Thiên sát hỗn đản!
Tại ao lại có nhiều người tập trung ở đây độ kiếp đột phá?
Sao lại là lôi kiếp khủng bố như vậy!
Đây quả thực chân chính là tự mình liều lĩnh còn liên lụy người khác…
Lôi trụ ầm ầm bổ xuống, ngoài dự liệu của mọi người, chẳng có một tiếng nổ to nào vang lên cả. Tia chớp cự đại này, lại tựa nhưa một giọt nước rơi xuống hòa vào đại hải mênh mông, cuối cùng đúng là hoàn toàn không phát ra một chút tiếng động, âm thanh gì…
Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Trong lòng mọi người đều đặt ra một dấu chấm hỏi to lớn.
Thanh thế của tia chớp kia rõ ràng không phải là giả, chấn động to lớn như thế, chẳng lẽ chỉ có cái vỏ thôi sao? Trước giờ chưa từng nghe qua chuyện này nha…
Tiếp theo, đạo thứ hai, thứ ba cũng như thế… Các đạo lôi điện tần suất ngày càng dày đặc, mà thể tích cũng ngày một lớn thêm, liên tục đánh từ trên xuống một khắc cũng không dừng…
Khắp nơi trên mặt đất đều chấn động, run rẩy, trên mặt đất đá vụn bị tiếng sấm chấn bay như những cánh hoa bay nhảy trong gió…
Nhưng, tia chớp nhanh chóng đánh xuống, nhưng chỉ có thế, chẳng có âm thanh nào vang lên cả…
Trời ạ… đây là chuyện gì??? Chẳng lẽ tên đang độ kiếp có thể dùng thực lực của chính mình mà hóa giải những đạo lôi kiếp này sao? Điều này có thể xảy ra sao!
Hà Tri Thu trợn mắt há mồm đứng ở phía trước cửa sổ, nhìn thấy hết thảy những chuyện này, suy nghĩ đã muốn ngưng trệ, có vẻ chỉ có cách giải thích duy nhất này mới có vẻ hợp lý, có thể…chuyện này thật sự có thể sao?
Trong thành, ở một nơi khác.
Trên đỉnh khách điếm, có ba bóng người sóng vai đứng thẳng nơi đó, ngưng mắt nhìn những tia chớp điên cuồng đánh thằng xuống ở phía xa, vẻ mặt mỗi người đều hết sức ngưng trọng.
Ba người này, người ở giữa áo trắng bay bay, nhỏ bé và yếu ớt thướt tha, đúng là Kiều Ảnh, bên cạnh nàng là hai hán tử trung nhiên gầy yếu, bọn hắn cứ như vậy lẳng lặng đứng lặng người, không có sử dụng chút huyền khí nào, nhưng cả ba đềucó khí độ sừng sững như núi cao. Giống như nơi này mây đen đầy trời, bị cơ thể cao lớn của bọn hắn che khuất!
- Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Thật sự có người qua được lôi kiếp cỡ này sao?
Kiều Ảnh cuối đầu, thanh âm tựa như đang tự hỏi chính mình, lại tựa như đang hỏi hai người bên cạnh.
Hai người bên cạnh nàng, sắc mặt đồng thời trở nên phức tạp, liếc mắt nhìn nhau, nhưng không lên tiếng. Bởi vì, bản thân bọn họ cũng không thể xác định ở đây rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!
Nếu nói thanh thế như vậy cũng có người qua được, lại còn là ung dung hóa giải, không lộ chút yếu kém nào… Vậy thực lực của người này, chỉ nghĩ đến thôi đã sởn cả tóc gáy!
- Hắn qua nổi không?
Trung niên bên trái chần chờ lên tiếng, nói bằng một khấu khí không chắc chắn, ánh mắt sắc như mắt chim ưng, giờ phút này cũng đã tràn ngập mê hoặc. Hắn nói ra những lời này nhưng trong lòng cũng chợt nghĩ đến một câu:
- Trời ạ, cuối cùng là người nào mà thanh thế lớn thế này?
- Nếu nói…loại thanh thế này, có người còn qua được…
Ánh mắt vị trung niên phía bên phải nhấp nháy lên một loại sùng kính cùng hoảng sợ:
- Người này có thực lực kinh khủng như vậy, so với Cửu U Đệ Nhất Thiếu của vạn năm trước…có thể không hơn nhưng tuyệt đối không kém quá xa!
- Những đạo lôi kiếp mà chúng ta đã trải qua… cho dù là lần nguy hiểm nhất bất quá cũng chỉ bằng một phần mười so với lần này!
Kiều Ảnh khiếp sợ kêu lên:
- Nếu là nói như vậy, thực lực của người này còn hơn chúng ta mấy lần, thế gian có người có thực lực như vậy, cho dù là Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng quả quyết không bằng, cường giả như thế, quả thật chỉ có Cửu U Đệ Nhất Thiếu của ngày đó mới có thể so sánh được, tuy rằng Cửu U Đệ Nhất Thiếu mạnh hơn một chút, nhưng nhìn quanh thế gian đương thời, vẫn là vô địch thủ!
- Không sai, nếu người này sống sót được, mà còn độ kiếp nhiều như vậy, thế thì thực lực của người này đương thời khó tìm được người có thể sánh bằng, danh hiệu đệ nhất thiên hạ, quả là không thẹn với người!
Hai người trái phải đều dùng một ánh mắt cuồng nhiệt nhìn về địa phương mà lôi điện đang đánh xuống, trên mặt chậm rãi kích động.
Kiều Ảnh ánh mắt xoay nhẹ, nhìn thấy hai người đi cùng mình trong mắt hiện ra quang mang không thể tin được, cái miệng anh đào nhỏ nhắn chậm rãi mở rộng, đờ người ra.
Đi cùng mình cũng là hai vị bảo hộ, cũng chính là hai tuyệt đại cao thủ đương thời? Đây là Phong Tâm Thiên Kiếm cùng Cẩu Thả Cuồng Đao? Việc này cũng quá mức khiến người ta có thể tin được?
Kiều Ảnh mơ hồ cảm thấy được, hai người kia hoặc cũng có thể là đồ giả mạo không chừng, nhất định là có người đang giả mạo Thiên Kiếm Tuyệt Đao đứng trước mặt mình!
Thiên kiếm, Tuyệt đao, hai Đại hộ pháp của Thiên Thánh Cung! Cũng là hai tuyệt đại cao thủ có thực lực không thua kém so với cung chủ của Thiên Thánh Cung!
Phong tâm thiên kiếm thành ngâm khiếu, túng ý cuồng đao khúc vật hồi!
Đây là hai truyền kỳ, hai trong sáu đại truyền kỳ của Huyền Huyền đại lục! Hai đại kiêu ngạo!
Hiện giờ, hai vị truyền thuyết lại cũng giống như người bình thường, dùng một loại thần sắc tràn đầy sùng kính, ánh mắt ngưỡng mộ, giống như là một học sinh tiểu học đột nhiên gặp được thần tượng mà mình tôn sùng, kích động nhìn về phía thiểm điện lôi minh (sấm sét vang dội)! Dùng một ánh mắt cung kính, phục sát đất!
Người đang độ kiếp dưới thiểm lôi kia, rốt cuộc là ai? Đến tột cùng là ai?
Rốt cuộc đây là người hay là quái vật?
- kể là người hay quái vật, cũng là thiên hạ đệ nhất không cần bàn cãi!
Tựa hồ như nhìn thấu được tâm tư của Kiều Ảnh, Khúc Vật Hồi thản nhiên đưa ra kết luận.
Trong bóng tối mịt mù, một thân ảnh lặng yên hiện ra, dưới ánh sáng nhàn nhạt của từng đạo lôi điện, người này tựa như là một bóng ma, tựa như xung quang được bao bọc bởi màn đêm vô tận, dung hòa thành một khối.
Thân ảnh người này, so với vị trí trung tâm lôi ảnh rơi xuống, không ngờ lại cách một khoảng chỉ mười lăm trượng. Đây là một khoảng cách cực kì nguy hiểm. Chỉ cần tia chớp mở rộng phạm vi một chút, hắn liền muốn chạy cũng không kịp!
Rốt cuộc đây là ai, lại có thể bản lĩnh đến gần nơi này, lại có can đảm tới gần nơi nguy hiểm này?
Nếu nói đương kim thế gia có ai có can đảm như thế, có bản lĩnh như thế, tựa hồ chỉ có một người. Cũng chỉ có duy nhất một người!
Cửu U Thập Tứ Thiếu!
Hiện tại, hắn cũng đang ở xa xa chăm chú nhìn vào thiểm điện lôi minh ( sấm sét vang dội) ở trung tâm mảnh đất, toàn bộ lôi điện đều đánh vào một hướng, ảnh mắt phức tạp, miệng lẩm bẩm:
- Sau khi đột phá dẫn đến Thiên Phạt rồi lại còn ở đây cắn nuốt thiên địa chi uy, người này đến tột cùng là ai? Đương kim thế gian, rốt cuộc là ai có bổn sự như vậy?
Khả năng quan sát của Cửu U Thập Tứ Thiếu quả nhiên so với người khác càng sắc bén hơn rất nhiều! Người khác chỉ cảm thấy kì quái tại sao tia chớp oanh một tiếng đánh thẳng xuống liền không có động tĩnh gì, nhiều lắm cũng chỉ phỏng đoán được người đang độ kiếp dùng thực lực của bản thân hóa giải lôi kiếp, nhưng không thể nào nghĩ đến còn một khả năng khác! Hoặc là nói, căn bản là không dám nghĩ đến phương pháp kia!
Nhưng Cửu u Thập Tứ Thiếu nhìn từ cự ly gần, càng dễ dàng hiểu được. Những tia chớp kia hạ xuống, lập tức tiêu thất, không phải là bị người độ kiếp kia hóa giải, mà là… bị người nọ trực tiếp thôn phệ!
Đáng sợ hơn chính là, ngay tại khoảng cách gần như vậy, chính mình cũng không nhìn thấy rõ ràng bên torng đang có chuyện gì xảy ra!
Rõ ràng cũng chỉ là một cây đại thụ!
Cửu U Thập Tứ Thiếu nhìn với ánh mắt dị thường phức tạp, trận thiên địa chi uy này, làm đến mức này, quả thật là làm cho hết thảy mọi người đều tâm phục khẩu phục!
Cho dù người đó là ai, ta cũng không phải là đối thủ của hắn, ta nhận thua!
Loại suy nghĩ này càng lúc càng làm cho Cửu U Thập Tứ Thiếu muốn chết cho xong! Buồn chán đến tột đỉnh!
Bởi vì, hắn nhận thức được bản thân hắn không thể sử dụng thủ đoạn của người đang độ kiếp trước mắt!
Cho dù bản thân hắn mỗi lần độ kiếp, Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng chỉ là ngạnh kháng lôi kiếp, rời xa mọi người, tìm một ngọn núi, mỗi quan qua ải, đều là toàn thân đầy thương tích, mà ngọn núi ấy cũng vì thế mà hủy diệt!
Nhưng, cao nhân thần bí trước mắt lại có thể ung dung độ kiếp, càng có thể trong lúc này vô danh vô tức thôn phệ điên cuồng năng lượng của thiên địa!
Đây là sự chênh lệch cực lớn đến mức nào a?
Cửu U Thập Tứ Thiếu đứng ngơ ngơ ngẩn ngẩn, nhìn ngơ ngác đến xuất thần, nhìn chằm chằm vào lôi điện đang đánh xuống, quên luôn cả việc phải ẩn giấu thân ảnh.
Tia chớp bổ xuống trông như những con rắn đang khiêu vũ, thân ảnh Cửu U Thập Tứ Thiếu vừa cao to lại nổi bật một mình, cuối cùng cũng bị cao thủ của Tam Đại Thánh Địa phát hiện ra!
- Là hắn!
- Đúng là tên điên Cửu U Thập Tứ Thiếu!
- Đây là mục tiêu tối trọng yếu của chúng ta, cũng là cường đại nhất và đáng sợ nhất!
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, nhìn thân ảnh đang đứng ở bên cạnh mảnh đất mà lôi quang đang đánh xuống.
Nhưng lúc này thiên địa chi uy vẫn còn đang dày đặc, bất kể là người nào cũng không dám làm bừa.
Tất cả cao thủ ở đây, cho dù có chuyện gì đi chăng nữa, hết thảy đều hóa thành một pho tượng không thể di động. Mặc kệ là có thù oán gì với nhau, lúc này tất cả đều tạm thời gác lại!
Trong tai, tựa hồ như chỉ có tiếng sấm như muốn hủy diệt thiên địa, tia chớp lớn thì trực tiếp nổ vang, còn tia chớp nhỏ thì liên tục đứt gãy rơi xuống…
Một đạo tiếp một đạo, một đạo đón một đạo, dày đặc như mưa rào, cùng hướng về một hướng không ngừng nghỉ một chút nào, hướng về phía vị cường giả thần bí kia, liên tục đánh xuống, điên cuồng đến cực điểm!
Mà mọi người vào giây phút này đều muốn giật mình nhảy lên, bất kể là Thành Hoàng Thánh Giả hay kể cả thủ hộ giả Thiên Thánh Cung, tất cả mọi người đều là miệng đắng lưỡi khô.
Nếu…Hiện tại tia chớp với uy lực kinh khủng đó… đánh lên đầu mình…??
Loại ý nghĩ này, tất cả cao thủ quả thật nghĩ cũng không dám nghĩ đến, càng không hi vọng sẽ xảy ra, rồi lại nhịn không được trộm ảo tưởng hay nghĩ đến… mỗi lần dâng lên suy nghĩ này, đều mạnh mẽ dập tắt, đồng thời trong lòng dâng lên một cảm giác hưng phấn và run rẩy, toàn thân cũng sẽ run rẩy giống như bị điện giật vậy…
Trước mắt bao người, tiếng sấm trên bầu trời thanh thế thật lớn, năng lượng kinh người, nhưng cuối cùng cũng suy yếu đi một chút, kinh lôi tia chớp không ngừng tiêu thất, cuối cùng cũng dần dần yếu đi, rồi hoàn toàn biến đổi; rồi sau đó các đám mây trên trời lại có thể dễ dàng di chuyển, một lát sau liền sao lộ trăng sáng… Sau đó cuồn cuộn một trận hình thành tam đại độc nhãn ngay chính giữa đám mây đen cực to lúc nãy…
Sau đó liền hình thành một trận phong ba gió cuốn, lôi điện bổ xuống càng thêm mạnh mẽ, giống như một thác nước đang mạnh mẽ đổ xuống…
- Trời ạ… Ta điên rồi, thế giới này điên hết rồi?
Một vị Thánh Giả cả người run rẩy nói, hai con ngươi cơ hồ đã muốn rơi ra khỏi hốc mắt!
Những lời này, tất cả đều nói ra thành tiếng!
Chuyện khó có thể tin nhất chính là, sấm chớp lại đánh tiếp một lần nữa, đúng là liên tục từ rạng sáng đến trưa, sau đó vẫn tiếp tục đánh đến tối…Đến buổi tối! Đúng là đã đánh liên tục suốt một ngày!
Lôi quang điện trụ càng ngày càng to, cường độ cũng càng lúc càng mạnh, nhưng vẫn thủy chung không làm hỏng được bất cứ cái gì!
Liên tiếp những lôi kiếp tập trung vào vị trí trung tâm của cây đại thụ, nhưng nó vẫn đồ sộ đứng vững, hoàn toàn không có nửa điểm khác thường.
Mọi người đều đờ người ra, đứng ở đây nhìn suốt một ngày! Không ăn, không uống, không nháy mắt nhìn tròn một ngày!
Những người này chính là ba vị Thánh Hoàng Triển Mộ Bạch, Hải Vô Nhai, Hà Tri Thu, cùng hơn bốn mươi vị Thánh Giả, còn có thêm Kiều Ảnh, Thành Ngâm Khiếu, Khúc Vật Hồi; ngoài ra…còn có… Cửu U Thập Tứ Thiếu!
Tất cả mọi người như là đang nằm mơ, biểu tình đồng dạng như đang mộng du vậy.
Cuối cùng, tiếng sấp dừng lại! Điện quang nháy mắt biến mất!
Trên bầu trời đang dày đặc mây đen, chỉ trong chốc lát đã tiêu tán sạch sẽ!
Mọi người ngẩng đầu lên, lúc này mới phát hiện ra bầu trời… ngàn dặm không mây, trên trời đầy sao, trăng đã nhô lên cao!
- Trận lôi kiếp này, đúng là diễn ra liên tục suốt một ngày!
Thành Ngâm Khiếu rên rỉ nói một câu, đột nhiên thân mình chợt lóe, liền biến mất!
Trước mắt, hắn muốn đi chào vị tiền bối vừa độ kiếp kia.
Bây giờ, bất kể như thế nào, hắn cũng muốn được nhìn thấy vị tiền bối đã tu vi đạt đến cảnh giới Thông Thiên này trông như thế nào!
Mục đích chỉ có một, hoàn toàn không có chút ác ý, thậm chí cũng không có chút ý tứ muốn tìm lợi ích, trong đầu đơn thuần chỉ có một loại ý niệm này, hay nói một cách khác là lòng tràn đầy khát vọng: Ta muốn được gặp thần tượng một lần!
Chỉ thế mà thôi!
Có thể, ngoài cơ hội này, chỉ sợ sau này vĩnh viễn không còn cơ duyên nhìn thấy, thậm chí một chút tin tức của người này cũng không thể tìm được… Nếu bỏ qua, chắc chắn hắn sẽ hối hận cả đời!
Khúc Vật Hồi lập tức tỉnh ngộ, đi theo phía sau hắn, đuổi theo nhanh như gió. Trong mắt,chỉ còn lại niềm say mê cuồng nhiệt.
Mà sau lưng hắn, còn có Kiều Ảnh.
Đám người Triển Mộ Bạch, cũng điên cuồng hướng theo địa phương này mà chạy tới.
Nhưng, nhanh nhất vẫn là Cửu U Thập Tứ Thiếu!
Dù sao, nơi hắn đứng so với những người khác là gần nhất!
Khoảng cách chỉ hơn mười trượng!
Cơ hồ là thân pháp còn chưa triển khai, Cửu U Thập Tứ Thiếu đã tới dưới cây đại thụ.
Trống không!
Căn bản là ngay cả một bóng ma cũng không có.
Cửu U Thập Tứ Thiếu vươn tay, vuốt ve thân cây, ánh mắt cuồng nhiệt vô cùng.
Sưu sưu sưu…
Hơn mười cao thủ đến bên cạnh, xếp thành một vòng tròn bao quanh.
Lẳng lặng đến nơi này, cũng nhìn thấy Cửu U Thập Tứ Thiếu.
Nhưng hiện tại, trong lòng mọi người, Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng không phải duy nhất.
Diễn viên chính mất tích rồi…hoặc là nói…chẳng lẽ…
Căn bản chính là cái cây này độ kiếp sao??
Chẳng lẽ chính cái cây sống không biết bao nhiêu năm này độ kiếp???
Ngay tại lúc tất cả mọi người đều ngơ ngẩn không biết làm sao, Quân Khương Lâm đã sớm dắt Mai Tuyết Yên tiến vào bên trong Hồng Quân Tháp. Hắn không quên việc rất nhiều cao thủ đang ở đây, còn có một tuệ nhãn thần thông Kiều Ảnh.
Tuy rằng tu vi của mình đã có bước đột phá lớn, nhưng tột cùng vẫn chưa chắc có thể làm cho tuệ nhãn của đối phương mất đi hiệu quả. Việc này Quân Khương Lâm không có đến nửa điểm tin tưởng, huống chi coi như bản thân mình có thể miễn dịch, còn Mai Tuyết Yên chỉ là vừa mới luyện thôi, hơn nữa Khai Thiên Tạo Hóa Công có vẻ còn quá nông cạn, cho nên, Quân đại thiếu gia ngàn lần hoặc là không làm, nếu đã làm thì phải làm đến cùng, quay về Hồng Quân Tháp đánh một giấc…
Tên gia hỏa này khiến cho nhiều người rung động một hồi. Hơn nữa, Cửu U Thập Tứ Thiếu đã đến đây, nếu có thể để bọn hắn đánh trước một hồi, đó mới thật sự là hoàn hảo nhất. Cứ như vậy chờ đợi để chiếm được đại tiện nghi, ta ngàn lần không thể xuất hiện.
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến