- Ngươi thì biết cái gì? Ngươi chính là tên phá đám, nhanh chóng ngậm miệng lại cho ta. Nếu không, ngươi, toàn thân sẽ được chăm sóc cẩn thận.
Hổ Vương hoàn toàn hỏng mất, quả thực như muốn khóc.
Hùng vương tự cho rằng mình đã nói rất nhỏ, nhưng giọng nói của hắn so với người bình thường nói chuyện cũng không sai biệt lắm. Có thể giấu diếm được ai chứ, à, có thể dấu được huyền thú đây.
Một chút cũng không lọt ra ngoài, đều truyền tới lỗ tai của hắn, Quân đại thiếu gia cũng phải trợn tròn mắt lên. Ai nha, quả là khổ. Quả thật là Tiểu Tuyết của mình ở Thiên Phạt sâm lâm lại không được tính là mỹ nhân, lại còn không ai thèm dòm ngó. Đúng là không tưởng tượng nổi.
Hùng Khai Sơn liếc mắt một cái để ý tới sắc mặt của Quân đại thiếu gia, dường như có chút gì đó không đúng, hắn vội vàng nghĩ biện pháp xoay chuyển tình thế.
Dùng một loại phong thái chủ nhà, hai tay xoa vào nhau, hắn hắc hắc cười nói
- Tỷ phu, người đang suy nghĩ gì vậy, Hổ vương là tên chuyên phá đám, người đừng để tâm lời nói của tên vương bát đản đó, kỳ thật đại tỷ rất xinh đẹp. Người xem, lão bà của ta sợ cũng không bằng, nàng gọi là...Gọi là gì nhỉ… À Hùng Tiểu Vũ, xấu hổ quá, đúng rồi, lão bà của ta gọi là Hùng Tiểu Vũ cũng không đẹp lắm, cũng không phải là cái gì gọi là Thiên Phạt đệ nhất mỹ nữ.
- Tỷ phu, dù sao ta cũng là em vợ của ngài, lại vừa có lão bà, quà gặp mặt lão bà của ta...
Hùng Khai Sơn chìa bàn tay to lông xù ra dáng như một chủ nợ
- Cho ngươi.
Nghe lời nịnh nọt của Hùng Vương, Quân đại thiếu rất sung sướng liền lấy ra ba khỏa đan dược đặt vào trong tay Hùng Khai Sơn. Hùng vương nhất thời choáng váng
- Tỷ phu, người không phải đang đùa giỡn với ta sao? Đây là giành cho cửu cấp đỉnh phong huyền thú, lão bà của ta an xong liền bịch một tiếng nổ banh xác, ta liền trở thành cô độc a...
- Ngu ngốc. Chỉ cần sử dụng có lựa chọn thì không có vấn đề gì, ngươi trước tiên cho nàng phục dụng Thiên Nguyên Đan, tăng lên năm mươi năm công lực tinh thuần, sau đó ngươi giúp nàng củng cố cảnh giới, như vậy không phải là cửu cấp đỉnh phong sao? Sau đó thì còn hai khỏa kia, có vấn đề gì nữa đâu. Quân Khương Lâm truyền âm dạy bảo tên đần độn Hùng vương này.
Hắn cũng buồn bực không kém vì không có chuẩn bị gì. Ai biết Hùng Khai Sơn thình lình lại có lão bà chứ. Tốc độ này cũng quá nhanh đi, cỡ tốc độ ánh sáng a.
- Tốt, tốt, tố...t Tỷ phu quả nhiên cao kiến. Người quả thật xứng đáng với đại tỷ của ta.
Bên ngoài các Thú Vương đều nhìn chằm chằm vào hắn. Lỗ tai dựng thẳng lên Hùng vương trừng mắt quát
- Nhìn cái gì! Các ngươi cũng không được thiếu. Nhanh chóng dâng quà gặp mặt cho lão bà của ta. Một chút cũng không được làm qua loa.
Oa, chỉ trong vòng nửa canh giờ liền kết hôn, đòi quà cưới, sau đó làm chuyện sanh tiểu hùng.
Hết chỗ nói, quả thật là mạnh mẽ.
Ngay sau đó, chỉ trong chốc lát, Quân Khương Lâm đem đan dược mới luyện chế phát một lượt sau đó liền vội vàng chạy trốn, không trốn không được a. Nhiều huyền thú như vậy, mỗi tên đều nhìn chằm chằm vào mình, ánh mắt nóng bỏng như thiêu đốt. Chỉ nghe thấy phía sau Hạc Trùng Tiêu trầm giọng nói:
- Đan dược này chính là bí mật lớn nhất của Thiên Phạt sâm Lâm chúng ta. Nếu bị tiết lộ ra ngoài thì chỉ sợ từ này về sau Thiên Phạt sẽ không còn ngày yên tĩnh nữa. Hơn nữa sẽ liên lụy đại tỷ cùng tỷ phu, cho nên tất yếu phải giữ bí mật, kẻ nào dám trái lệnh thì hắn chính là địch nhân của Thiên Phạt chúng ta.
Quân Khương Lâm cười cười, cả người chợt lóe lên trốn vào bên trong Hồng Quân Tháp lần thứ hai. Hắn chứng kiến một bóng trắng đang tung hoành bay nhảy qua lại nhưng lại tạo ra kình phong vù vù, khi thì hình thành gió xoáy, khi thì như đóa Lưu Vân, khi thì như vạn hoa nở rộ, khi thì thiên lôi đánh xuống.
Mai Tuyết Yên đang diễn luyện thân pháp mới của nàng. Quân Khương Lâm liền lẳng lặng đứng lại nhìn một lúc, lâu lâu lại hơi hơi nhíu mày.
Cũng khá lâu sau, Mai Tuyết Yên cũng đã phát hiện sự có mặt của hắn. Có chút ngượng ngùng sưu một tiếng rồi chạy đến bên gốc cây, hơi thở dồn dập.
Quân Khương Lâm cười ha ha, đi đến bên người nàng nhìn vào mắt nàng một hồi lâu không chớp mắt làm cho Mai Tuyết Yên xấu hổ quay đầu đi, sau đó lại cười hắc hắc, từ từ nói
- Nàng mấy ngày này học thật chăm... chiêu thức uy lực quả nhiên to lớn nhưng tốt nhất là nghiền ngẫm cho kỹ, đợi khi hóa thành hình người rồi lại tiếp tục tập luyện. Dù sao với thân thể hiện tại nếu luyện tập nhiều sẽ thành thói quen, sau này khi nàng sử dụng lại không phát huy ra uy lực lớn nhất của nó. Những lời này của ta nàng chắc hẳn cũng hiểu rõ phải không?
Mai Tuyết Yên trầm tư, cả người chấn động, hai mắt sáng ngời, quay đầu lại nhìn sâu vào mắt hắn, nhẹ nhàng nhẹ gật gật đầu.
Những lời này của Quân Khương Lâm đã giải khai chỗ nghi ngờ lớn nhất của Mai Tuyết Yên trong một thời gian dài.
Vì sao các triều đại tiền bối Thiên Phạt truyền xuống chiêu thức cao thâm, từ ấu thú bắt đầu luyện tập mà đợi cho tới khi bản thân có đủ năng lực thi triển thì lại phát hiện ra rằng uy lực thực sự so với trong điển tịch có chút không tương xứng. Tuy rằng không đến mức nói là râu ông nọ cắm cằm bà kia, uy lực vẫn rất lớn như trước nhưng lại có cảm giác thiếu thiếu cái gì đó.
Thì ra là như vậy. Vấn đề nằm ở chỗ này, khổ luyện từ thuở nhỏ, nguyên do chính là đây. Lúc các tiền bối tự nghĩ ra chiêu thức võ học cao thâm thì hầu hết đã là hóa thành hình người, cho nên chiêu thức khi đó đều lấy con người làm cơ sở. Tu luyện lúc đó mới đạt được kết quả tốt nhất.
Mặc dù họ là các bậc tiền bối trong Thiên Phạt nhưng cũng không có khả năng đem kinh nghiệm quý báu cả đời lưu cho ngoại nhân. Đương nhiên phải lưu lại trong Thiên Phạt sâm lâm. Trong khi đó, huyền thú vừa ra đời thì không thể có hình người liền được. Những huyền thú cấp cao thì có tư cách tu luyện công phu từ nhỏ, một đường khổ luyện mãi cho đến khi hóa hình.
Do khổ luyện để đạt hóa hình đã tạo thành thói quen trong việc sử dụng thi triển chiêu thức, vô hình chung lại là hạn chế lớn nhất trong việc phát huy uy lực của chiêu thức đến mức cao nhất.
Bởi vì thú hình và nhân hình cơ bản là hai khái niệm bất đồng, năm tháng dài luyện tập chiêu thức đã thành thói quen khó bỏ, mà chiêu thức lại dựa trên cơ sơ nhân hình như vậy thì sao có thể phát ra uy lực lớn nhất của chiêu thức đây?
Vấn đề đơn giản như vậy nhưng đeo đuổi Thiên Phạt bấy lâu nay. Mãi cho tới hôm nay, mới bị một câu nói vô thức của Quân Khương Lâm phá vỡ.
Ánh mắt Mai Tuyết Yên lung linh nhìn Quân Khương Lâm, tràn đầy ôn nhu, cảm kích.
Một hồi lâu sau, thân thể đáng yêu nho nhỏ đột nhiên nhanh như chớp chạy mất dạng, không lâu sau liền trở về mang theo một đống cát, rải lên trên bề mặt tảng đá, chính là chỗ mà Quân Khương Lâm hơn một lần ngồi đó.
- Nàng muốn nói điều gì với ta? Ai nha... Ta quả thật là ngu ngốc.
Quân Khương Lâm nhất thời tỉnh ngộ. Mai Tuyết Yên tuy bị đánh phải quay về dạng thú hình, mặc dù đánh mất năng lực nói chuyện nhưng cái này cũng không có nghĩa là nàng sẽ không biết chữ, không viết chữ, không nói được nhưng nghe thì vẫn được.
Mai Tuyết Yên liếc xéo, lườm hắn một cái, như cười cười khinh thường Quân Khương Lâm
- Việc nhỏ như vậy mà cũng để ta nhắc chàng mới nhớ, chàng thật là ngốc.
Mai Tuyết Yên tuy rằng không nói nhưng Quân Khương Lâm cũng hiểu rõ những lời này, không khỏi cười khổ.
- Ta nhắc chàng một việc
Mai Tuyết Yên chìa móng vuốt trắng tuyết tinh tế viết lên trên cát bắt đầu nói
- Chuyện gì?
- Chuyện về Thanh Hàn và Tiểu Nghệ.
Viết đến đây, Mai Tuyết Yên dừng lại tựa như phải suy nghĩ tìm câu chữ cho thích hợp... thật lâu sau nàng mới viết tiếp
- Thời gian trôi qua mau... Hồng nhan phai tàn.
- Thời gian trôi qua mau... Hồng nhan phai tàn. Có ý nghĩa gì?
Quân Khương Lâm cau mày tự hỏi
- Nàng muốn ta mau chóng cùng với các nàng thành thân?
- Không.
- Vậy nàng...
Lúc này Mai Tuyết Yên không dừng lại nữa, viếp liên tục, vô cùng lưu loát, đủ thấy nàng với chuyện này đã suy nghĩ từ rất lâu, rất chu đáo
- Tin rằng, chỉ cần cho ta thêm vài năm, ta có thể lấy lại phong độ, thậm chí đạt tới cảnh giới đỉnh phong siêu việt, Chàng có thể thấy, thực lực của ta tiến bộ từng ngày, nếu không muốn nói là một ngày đi ngàn dặm, lấy tu vi hai người chúng ta, sống đến ngàn năm cũng không có phải là chuyện lớn lao gì.
- Nhưng Thanh Hàn và Tiểu Nghệ, các nàng thì lại khác, nguyên lực của các nàng thật sự quá yếu, ngay cả chuyện sống lâu cũng không thể làm được càng không nói gì tới chuyện bảo trì dung nhan xinh đẹp không thay đổi. Mặt khác, đan dược dùng cũng có chỗ hạn chế. Xem hai người bọn họ, tư chất tuy rằng cũng coi như khá nhưng nói đến tu luyện tới Chí Tôn Thần Huyền thì chỉ sợ là xa vời, chí ít là trong vòng sáu năm cũng không thể đạt được.
- Lúc đó, sau vài năm, chúng ta như cũ trẻ trung như trước nhưng các nàng thì không được như thế, đến lúc đó, không quản chúng ta nói gì, các nàng cũng sẽ không tiếp tục lưu lại bên cạnh ngươi.
- Ngươi cũng biết dung nhan nữ nhân như hoa, thời gian đẹp nhất cũng chỉ khoảng mười năm, tới lúc đó, bất kể là đối với ngươi hay là đối với các nàng đều là đả kích trí mệnh, tàn khốc nhất.
Mai Tuyết Yên nghiêng đầu sang một bên, mắt trong suốt long lanh như pha lê nhìn Quân Khương Lâm, trong mắt biểu lộ hàng vạn hàng nghìn tình ý, sau đó cuối đầu viết tiếp
- Ta không hy vọng chàng phải nhận những đả kích như vậy. Bởi vì đó chính là sự ly biệt cả một đời người.
Mai Tuyết Yên viết đến đây rồi dừng lại. Nhưng Quân Khương Lâm cũng đã đờ người ra. Cho tới nay Quân Khương Lâm một mực lo lắng vấn đề thọ nguyên cho mọi người nhưng vẫn chưa giải quyết được.
Tuy nhiên hắn chưa bao giờ nghĩ qua điểm này, hẳn chỉ nghĩ rằng chỉ cần có sinh mệnh lâu dài như vậy có thể giải quyết tất cả nhưng hắn không nghĩ tới trên đời còn có một vấn đề đó chính là dung nhan của nữ nhân. Nữ nhân, quan trọng nhất chính là dung mạo. Tin rằng đối với tuyệt đại mỹ nữ mà nói, dung mạo cùng sinh mệnh chính là lựa chọn hàng đầu. Nhưng nếu phải lựa chọn thì hẳn là dung mạo chứ không phải sinh mệnh.
Tục ngữ thường nói: khi chết cũng phải xinh đẹp.
Coi như có thể có được sinh mệnh trường sinh bất diệt, vĩnh cửu trường tồn. Nhưng một vị tuyệt đại giai nhân lúc đó đã là đầu bạc tuổi già sức yếu mà người yêu của các nàng vẫn như cũ là Phong Thần tuấn tú như thuở niên thiếu. Đây chính là đả kích trí mệnh tàn khốc nhất.
Thanh xuân của nữ nhân, thời điểm tốt đẹp nhất chỉ có vài năm? Cho dù nói là năm mươi năm. Vẫn không đủ a.
Hắn Quân Khương Lâm có thể không già, Mai Tuyết Yên có thể như vậy nhưng Quản Thanh Hàn và Độc Cô Tiểu Nghệ thì sao đây? Còn mẹ của hắn nữa? Các nàng đều không thể.
Hiện tại Quản Thanh Hàn và Độc Cô Tiểu Nghệ chính là phong hoa tuyệt đại, là những đóa hoa mẫu đơn nhưng năm năm sau thì sao đây? Mười năm sau? Hoặc sáu năm, ba mươi năm? Lúc đó sẽ ra sao?
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến