tiếc trả giá thật lớn lui về phía sau!
Kiếm quang tiếp tục lóe ra, bóng người kia thản nhiên phản xạ từ trong tầng băng hiện ra, Trần Trùng tuy rằng đã biến mất, kiếm quang vẫn như cũ không ngừng, như cũ thẳng tiến không dừng! Kẻ kế tiếp vừa lúc bay đên là Trì Thiên Phong rồi!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến