Mục lục
Quân Lâm binh vương - SS Hà Thần (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nếu bởi vì mạnh mẽ muốn giết hắn, trái lại bị đối phương nhận rõ thân phận, như vậy lại có thể ảnh hưởng đến việc chính, đại sự hỏng rồi…

Mục đích của Quân Khương Lâm thật sự chỉ có một, chỉ cần tung ra một tin: Cửu U Thập Tứ Thiếu đang ở Cúc Hoa thành!

Nếu có thể thành công giết chết Triển Mộ Bạch, tất nhiên là quá tốt, trên thi thể lộ ra vết thương do Cửu U Hàn Nhận tạo thành, cũng chẳng khác gì đã chứng minh điểm này. Tuy rằng kế này không thành, nhưng việc này do chính miệng Triển Mộ Bạch nói ra, hiệu quả cũng tương đương, thậm chí còn tốt hơn…

Bất quá, sức phòng ngự của cường giả bậc Thánh Hoàng, cũng thật sự khiến Quân Khương Lâm mở rộng tầm mắt! Thật sự là quá cường hãn!

Chính mình tập trung bảy thành công lực tuyệt sát tập kích, không cần phải nói đâu xa, tin tưởng rằng cho dù có là Thánh Giả, chỉ sợ cũng phải ứng kiếm mà chết! Nhưng đối với Thánh Hoàng lại gần như không có chút hiệu quả, nhất là trong tình huống vị Thánh Hoàng này thân đang chịu nội thương, sức chiến đấu suy yếu!

Khoảng cách giữa Thánh Giả cùng Thánh Hoàng chênh lệch kinh người, đúng là nhìn thấy một lần đã hiểu.

Nhớ lại ngày đó Cửu U Thập Tứ Thiếu cơ hồ dễ dàng nhanh chóng giết chết một vị cường giả cấp Thánh Hoàng thực lực kinh người, Quân đại thiếu có chút chán nản, thở dài một hơi: Mình so sánh với cường giả đứng đầu thế gian này, chênh lệch vẫn là quá lớn a…

Lần trước ở Tuyết Sơn chính mình thành công đột phá lên Tôn Giả nhị cấp sau một đoạn thời gian củng cố, bản thân tuy rằng lại đột phá Hồng Quân Tháp tầng thứ năm, nhưng công lực lại tựa như không có tiến triển gì quá lớn, cũng chỉ là thay đổi một hình thái hoàn toàn mới.

Cho tới giờ, bất quá cũng chẳng qua là Tôn Giả tam cấp mà thôi! Mà Triển Mộ Bạch kia cũng là Thánh Hoàng nhị cấp đỉnh, cùng mình hơn kém mười mấy bậc…Nếu có thể bị chính mình giết chết, vậy mới chính là gặp quỷ…

Quân Khương Lâm đứng lên, nhẹ nhàng thở ra một hơi. Nếu Triểu Mộ Bạch bên này đã có được tin tức, như vậy kế tiếp chính là bọn người Tào Quốc Phong cùng Hải Vô Nhai.

Bất quá bọn hắn cùng nhau ra khỏi Trần gia, trú cùng một cái khách điếm, khiến không gian hoạt động của mình ít đi rất nhiều…

Thân mình Quân Khương Lâm trong bóng đêm chợt lóe rồi biến mất.

Bất kể như thế nào, kế hoạch đã chính thức triển khai, vậy phải tiến hành đến cùng. Thừa dịp khuya hôm nay tất cả mọi người đều đang kích động, tại sao lại không bồi thêm một mồi lửa đây?

Cửu U Thập Tứ Thiếu nếu đã tới Cúc Hoa thành, không cấp cho hắn một chút việc để làm, vậy chẳng khác nào có lỗi với bản thân?

Khi đang phi hành, Quân Khương Lâm đột nhiên nghĩ tới một việc: Người Trần gia nhận ra được cỗ thi thể kia, như vậy chẳng phải nói cái thân phận "Không Linh Thể Chất thiên tài" như hắn sau này vẫn còn có thể lợi dụng được? Haha, bổn thiếu gia còn lo lắng làm thế nào có thể bù lỗ, bây giờ đã có sẵn biện pháp rồi, đúng là muốn gì được nấy mà…

Nghĩ đi nghĩ lại, trên miệng hắn nở một nụ cười, giống như nhìn thấy gốc cây Thất Thải trong sân kia đang hướng mình vẫy tay, còn thấy cả ao sen của Thiên Thánh cung, có cả Linh Lung Liên chín lá…

Nếu có nữ nhân bắt gặp Quân đại thiếu tươi cười như thế này, cũng không cần là mỹ nữ, tin rằng cho dù là một lão thái thái bảy tám chục tuổi, chỉ sợ cũng sẽ ngay lập tức co chân chạy trốn …

Chưa từng thấy qua ai gian xảo thế này a!

Trong khách sạn, đám người Tào Quốc Phong cùng Bạch Kỳ Phong đang tập trung trong một phòng, lòng đầy nghi hoặc.

- Người nọ nếu không phải là Triển Mộ Bạch thì có thể là ai đây? Lí do Triển Mộ Bạch giải thích tuy rằng đáng giận, nhưng lại không phải là không có đạo lý, nhìn quanh thế gian hiện nay, quả thật không có bao nhiêu người có thể ẩn nấp ở dưới lòng đất, chờ bắt người đi!

Tào Quốc Phong nhíu mày, nghĩ mãi vẫn không ra:

- Hải Vô Nhai dáng người không cao như vậy, Hà Tri Thu thân hình có chút béo, mà mấy vị Thánh Hoàng khác của Tam Đại Thánh Địa cũng chỉ vừa mới tiến nhập đến Thánh Hoàng, căn bản không thể nào qua mặt được thần thức của chúng ta để vào tiểu viện… Rốt cuộc là ai?

- Tào lão Đại, ngươi đừng xem Triển Mộ Bạch vẻ mặt ủy khuất, dù thế nào ta vẫn cho rằng việc này Triển Mộ Bạch và đám người Tam Đại Thánh Địa kia không tránh được có quan hệ.

Bạch Kỳ Phong đứng đó, lạnh lùng nói. Người này bất luận ở nơi nào, cơ hồ chưa bao giờ ngồi xuống. Hơn nữa tính khí lại nóng nảy, đắc tội hắn là phải chết, vừa mở lời đã đổ dầu vào lửa. Ngày đó ở Thiên Phạt sâm lâm, đúng là một câu nói của hắn kích được năm thế lực lớn tan rã.

Nhưng người hiểu rõ hắn cũng biết, cái kiểu nói chuyện cứ như một người đức hạnh, nhưng lại có một khuôn mặt trời sinh nhìn là muốn đánh, thêm vào tính tình nóng nảy. Nếu có một ngày hắn nói chuyện mà không có ai tức giận mới là lạ.

- Lời này giải thích thế nào?

Tào Quốc Phong nhướng mày.

- Đạo lý rất đơn giản, tiềm lực của Không Linh Thể Chất, ngươi biết ta biết, Triển Mộ Bạch cũng biết. Bất kể như thế nào, hắn cũng không thể nào buông tha được.

Bạch Kỳ Phong cười lạnh một tiếng nói:

- Một người có căn cơ Không Linh Thể Chất chính là một kho báu to lớn! Triển Mộ Bạch không ngốc, tin rằng những người khác cũng không phải đồ ngốc. Bất luận là nhà nào trong Tam Đại Thánh Địa chiếm được người này, như vậy chỉ cần đợi tương lai hai ba trăm năm sau, có thể dùng người kia thì một nhà hoàn toàn áp đảo hai nhà khác, thậm chí có thể hợp ba thành một!

Bạch Kỳ Phong nói tới đây, Lục Đại Thánh Hoàng còn lại đều gật đầu công nhận:

- Một khi đã như vậy, sau khi Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu biết được chuyện lớn này… thật sự có thể hết lòng tuân thủ hứa hẹn sao? Đoạt được người này mang đến đưa cho Triển Mộ Bạch? Để đổi lấy vài món đồ chơi rách nát? Nếu là nhóm các ngươi, các ngươi có chịu không?

Bạch Kỳ Phong cười lành lạnh.

- Tất nhiên là không!

Trừ bỏ Tào Quốc Phong đang đứng ngoài lo lắng, năm người khác đồng loạt lắc đầu.

- Các người cũng không chịu, vậy dựa vào cái gì mà cho rằng Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu chịu làm như vậy? Triển Mộ Bạch chẳng lẽ là cha bọn họ hay sao! Hình dáng không giống tính cái gì, ta tạm thời tự thay đổi hình có tốn chút công sức gì đâu? Chỉ là với người có thân phận cao như ta, ta không làm và cũng không muốn làm!

Bạch Kỳ Phong hắc hắc cười lạnh một tiếng, thanh âm hơi lớn hơn một chút.

- Nói nhỏ một chút!

Tào Quốc Phong vội vàng quát bảo ngưng lại.

Hắn đã nhận ra, hai vị Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu kia đã đi theo giám sát trên đường, thật sự sớm đã lửa giận vạn trượng, hiện tại chỉ muốn tìm hai người kia giáo huấn một trận.

Tào Quốc Phong vốn đã bày ra khí tràng, ở trong này nói chuyện, chỉ cần không phải quá lớn, người ở phía ngoài căn bản sẽ không nghe thấy, cho dù người ở ngoài là cường giả bậc Thánh Hoàng cũng không ngoại lệ. Nhưng Bạch Kỳ Phong một câu cuối cùng không những cố ý đề cao âm lượng mà còn vận dụng cả huyền lực.

Nếu là hai người kia đang lưu ý tin tức từ bên trong, câu nói này tuyệt đối có thể nghe được.

Đối với hai vị cao thủ cao cao tại tượng không cho phép khinh thường tôn nghiêm Thánh Hoàng mà nói, những lời này có thể trực tiếp dẫn đến chiến tranh, thậm chí là tử chiến, không chết không thôi!

Sự thật đúng là như thế, ngay tại vách phòng bên cạnh, nghe được một câu nói này của Bạch Kỳ Phong, Hà Tri Thu phẫn nộ hừ một tiếng, liền muốn phát tác, Hải Vô Nhai tuy rằng cũng là bộ mặt giận dữ nhưng lại chặn lại Hà Tri Thu:

- Dựa vào cái gì? Phiêu Miểu Huyễn Phủ như vậy thật sự là khinh người quá đáng, biết rõ chúng ta ở bên cạnh, lại như thế này chửi bới chúng ta, những lời này rõ ràng là khiêu khích, ngươi không chịu động thủ còn chưa tính, chẳng lẽ còn muốn kéo ta cùng làm con rùa đen rút đầu sao!

Hà Tri Thu thấp giọng gầm lên.

- Lão Hà! Hết thảy lấy đại cục làm trọng! Huyễn Phủ có thể không để ý đại cục bởi vì bọn họ có rất nhiều đường lui, đến lúc đó bọn hắn chỉ cần trốn vào Huyễn Phủ, như Cửu U Thập Tứ Thiếu cũng không thể vào được, chúng ta có thể vào sao? Tình thế lúc này, chúng ta làm sao cũng phải nhịn, ta hữu thanh giả tự thanh!

Hải Vô Nhai ánh mắt thâm thúy, lời nói hiên ngang lẫm liệt, khóe miệng lại ẩn hàm cười lạnh.

- Hừ! Sớm hay muộn sẽ có một ngày, ta sẽ làm cho mấy lão thất phu này phải trả một giá thật đắt!

Hà Tri Thu óan hận thở ra một hơi, lần thứ hai ngồi xuống…

- Bạch huynh bọn hắn nếu cũng không chịu buông tay, vậy tại sao còn phải đáp ứng hổ trợ đây?

Một Thánh Hoàng dáng người thấp bé khó hiểu hỏi.

- Đa phần là muốn ngư ông đắt lợi thôi, nếu bọn hắn trực tiếp cự tuyệt lời yêu cầu của Triển lão nhị, thậm chí đòi quyền sở hữu đứa bé kia, bọn hắn chẳng phải cùng chúng ta trực tiếp đối đầu sao, ngược lại giả vờ chấp nhận lại có thể qua mặt được Triển lão nhi, thuận tiện hành sự.

Bạch Kỳ Phong thanh âm vẫn rất lớn như cũ:

- Điểm tâm cơ này ai lại nhìn không ra?

- Chỉ sợ tiểu hài tử năm sáu tuổi dùng mông cũng đều có thể nhìn ra được, chỉ là Triển lão nhi bị lợi ích làm mê muội tâm can, trong nhà chưa tỏ mà ngoài ngõ đã tường, hai tên hỗn tạp kia còn cho là mình thiết ra diệu kế tuyệt thế vô song, chân chính là một chuyện cười. Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu, thật sự làm cho lão phu thấy ai mới thật sự là thằng ngốc!

Hai người ở phòng bên cạnh hô hấp càng ngày càng dồn dập, liên tục thở dốc, cũng càng lúc càng nặng nề, toàn thân tốc tốc phát run! Hai hàm răng cơ hồ cắn nát…

- Hiện tại tiếp tục suy đoán lung tung hoàn toàn không có ý nghĩa. Việc chúng ta cần bàn chính là… Rốt cuộc là ai cướp người, mà không phải Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu lập trường có vấn đề! Bạch Kỳ Phong, ngươi có chút lẫn lộn đầu đuôi, cần biết hiện tại không phải là lúc cho ngươi bốc đồng, Hải Vô Nhai, Hà Tri Thu lập trường có lẽ có điểm đáng ngờ, tuy bọn hắn là những người có thực lực, nhưng vẫn khó có thể vẫn tự nhiên chờ chúng ta quay lại, ta tin tưởng đêm đó người nọ không phải là một trong hai người này.

Tào Quốc Phong hừ một tiếng vội vàng cắt ngang. Nếu cứ để Bạch Kỳ Phong tiếp tục nói không kiêng nể gì, chỉ sợ khuya đêm nay cả Cúc Hoa thành cũng có thể bay lên trời.

- Hai lão gia hỏa kia quả thật không có bản lĩnh này, nhưng cũng chưa chắc có thể hoàn toàn thoát khỏi liên quan, chúng ta bên này tuy rằng chỉ có vài người, nhưng về phương diện Tam Đại Thánh Địa thì chưa chắc!


Bạch Kỳ Phong nói:


- Đến giờ việc cần phải biết là ngay cả khi ở Thiên Phạt Sâm Lâm đối phó Cửu U Thập Tứ Thiếu, Tam Đại Thánh Địa cũng chỉ cử ra ba vị Thánh Hoàng nhị cấp. Đến cả Thánh Hoàng tam cấp tứ cấp cao giai cũng không có một người tham gia. Thực lực của bọn hắn chắc chắn cũng không phải là nhỏ, nhưng cũng chưa hẳn không mượn dùng lực lượng mạnh mẽ của Huyễn Phủ chúng ta xuất ra. Đa phần cũng hi vọng rằng Huyễn Phủ chúng ta cùng Cửu U Thập Tứ Thiếu đồng quy vu tận, bọn hắn chỉ cần hảo hảo thu lợi ích còn lại. Điểm này, cũng ít nhiều nhờ Tào lão đại nhìn xa trông rộng, nhất trí an bài, mới có thể tránh khỏi cục diện tồi tệ. Bằng không, Tam Đại Thánh Địa hiển nhiên là đứng ngoài quan sát để chiếm tiện nghi!


Hải Vô Nhai cùng Hà Tri Thu ở phòng bên cạnh đưa mắt nhìn nhau: Điểm này tuy nói là điên cuồng tự đại nhưng thật ra một chút cũng không sai.


- Cũng là câu nói kia, ta vẫn cho rằng hai lão gia hỏa này lúc trước đáp ứng giúp đỡ Triển Mộ Bạch, tâm tư chưa hẳn là đơn giản. Như thế mới không thể là người thường, Tam Đại Thánh Địa khẳng định đều mơ tưởng, nhưng bọn hắn cố tình ở giữa cân bằng. Người này chắc hẳn sẽ tiến nhập vào bên trong Thiên Thánh Cung, có địa vị cực cao trong Tam Đại Thánh Địa, sẽ trở thành một người thủ hộ cực kì mạnh mẽ!


Dị Thế Tà Quân


Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ


Quyển 5: Đoạt Thiên chi chiến

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK