Mục lục
Quân Lâm binh vương - SS Hà Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dịch Giả

"Ngươi mới chết đó!" Quân Khương Lâm trừng mắt liếc nhìn hăn, nói: "Bổn thần y một khi đã xuất thủ, sinh tử của hắn còn có thể do người khác tính sao?"

Đúng lúc này, Hải Trầm Phong cũng nghiêm mặt từ trong mặt thất đi ra.

Ưng Bác Không đang muốn phản bác lại Quân Khương Lâm, đột nhiên mở to hai mắt. Há to miệng, ô ô mà kêu.

Vừa rồi còn là một người nửa chết nửa sống, mắt thấy tùy thời đều có thể tắt thở ra đi, bỗng nhiên một canh giờ sau lại có thể như sinh long hoạt hổ đi ra? Cho dù là thần y cũng không thể chữa nhanh như vậy chứ?

Thế giới này thật sự là quá điên cuồng đi, hôm nay không phải là gặp quỷ chứ?

"Tốt không?" Ưng Bác Không dụi dụi mắt, nói: "Toàn bộ đều tốt chứ? Công lực cũng đã khôi phục?"

"Toàn bộ đều tốt!" Hải Trầm Phong còn có chút tức nhìn Ưng Bác Không, khuôn mặt âm trầm trả lời: "Đã phiền Ưng sư thúc quan tầm rồi, được thần y sử dụng diệu thủ, công lực đã hoàn toàn khôi phục rồi."

"Vậy ngươi còn nghiêm mặt làm gì? Lúc này mới là ta nghiêm mặt đó! Mẹ cha sư phụ của ngươi, ngươi cũng không có cung kính được một chút sao? Ngươi có biết hay không, vì chậm chễ cứu chữa tiểu tử ngươi, lão tử đã nhịn rất nhiều rồi đó, bị tên hỗn đản ngươi chơi đùa, hừ!" Một tia nhẫn nại của Ưng Bác Không lúc này bị dập tắt, bạo phát ra, hơn nữa lại có một đối tượng phù hợp để bạo phát, lúc này mà còn không phát thì đợi tới lúc nào?

Hải Trầm Phong nghiêm mặt, còn chưa kịp trả lời. Ưng Bác Không đã hô lên một tiếng rồi bổ nhào tới, một chộp chặt, tiếp đó là một trận quyền như mưa rào, cước như gió táp, đổ ập xuống, điên cuồng đáng xuống không chút dừng lại.

Hình ảnh ngược đãi này vừa lúc lại rơi vào mắt Đường mập mạp đang co quắp nằm đó, trên đùi mập mạp mới tích cóp được chút khí lực, vừa vặn bị dọa cho mất tiêu, trên người vừa rồi không ngừng đổ mồ hôi lạnh, lúc này mồ hôi lại bộp bộp rơi xuống đấ...t

Nhìn một màn này, khuôn mặt núng nính mỡ của Đường Nguyên co giật liên hồi."

Thật lâu sau...

"
Ngươi đánh đủ chưa?" Quân Khương Lâm hô to.

"
Đánh đủ rồi. Rất thống khoái." Ưng Bác Không cuối cùng đánh thêm hai quyền, ba cước nữa. Lúc này mới dừng lại. Toàn thân Hải Trầm Phong da tróc thịt bong, trên mặt đủ mọi màu sắc, giống như con gấu trúc trong rạp xiếc vậy.

"
Đánh đủ rồi thì thả hắn đi làm việc thôi, bản thiếu gia cũng không phải phái hắn đi đấu trường." Quân Khương Lâm tức giận nói. Nói như thế nào Hải Trầm Phong hiện tại cũng coi như là người của mình, ngươi lại ở trước mặt ta đánh hắn như vậy. Còn coi mặt mũi của bản thiếu gia ra gì không?



Hải Trầm Phong như được đại xá, cũng không để ý tới nỗi đau toàn thân, bò dậy rồi nhanh như chớp biến mất.

Quân Khương Lâm quay đầu nhìn Ưng Bác Không, đang định nói gì, đột nhiên...

"
Ý" Một tiếng kêu bén nhọn cùng sợ hãi vang lên. Hai người đều giật nảy mình.

Tiểu la lỵ Khả Nhi cẩn thận từng ly từng tí bưng nước trà lên. Lại đột nhiên phát hiện một chuyện.

"
Công tử, không tốt rồi, không tốt rồi, tiểu la lỵ thất kinh kêu lên.

"Làm sao vậy?"

"Là Đường công tử, Đường công tử hắn, hắn té xỉu rồi." Khả Nhi chỉ vào Đường đại công tử đang nằm trên mặt đất, vẻ mặt kinh hoảng. Chỉ thấy thân thể mềm như bún của Đường Nguyên co quắp lại, toàn thân thịt mỡ cũng không còn rung động nữa, nguyên lai đã sớm bất tỉnh rồi."

"
Chuyện gì xảy ra vậy?" Quân Khương Lâm ù ù cạc cạc tiến lên phía trước, không có người làm gì hắn, vậy sao hắn lại ngất như vậy nhỉ...

Hắn tiến sát lên nhìn qua. Đặt tay lên mạch tượng của mập mạp, đột nhiên biểu hiện trên mặt của Quân Khương Lâm trở nên rất hưng phấn, hắn cứng họng nhìn chung quanh một lần, nói: "
Đây là chuyện gì? Lại có thể khiến hắn xuất mồ hôi tới tình trạng mất nước như vậy, thật hiếm có.

Xuất mồ hôi tới tình trạng mất nước, Đường đại thiếu gia thật đúng là có một không hai, lúc này có hy vọng giảm béo rồi.

Kiếp trước lẫn kiếp này. Đây là lần đầu tiên Quân đại thiếu gia nhìn thấy tình trạng như vậy.

Không biết là may mắn hay là bất hạnh, trọng lượng cơ thể mập mạp lúc này lại có thể giảm đi tới mười cân. Một ngày giảm mười, đây quả thực chính là kỷ lục của thế giới phương pháp giảm béo a!

Quân đại thiếu gia luống cuống tay chân một hồi, khó khăn lắm mới đem được Đường đại thiếu gia vào nhà, còn may là Quân đại cao nhân mới đột phá, nếu không với trọng lượng của mập mạp này, một mình Quân đại cao nhân cũng thật là vô pháp lay động thân thể mập mạp này.

Trọng lượng của mập mạp đúng là không thể chê được, thế nhưng đảm lược thực sự không được lớn lắm, Ưng đại chí tôn bên kia căn bản là chưa có làm gì, hắn đã sợ tới mức hôn mê một nửa.

Quân đại thiếu gia biết lần này hắn căn bẳn không có nguy hiểm gì. Trực tiếp bóp miệng hắn tưới một ngụm nước lạnh có hòa lẫn muối vào. Đối với cái loại tình trạng như mập mạp này. Mất nước chính hẳn là nên dùng súp, nhưng mà bây giờ kiếm đâu ra? Dù sao "Nước muối" cũng có hiệu quả tương tự, quá bổ dưỡng đối với mập mạp cũng không tốt!

Giải quyết xong nguy cơ mất nước, Quân đại thiếu gia ném thân thể mập mạp lên giường, xác định không có phát sinh việc gì, dù sao Ưng Bác Không vẫn đang chờ ở đằng kia, dường như có gì muốn nói nhưng lại xấu hổ không dám, trông bộ dạng hắn rất thú vị.

Người ta thủy chung là một trong những bát đại chí tôn, để người ta đợi lâu cũng không tốt!

Hơn nữa, đường đường là nhất đại chí tôn, Mời một vị thiếu niên chỉ giáo võ học quả cũng thật là có phần...

Thế giới này thật là rất điên cuồng a!

"Hở? Ngươi còn có chuyện gì sao?" Quân đại thiếu gia biết rõ còn cố hỏi, nói rõ chính là muốn nhìn Ưng đại chí tôn làm như thế nào mở miệng mời mình sau này thỉnh giáo đây.

"Hôm nay ta có may mắn được gặp lệnh sư, ha ha, tu vi của lệnh sư tinh xảo, quả nhiên một thân tạo hóa công, học cứu uyên thâm. Lão phu cùng hắn say sưa nói chuyện rất lâu, cùng trao đổi võ học, hận là gặp nhau quá muộn, coi nhau như tri kỷ, thập phần tương đắc." Ưng Bác Không vân vể khuôn miệng nghĩ nửa ngày, rốt cục cũng tìm được ra lời dạo đầu, không thể không nói, lời dạo đầu này tương đối phù hợp với thân phận của Ưng đại chí tôn.

Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Quân đại thiếu gia không phải là Quân đại cao nhân, không biết tiền căn hậu quả mới có thể nói!

"A?" Quân Khương Lâm thiếu chút nữa cười phá lên, trên mặt lại lộ ra vẻ hiếu kỳ, cùng thần sắc"Thì ra là thế".



Ưng Bác Không điều chỉnh lại tinh thần, nói: "Hai ta trò chuyện với nhau rất vui. Về sau sư phụ của ngươi nói tới ngươi là đồ đệ của hắn, sư phụ ngươi rất bất đắc dĩ nói, lúc trước truyền thụ cho ngươi phi ưng phác kích thuật, mà thiên tư của ngươi mặc dù cũng không tồi, thế nhưng lười biếng thành tính, đến nay không thể dò ra sự biến ảo trong đó, khiến hắn rất đau lòng. Hôm nay hắn nhờ cơ duyên xảo hợp nên gặp ta, e hèm, mọi người đều biết lão phu chính là người nghiên cứu phi ưng thuật rõ nhất, cho nên hắn liền nhờ lão phu tới, chỉ điểm một chút cho ngươi."

Ưng Bác Không càng nói càng chôi chảy, càng nói càng giống thật. Ai nhìn vào cơ hồ cũng tưởng là hắn nói thật, "Lão phu tuy cũng trăm sự bận bịu, thế nhưng nhân sinh khó có được một tri kỷ, hôm nay đã có duyên tri giao, cũng cố mà làm, cũng đành bớt chút thời gian chỉ bảo giúp đồ đệ của hắn."

Quân đại thiếu gia bên này gục người xuống bàn, phảng phất như đang dốc lòng lắng nghe, kỳ thực một tay bịt mũi, cố gắng nín hơi, một tay ôm bụng, hít thở thật sâu, nín cười đến độ thật sự sắp dính nội thương rồi.

Ưng Bác Không làm ra vẻ đạo mạo của cao nhân, thư thái nói ra một tràng, lại phất phất tay, dùng một loại ngữ khí không thèm đếm xỉa tới, nói: "Bây giờ ngươi ra ngoài, luyện qua công phu phi ưng pháp quyết mà sư phụ ngươi truyền đi, để lão phu nhìn xem, đến tột cùng là sai ở chỗ nào. Nhanh lên cho xong việc, lão phu phải khởi hành về thảo nguyên, lần này ra đi thời gian cũng không ngắn nữa. Đã chậm trễ không ít chính sự rồi."

"
A? Lão ưng kia, cái này việc đó ngay bây giờ à...!!" Quân Khương Lâm trợn tròn mắt, kinh ngạc nói: "Vào tháng trước, Vân Nhị Nhập nói cho ta biết, phi ưng phác kích thuật, linh ưng thân pháp, còn có kiếm pháp, đao pháp, chưởng pháp, quyền pháp, trảo pháp của ta đang tiến bộ, chuẩn bị đạt tới cảnh giới mây chôi nước chảy rồi, ở phương diện này hắn cũng không còn điều gì để dạy ta nữa, bây giờ sao lại để ngươi tới đây? Hơn nữa tuy ta thiên tư không tốt, khó coi, lại không chăm chỉ, lười biếng thành tính, su phụ năm đó cũng đã nhìn trúng điểm này cho nên mới thu ta làm đồ đệ, sư phụ thật sự nói với ngươi như vậy sao?"

Ưng Bác Không cảm thấy tức cười, hắn nào biết bên trong việc này như thế nào, đột nhiên trừng mắt nói: "Sư phụ của ngươi đại khái là có ý khiêm tốn, là ta hiểu lầm thôi, thế nhưng nên biết công phu của hắn giống như mài đá thành ngọc, trong lúc cùng lão phu đàm đạo rất là tâm đắc! Điểm này ngươi không thừa nhận sao?"

Quân Khương Lâm ngượng nghịu nói: "Nhưng phi ưng thuật kia sư phụ ta đã dặn dò không cần luyện nưa, luyện thêm chỉ tổ làm cho ta chậm tiến hơn mà thôi, lại quay trở lại vị trí xuất phát a. Cho nên ta mới không có dám động thủ nữa! Nghe ra, chuyện của ngài cũng đang rất bề bộn. Ưng lão ngài cứ về trước đi thôi, không cần phiền toái như vậy. Sư phụ chưa bao giờ kiểm tra qua công phu của ta, ta nói ngươi đã chỉ điểm qua ta là được rồi. Như vậy thế nào? Ta cũng thoải mái. Ngươi cũng tiết kiệm lực, tất cả mọi người đều có lợi."

Ưng Bác Không trừng tròng mắt nửa ngày không nói gì.

Nhất đại chí tôn nghĩ muốn chỉ điểm công phu cho người ta, cư nhiên lại bị cự tuyệt!

Đây là cái đạo lý gì! Có còn thiên ý nữa hay không?

Ưng Bác Không đột nhiên cảm thấy thế giới này chẳng lẽ là điên đảo rồi sao? Hồi tưởng lại lúc mình còn trẻ, khi đó vừa được một vị cường giả Địa Huyền chỉ điểm, chính mình đã từng đau khổ chờ đợi rất lâu. Mãi về sau người ta giống như là bố thí vậy chỉ nói hai câu, mình tựa như vớ được chí bảo, ngay cả trên đường đi, lúc ăn cơm trong lòng cũng tự hỏi ảo diệu trong đó, về phần khi đó muốn tìm một vị chí tôn để chỉ điểm, vậy chẳng khác nào trong mơ cũng có thể dật mình tỉnh dậy mà cười a!

Thế giới này rốt cuộc sao lại như thế.

Chẳng lẽ hiện tại lưu hành mốt sư phụ ngược lại muốn đi học nghệ của đồ đệ hay sao? Ưng Bác Không không có cách nào khác, đành phải nói thật, điều này chỉ sợ khiến người chết cũng bị dọa cho sống lại a.

"Nguyên là như thế. Ngài sớm nói có phải là tốt hơn không." Quân Khương Lâm ra vẻ hiểu ra, gật nhẹ đầu, trong lòng cười thầm nghĩ: muốn chiếm tiện nghi của ta, há lại dễ dàng như vậy?

"Vậy thì chờ khi rảnh hãy nói, ngài không phải là có rất nhiều việc sao?" Quân đại thiếu gia làm ra một bộ, ta giúp ngài mà nghĩ a!

"Ta hiện tại đang rỗi, lúc trước nói là chuyện nhỏ thôi, chúng ta bắt đầu được chưa?" Ưng đại chí tôn tinh thần đại chấn, nói.

"Để xem ta có rảnh hay không đã, hiện tại ta rất mệt, mệt chết đi!" Quân Khương Lâm thong thả nói tiếp: "Hơn nữa ngài là bạn tri âm tri kỷ với lão gia hỏa, vậy sao hắn không tự dạy ngươi? Còn phải là muốn chuyển một việc khó chịu này cho ta không? Hắn rõ ràng là muốn làm lười đây mà! Vắt kiệt sức lao động của ta, dạy tốt thì công lao là do hắn, mà dạy không tốt lại đổ lên đầu ta? Loại sự tình này, cho dù hắn lợi dụng sức lao động của ta không nói, thế nhưng ta cũng không có nửa điểm chỗ tốt nào! Lão quỷ thật sự là gian trá! Hừ hừ hừ, ta mới mặc kệ không quản đó."

Ưng Bác Không nghe xong lời này trợn tròn mắt! Không nghĩ tới không lừa được tiểu tử này, hơn nữa cứng mềm đều không được, bây giờ phải làm sao đây?

"Ta hiểu là ngài đang khó xử, ta cũng lý giải được tâm tình của ngài bây giờ." Quân đại thiếu gia làm vẻ thông tình đạt lý, thật khó khăn mới nói được: "Thế nhưng ngài cũng có thể đã nhìn ra, tính tình của ta chính là, không có lợi không có lực để làm, không có chuyện tốt, chưa bao giờ làm."

"
Tiểu tử ngươi rốt cuộc là muốn chỗ tốt gì? Thống khoái nói đi?" Ưng Bác Không lần này thật sự là cắn răng mới nói ra được.

Hôm nay là một ngày quá điên mà, thật sự bị tiểu tử này chọc giận muốn điên quá.

Thế nhưng tiếp đó, Ưng Bác Không trừng con mắt lên, hai mắt cơ hồ lồi ra!



Bởi vì lúc này. Cánh tay của Quân Khương Lâm đột nhiên làm ra một động tác, tựa hồ như rất đơn giản, thế nhưng nhìn kỹ lại không hề đơn giản chút nào, năm ngón tay duỗi ra, uốn lượn, như ưng trảo, lăng không bay ra chộp bắt, liên tục biến ảo, từ khủy tay cho tới phía cổ tay, không ngừng uốn lượn, cổ tay, ngón tay, luôn luôn thay đổi. Mỗi một lần uốn lượn biến ảo, đều tăng thêm một phần uy lực! Thế nhưng ly kỳ nhất chính là, từ khuỷu tay trở lên lại không có cử động gì!

Vô ảnh vô hình, vạn ảnh vạn hình!

Cho dù với kinh nghiệm lịch duyệt, kiến thức cực cao như Ưng Bác Không cho tới bây giờ cũng chưa từng gặp qua chiêu thức tinh diệu như thế! Với nhãn lực cao siêu của hắn, như thế nào nhìn không ra chỗ lợi hại của một chiêu này, chiêu ý thâm sâu? Nếu như mình hoàn toàn có thể hiểu được đạo lí trong đó, chỉ với uy lực của một chiêu này, cũng có thể nói là tuyệt đỉnh võ học đương thời, đơn giản chỉ một chiêu này, mọi chuyện bản thân mình trải qua hôm nay đều đáng giá!

"Đây là, một trong những chiêu thức trong Quỷ Ưng Cửu Thức, Kỳ Phong.

Quân Khương Lâm ha ha cười nói: "
Có được không?"

"
Đương nhiên là được! Quỷ Ưng Cửu Thức? Quả nhiên là chiêu như danh, kỳ dị khó lường. Tuyệt vời vô cùng!" Hai mắt Ưng Bác Không sáng lên, trong lòng đang dâng dần tiêu hóa một thức này, càng nghĩ càng cảm thấy vô cùng tinh diệu, càng cảm thấy bác đại tinh thâm. Không khỏi khiến tâm càng ngứa, một lần nữa hỏi: "Tiểu tử ngươi rốt cuộc là muốn chỗ tốt gì? Thống khoái nói đi."

Những lời này cùng với lời vừa rồi đều giống nhau, thế nhưng khẩu khí lại cách biệt một trời một vực. Câu hỏi lúc trước đã có chút không kiên nhẫn được, mà câu hỏi này lại mang theo không ít cấp bách. Còn có phân nửa ý tứ để mặc người chèn ép!

"
Ta không cần chỗ tốt gì ở ngươi cả, ngược lại ta sẽ cho ngươi chỗ tốt." Quân đại thiếu gia cười như "Hồ ly", nói: "Ta có thể giúp ngươi hoàn thiện chiêu thức, cũng có thể giúp ngươi hoàn thiện thần công, nhưng mà ngươi phải nợ ta một cái nhân tình. Nhớ, là thiếu nợ ta mà không phải là tiếu nợ sư phụ ta, hai việc này hoàn toàn bất đồng!"

Ta vốn đã thiếu nợ sư phụ ngươi. Bây giờ còn thiếu nợ ngươi nữa? Một cái nhân tình. Thiếu nợ hai cái nhân tình? Trên trán Ưng Bác Không mồ hôi nhỏ thành dòng, nặng nề hừ một tiếng, nhưng mà nghĩ lại, nếu có được thần kỹ này, cho dù thiếu nợ hạ nhân một chuyên cũng đáng.


"Mặt khác, ngươi cũng đã là đại hành gia, nên biết khi nghiên cứu chiêu pháp, nhất là tuyệt kỷ tinh thâm, tuyệt không thể là chuyện một sớm một chiều. Cho nên ngươi phải ở lại thành Thiên Hương một thời gian dài. Chúng ta từ từ tham thảo. Chậm rãi nghiên cứu, tỉ mỉ thăm dò. Quân đại thiếu gia bấm từng ngón tay một, nói.


"Ngừng!!" Ưng Bác Không lúc này đầu to bằng cái đấu, nói: "Còn một nửa câu sau nữa, nửa câu sau như là sương mù quấn quanh núi vậy, tiểu tử ngươi rốt cuộc là muốn nói gì? Sảng khoái nói ra đi, đừng có câu dẫn!"

"Để ta cung phụng ngươi một năm nhé?" Quân đại thiếu gia ngây thơ cười nói: "Yêu cầu này của ta cũng không cao. Hơn nữa trong một năm này, vô luận là ăn, ở, hay uống rượu... Ta đều bao hết." Quân đại thiếu gia hứng thú bước tới bẻ ngón tay, nói: "Nhưng so với thứ rượu kia còn ngon hơn nhiều, tuyệt đối có thể để ngươi thỏa mái uống miễn phí trong vòng một năm. Thế nào?"


"Thậm chí, cho dù ngươi có đi Linh Vụ hồ phong lưu khoái hoạt, chơi gái, cũng do ta bao, ngươi nên cân nhắc kỹ nhé, ha ha ha." Quân đại thiếu gia cười đến nỗi lông mày không thấy mắt nói: "Điều kiện tốt như vậy, đi khắp thiên hạ, ngài cũng không tìm được đâu?"


Dị Thế Tà Quân


Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ


Quyển 2: Thiên Hương phong vân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK