Biên Tập: BoxKunkun
Chúng ta ở Thiên Phạt sâm lâm nhìn một cái cũng không dám nhìn, nàng la mắng trách phạt cũng không dám ngẩng đầu. Vậy mà lão Đại giống như Thần linh thìtrước mắt liền bị thiếu niên nhân loại ôm vào lòng, nhưng vẻ mặt lại vô cùng hạnh phúc, bộ dáng đáng yêu như một chú chim nhỏ nép vào trong người!
Chuyện như vậy cơ hồ là đập vỡ đầu óc chảy ra ngoài cũng không thể tưởng tượng được, thậm chí trực tiếp chính là không dám tưởng tượng chuyện tình cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt. Chuyện này khiến đám huyền thú vừa mới hóa hình đầu óc còn có chút đơn thuần mất đi toàn bộ năng lực. Vốn là đang trên trời cao muốn hảo hảo đáp xuống một phen, kết quả lại là đánh mất toàn bộ ý thức, trực tiếp rơi ngã cắm đầu xuống đất... Lập tức vang lên âm thanh... Bùm bùm...
Còn có không ít cửu cấp phi hành huyền thú còn chưa hóa hình bị này chuyện bất khả tư nghị ( không thể tin nổi) này làm chấn động choáng váng đầu óc, ánh mắt khẽ nhắm lại …Bẹp …Bẹp…. rớt xuống. Trong lúc nhất thời bên trong Quân phủ đất rung núi chuyển, âm thanh mãnh liệt giống như đốt pháo tết âm lịch, không dứt vang lên bên tai... Bụi đất bay đầy trời... Vô số các loại lông chim đủ màu sắc bay toán loạn...
Những kẻ may mắn không rơi xuống, ở giữa không trung cũng đã lung la lung lay, ra sức lượn vòng chống đỡ, đôi cánh quạt mãnh liệt, đã hoàn toàn không ra hình dạng gì... Hậu quả là nổi lên từng đợt gió lốc, hơn nữa hướng nào cũng có gió lốc! Thực là thiên địa kỳ cảnh!
Một hồi lâu sau, mọi người cuối cùng cũng từ trong khiếp sợ tỉnh lại, đám người Hùng Khai Sơn cùng Hồ Liệt Địa rất là tức giận, cho rằng đám người này tại trước mặt nhiều người như vậy đã đánh mất mặt mũi Thiên Phạt Sâm Lâm, khuôn mặt đen lại xông lên phía trước, chân đạp mạnh xuống đất, lớn tiếng quát mắng
"Đám người các ngươi sao lại không có tiền đồ gì hết vậy, mới nhìn một chút mà đã choáng váng như vậy, còn không nhanh chóng ra mắt anh rể của chúng ta!"
Hồ Liệt Địa lại càng tàn nhẫn hơn, đem lời ngày đó Hùng Khai Sơn mắng mình chuyển sang cho đám thuộc hạ "Các ngươi đúng là lũ nhà quê chưa thấy qua thành phố, thịt chó không đưa lên bàn tiệc được ( Hix! Khúc này hem bít dịch đúng hem nữa)! Làm sao lại không học một ít tác phong tiêu sái tự nhiên, ung dung nhẹ nhàng, ngọc thụ lâm phong của ta?"
Mắng xong, mấy đại Thú Vương mới đồng thời tới trước mặt Quân Khương Lâm cùng Mai Tuyết Yên, đưa bộ mặt trơ trẽn a dua nịnh bợ, cười nói: " Hắc hắc…… Anh rể, Anh rể thấy sao..."
"Ân... Đám người này cũng không tệ! Anh rể nơi này cũng có quà gặp mặt!" Quân Khương Lâm trong lòng vui lên, được một tiếng Anh Rể này làm cho xương cốt đều nhẹ đi ba lạng ngông nghênh nói. Đếm trước đếm sau không khỏi kinh hãi lắp bắp, thầm nghĩ trong lòng: "Ai ya, nhiều cậu em vợ như vậy... Hơn nữa mỗi người cao lớn thô kệch không phải loại hiên lành a... Nếu sau này khi hai vợ chồng xích mích, mấy tên gia hỏa này còn không liên hợp đối phó mình sao?"
Quân Khương Lâm vung tay lên, Ngay lập tức đám hạ nhân Quân gia mỗi người bưng ra một bộ quần áo và áo choàng bằng lụa, từ trong ra ngoài cũng là đầy đủ một bộ. Mỗi bộ quần áo đều được đặc chế riêng, kích cỡ vô cùng to lớn, mặc dù kích cỡ to lớn,nhưng mặc ở trên người những tráng sĩ này, lại phi thường thích hợp.
Mọi người cơ hồ đều cao trên hai thước... Thật sự là rất cường tráng a!
Quân Tam thiếu quả thật có chút hâm mộ.
Bất quá mấy tên gia hỏa này suy nghĩ có thể nói là có chút thái quá, có mấy người thì sững sờ ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhận được quần áo liền ném xuống đất, tiếp theo xoát một tiếng, liền đem đồ trên người mình lột sạch trơn, trên người trước kia vốn là mãnh vải đỏ khoác lên, cởi ra đương nhiên rất dễ dàng.Vèo một cái liền lộ ra thân thể lông lá xồm xàm, hai bắp đùi chắc chắn cùng với cái kia đong đưa, nhe răng há miêng cười, vẻ mặt hạnh phúc, cầm quần áo lên mặc vào. Sống đã bao nhiêu năm... Ta cuối cùng cũng được mặc quần áo rồi...
Độc Cô Tiểu Nghệ cùng Hàn Yên Mộng thét lên một tiếng chói tai, hai tay che mặt lại quay lưng đi,. Mai Tuyết Yên nhất thời sắc mặt tối sầm, ánh mắt giận dữ nhìn về phía Hạc Trùng Tiêu.
"Hỗn đản! Ai cho các ngươi cởi quần áo?" Hạc Trùng Tiêu hổn hển bay lên hai cái chân dài to lớn, đá bành bạch vào đám người không mặc quần áo trên: "Thật sự là bại hoại thuần phong mỹ tục mà! Làm mất hết thể diện của Thiên Phạt chúng ta!"
Vài tên bị đá vào mông há miệng nhe răng, nhưng mà không dám kêu đau, chớp chớp ánh mắt vô tội, vẻ mặt oan uổng cùng khó hiểu, không cởi kia vải đỏ kia thì làm sao mặc quần áo a?! Hạc Trùng Tiêu đá mấy cái chính là hoàn toàn không lưu tình, đau tận xương cốt.
Quân Khương Lâm cố gắng nhịn cười, trước tiên đi đến trước đám người này cầm lấy một bộ quần áo, dạy mấy tên này cách ăn mặc như thế nào cho đúng, thái độ hòa nhã dễ gần.
"Được rồi, cho một chân vô trong ống quần trước, sau đó cho chân còn lại vào ống kia, được rồi kéo lên, đừng dùng lực mạnh quá không thôi nó sẽ rách ra từng mảnh, sau đó cột ở ngay eo, tiếp đó nhớ kỹ đây là quần lót bó chặt, đây là quần dài, cho từng chân vào, được rồi. Không Không Không, Mặc áo cần phải duỗi một cánh tay trước, Ngất! Không cần giơ tay phải trước, giơ tay trái lên trước, Đúng Đúng... Thật thông minh! Về phần áo choàng này cũng là như thế, đúng rồi, Thắt lưng ở ngay eo..."
Quân Khương Lâm lui ra phía sau vài bước, nhìn các vị huynh đệ huyền thú vừa được mình hướng dẫn cách ăn mặc, Nhấc ngón cái lên: "Thật sự là khôi ngô a!"
Mấy người này liền xấu hổ cười hi…hi.., những ngón tay thô kềnh kệch giật nhẹ chỗ này, vuốt ve chỗ kia. Sau đó ngoảnh đầu lại nhìn phía sau của mình... Tựa như lúc chưa Hóa Hình thì ngoái đầu nhòm lại mông với cái đuôi của mình. Lúc này mới nhếch miệng, lộ ra hàm răng sắc bén như đao kiếm, cười ngây ngô: "Cám ơn Anh rể... Hắc hắc... Hắc. Anh rể, ngươi là người tốt, ta thích ngươi..."
Quân Khương Lâm mừng rỡ.
Hạc Trùng Tiêu sớm đem đám phi hành huyền thú kêu xuống dưới, dùng đôi cánh to lớn làm thành một phòng thay đồ dã chiến ( chổ này là em chém gió), mấy trăm võ giả liền ở trong đó cởi bỏ quần áo trước kia, đổi lại quần áo mới...
Nhân lúc này, Quân Khương Lâm nói sơ qua một lượt về chiến lược chiến thuật đã chuẩn bị xong lúc trướccho Mai Tuyết Yên; Mai Tuyết Yên không nghĩ ngợi gì lập tức đồng ý. Sau đó liền kêu Quân Vô Ý cùng Quân Khương Lâm, đối mặt với đám đông huyền thú "Lần này chiến đấu, chúng ta đã nhất trí để cho Quân Vô Ý Quân tam gia chỉ huy! Mệnh lệnh của hắn, coi như là mệnh lệnh của ta, kẻ nào cả gan chống lại, lập tức gia pháp xử trí!"
Toàn bộ câm như hến, không có một chút âm thanh nào! Sau đó, Mai Tuyết Yên khẽ nhíu mày, nói với Quân Khương Lâm "Trên đường tới đây, hình như nhìn thấy người của Tam Đại Thánh Địa xuất động hàng loạt. Sợ chậm trễ lộ trìnhnên ta không để ý đến bọn chúng. Chúng ta lần này hàng loạt xuất chinh, thanh thế tất nhiên rất lớn, chỉ là ở nhà trống rỗng, sợ lỡ như..."
Quân Khương Lâm chân mày cau lại, trầm ngâm hồi lâu, mới nói: "Theo ý kiến của nàng, tam đại Thánh Địa kia có thừa dịp chúng ta đi vắng Thiên Hương, trực tiếp tiêu diệt Quân gia hay không? Bọn chúng có can đảm đối mặt với sự giết chóc trả thù vô cùng vô tận của chúng ta cùng với vị thần bí sư phụ ở trong bóng tối hay không? "
Mai Tuyết Yên nở nụ cười: "Tuyệt đối không có khả năng! Tam đại Thánh Địa hiện tại đâm lao phải theo lao, nếu không đem sư phụ của chàng xử lý trước, bọn họ sẽ không dám động vào Quân gia"
" Dù sao cao thủ như vật nếu ở trong bóng tối muốn gây thiệt hại cho bọn chúng là điều dễ dàng, cho dù là cao thủ cấp Tôn Giả, cũng khó mà tránh được một kích vong mạng! Điều này sẽ làm lung lay gốc rễ của tam đại Thánh Địa. Bọn họ đều đa mưu túc trí, một đám cáo già "Đều muốn dùng giá trị thấp nhất đổi lấy lợi ích lớn nhất, làm sao có thể làm chuyện mạo hiểm như vậy được?"
Quân Khương Lâm nhoẻn miệng cười, nói: "Vậy thì đi thôi."
Nói xong, hắn vẫn là quay đầu trở lại đối mặt với Quân lão gia tử hảo hảo nói chuyện một hồi. Lão gia tử liên tục gật đầu, để tâm ghi nhận moiuj điều, tươi cười rạng rỡ. Dặn dò xong mọi thứ, Quân gia lúc này có vẻ giống như cái miếu quá nhỏ, thật sự không có chỗ cho quá nhiều pho tượng Phật như vậy! Quân Khương Lâm ra lệnh một tiếng, tất cả mọi người đều leo lên lưng phi hành huyền thú, lập tức chuẩn bị xuất phát.
Quân Khương Lâm vốn định ngồi chung với mĩ nhân, kết quả Mai Tuyết Yên đạp cho một cước văng ra, sau đó ân cần dìu Đông Phương Vấn Tâm cùng Quản Thanh Hàn trèo lên trên lưng của Hạc lão tam...
Hạc Trùng Tiêu đỏ cặp mắt lớn đỏ lên, khóc không ra nước mắt ":người khác đều là một chở một, ta đây một chở ba a…"
Lão tứ Hùng Khai Sơn chính là tương đối rộng rãi, mặt mày hớn hở gọi: "Anh rể, đến chổ của ta này, hai ta ngồi chung một chỗ, rất tiên, rất tiện!"
Đại hạc đang vỗ cánh phía dưới không khỏi nhíu mày " Hùng tứ ca, ngài là thân ca của ta không phải sao? Ngài nhưng đừng ác vậy, Một mình ngài so với ba người trên lưng Tam ca còn nặng hơn rất nhiều a, ta chở ngài gần như là đã cố hết sức. Nếu là thật tiếp tục chở thêm một người, tiểu đệ bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống đó, cứu mạng a..."
Quân Khương Lâm nghe được Hùng Khai Sơn kêu gọi, vừa mới định đi đến, " Xoát" một cái trước người bất ngờ xuất hiện một con ưng to lớn, người tới chính là Ưng Vương, nịnh hót kêu gọi nói: "Tỷ phu, mời lên, mời lên ta!"
Quân Khương Lâm không khỏi đã lạnh người ngồi xuống " ngươi mới nói gì kia? Thượng ta? Xin hãy thượng ta? Ca ca khẩu vị vẫn còn chưa có như vậy a, đừng nói ngươi vốn là công, coi như ngươi là thụ thì ca ca cũng không có đói khát như vậy, nhìn ngươi này toàn thân lông màu đen..." Quân đại thiếu miệng méo xệch, như bị sét đánh, cực kỳ rối rít tạ ơn một tiếng nhún người mà lên.
Đúng là vẫn phải lên, không lên không được a! Người ta Ưng Vương cũng đã mời, còn ở đằng kia tha thiết mong chờ, sao có thể không quan tâm đây, cho dù khó khăn cũng phải thượng... nhưng lần này là thượng mà cũng không phải là thượng đâu...
Thật đúng là đừng nói tới, vừa mới ngồi lên quả nhiên thật là thoải mái, thật không hổ là Ưng Vương, quả nhiên phi phàm! Chỉ một chữ: Thích!
Lập tức, những người tập trung ở Quân gia hiện tại, đều lục tục leo lên trên lưng huyền thú. Lần này tới Thiên Hương huyền thú hệ phi hành chính là tương đối nhiều, những người này mặc dù là mỗi người cưỡi một con vẫn còn rất nhiều chỗ trống. Ngân Thành tiểu công chúa trong khoảng thời gian này đã kết bạn với Độc Cô Tiểu Nghệ. Sau khi bịn rịn chia tay, lòng đầy hưng phấn leo lên lưng một con đại hạc.
Hàn Yên Mộng tuy rằng xuất thân từ siêu cấp thế gia kiến thức không tầm thường nhưng giống như hiện giờ, tự thân trải nghiệm bay lượn trên chín tầng mây vẫn là lần đầu tiên. Vừa nghĩ tới việc du hành trên không tiểu la lị liền hưng phấn không thôi, rồi liền lấy từ trong ngực ra một khối kẹo màu sắc sặc sỡ, bóc sạch lớp vỏ bao bên ngoài nịnh hót đưa đến bên miệng đại hạc phía dưới, dự định chiếm lấy cảm tình, kết quả đại hạc trừng đôi mắt đỏ rực, giống như hung thần ác sát, làm tiểu la lị sợ tới mức xém chút nữa té ngã xuống.
Độc Cô Tiểu Nghệ cực kỳ hâm mộ nhìn Hàn Yên Mộng xinh xắn trên lưng đại hạc, cái miệng nhỏ nhắn trề ra, nhìn bộ dáng như sắp khóc: người ta cũng muốn được ngồi lên chim bay trên trời, ô… ô… ô…
Nhưng ngay sau đó, tiểu nha đầu hai mắt chớp động, nói lầm bầm " Mạc Tà ca ca nói muốn ta nhanh vào cửa Quân Gia. Nên cần trang nghiêm, phải có phong thái tiểu thư khuê các. Hàn tiểu nha đầu chính là vẫn chưa có khí độ đó, cho dù tương lai có miễn cưỡng vào được Quân gia, cũng chỉ là vợ nhỏ... Không bằng ta là vợ lớn! Hừ Hừ..."
Hạc Trùng Tiêu hót một tiếng dài, vỗ cánh bay lên đầu tiên hướng thẳng lên trời cao, trên mặt đất bụi đất tung bay! Mai Tuyết Yên khẽ cười nhẹ, xung quanh người đã tự động hình thành một cái lồng khí bảo hộ mạnh mẽ, chặn hết những trận cuồng phong tạt vào mặt. Có Mai tôn giả tự mình ra tay bảo hộ Đông Phương Vấn Tâm cùng với Quản Thanh Hàn, những trận cuồng phong tiếp theo dù mãnh liệt hơn vài lần nhưng hai người này ngay cả tóc cũng không bị lay động.
Đoàn người lần lượt từ từ bay lên không, ở giữa không trung dừng trong chốc lát sắp xếp lại đội hình, sau đó trùng trùng điệp điệp hướng thẳng bầu trời phương Bắc mà đi! Thẳng đến mục tiêu là Phong Tuyết Ngân Thành!
Quân lão gia tử thẩn thờ nhìn đám bụi mù mịt còn chưa tiêu tán trên bầu trời, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng thở dài một tiếng, từ từ tiến đến Từ Đường, nhìn bài vị của hai đứa con cùng hai đứa cháu, lẩm bẩm: "Vô Hối, Vô Mộng, Mạc Ưu, Mạc Sầu, các ngươi linh thiêng, nợ máu của các ngươi, cuối cùng cũng đến lúc đòi lại rồi!"
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành