Quân Khương Lâm hung dữ trừng mắt nói:
- Đừng tưởng rằng tiểu tử ngươi ở vị thế trung gian kiếm lời ta không biết, lần này chỉ là cái răn dạy nho nhỏ! Một lọ một trăm viên, đấu giá cơ bản là một trăm vạn lượng bạc một viên, ngươi dùng hẳn 50 viên. Tính gấp đôi chính là còn nhẹ! Ngươi phải ngoan ngoãn nôn ra một trăm triệu lượng bạc cho lão tử.
Phốc một tiếng, Đường Nguyên ngửa mặt lên trời miệng sùi bọt mép toàn thân co rút lại.
Quân Khương Lâm không thèm để ý tới, nói:
- Ta đếm tới ba, nếu như ngươi không đứng lên, ta sẽ trở mình đó! Chỉ cần ngươi có bạc nộp lên, cho dù có ngất lâu đến đâu cũng không sao.
Lần này Quân Khương Lâm còn chưa kịp đếm. Đường Nguyên đã vô cùng linh hoạt nhảy dựng lên, nói:
- Không cần ngài phải phiền toái như vậy, ta nộp còn không được sao? Tam thiếu, ngươi thật là tàn nhẫn a, há mồm ra là muốn một trăm triệu! Ta tổng cộng cũng chỉ có không đến ba trăm triệu.
Hắn nhe răng nhếch miệng phẫn nộ nói, đột nhiên Đường Nguyên cảm thấy mình đã lỡ miệng.
- Gì? Ba trăm triệu? DKM, Đường Nguyên ngươi thật đúng là vênh váo nha, ngươi đã ăn no bụng rồi a! Ta xxx nhà ngươi! Ngươi lại có thể một mình tham ô ba trăm triệu! Hiện tại ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất, đem ba trăm triệu ngươi tham ô hoàn toàn nôn ra. Thứ hai, buổi tối theo ta tới Độc Cô thế gia!
Quân Khương Lâm hung dữ như muốn ăn thịt người nói.
Nếu như dựa theo cổ phần mà gia hỏa này có. Hắn giữ hai phần, như vậy không thể có số bạc lớn như vậy. Đường Nguyên chỉ có tầm một trăm lẻ tám triệu là cùng, Quân Khương Lâm không ngờ mập mạp này lại lén lút bỏ túi ba trăm triệu, phóng mắt ra cả Thiên Hương đế quốc cũng chưa chắc đã có mấy người có tiền tài khủng bố như vậy. Mập mạp thoáng cái phải rao ra số tiền này, thực đúng là cực kỳ khó chịu.
- Còn không dễ dàng chọn? Chúng ta một đời là huynh đệ, tự nhiên ngươi ở đâu ta theo đó. Cho dù là vào đầm rồng hang hổ, huynh đệ cũng nghĩa bất dung từ! Không phải chỉ là một cái Độc Cô thế gia sao? Ta đi! Ân, a? Độc Cô thế gia?
Đường Nguyên dõng dạc vỗ ngực, vội vàng hứa hẹn. Thế nhưng chưa nói hết lời mới hiểu ra mấy từ Độc Cô thế gia, không khỏi toàn thân run rẩy, đau khổ nói:
- Tam thiếu à, không phải huynh đệ không trượng nghĩa, nhưng thực sự tối nay ta có chút việc nhất định phải xử lý.
- Thực sao? Ta tin tưởng ngươi có thể tùy cơ ứng biến! Cũng tin tưởng ngươi nhất định sẽ theo giúp ta.
Quân Khương Lâm ha ha cười nói.
- Thực sự mà, thật không thể đi được.
Mập mạp thấy hắn cười cười, còn tưởng rằng có thể chuyển biến.
- Ngươi đã có chuyện, vậy ta không ép buộc, mau đưa ra đây ba trăm triệu đi!
Quân Khương Lâm duỗi ba ngón tay ra.
- Đại ca, chuyện của ta cũng không quan trọng lắm, đi tới Độc Cô gia mới là chính sự, ta có thể không đi sao! Ta cầu còn không được ấy chứ! Lão tử sẽ đem một thân thịt béo này bán cho Độc Cô thế gia, chẳng lẽ còn bọn họ thực sự dám ăn sao!
Đường Nguyên làm ra một bộ hùng hồn bi tráng.
- Như vậy còn được. Nhìn ngươi nói chuyện mà ta cả kinh, suýt chút nữa cho rằng ngươi đi hi sinh chứ.
Quân Khương Lâm vỗ vỗ tay cười nói:
- Đã như vầy, một trăm triệu lượng bạc kia...
Đường Nguyên lập tức chấn động, nếu như một lần Quân Khương Lâm đi Độc Cô thế gia mà bỏ qua một trăm triệu này vậy thật là tốt.
Như vậy cho dù là tới Độc Cô gia bị ngược đãi cũng đáng.
Cõi lòng hắn rất mong chờ nhìn Quân Khương Lâm, chỉ nghe Quân đại thiếu nói:
- Vậy ngày mai trả lại cũng được, ta nghĩ Độc Cô thế gia chưa chắc đã cần khối thịt béo nhà ngươi đâu.
Đường Nguyên rầm một tiếng hung hăng nuốt từng ngụm nước miếng.
Mắt thấy thời gian còn sớm, Quân Khương Lâm liền đem Đường Nguyên an bài ở tiểu viện của mình, để hắn đi nói chuyện phiếm với Dạ Cô Hàn đi, sau đó mình sẽ lẻn đi.
Bởi vì cùng Dạ Cô Hàn nói chuyện phiếm thực sự là một chuyện thống khổ. Bởi vì tên gia hỏa này cho tới bây giờ đều tự mình quyết định, căn bản không để ý tới bất luận kẻ nào. Mà vừa nhắc tới chuyện này hắn lại cảm thấy hứng thú, nếu không có nghe được, nổi giận, lão nhân gia hắn hiện tại huyền công đã hoàn toàn bị phế, muốn đánh nhau, mập mạp cũng có thể thắng được, thế nhưng ngươi liệu có thể tàn nhẫn động thủ với người tàn phế sao? Cho nên ngươi bắt buộc phải ngồi nghe!
Cho nên hôm nay Quân Khương Lâm đem Đường Nguyên đẩy tới đây, Đường mập mạp mới đầu rất hưng phấn, Dạ Cô Hàn chính là một kẻ đa tình trong truyền thuyết mà đám thiếu niên rất ngưỡng mộ a!
Sự chấp nhất, thâm tình của Dạ Cô Hàn, truyền kỳ của Dạ Cô Hàn.
Thế nhưng không tới năm phút Đường Nguyên liền hối hận.
Dạ Cô Hàn rõ ràng chỉ đắm chìm trong thế giới của chính mình, mỗi một lần kể đều kể từ đầu tới đuôi. Hắn căn bản không có quan tâm tới người có nghe hay không nghe, hắn chỉ có chú tâm nói, thế nhưng đối mặt với mập mạp mà nói nếu như rời đi, Dạ Cô Hàn sẽ mất hứng trừng mắt chửi ầm lên, đừng xem hắn là người tàn phế, thế nhưng mắng người rất có khí thế.
Đường Nguyên triệt để khóc không ra nước mắt, lão tử thà trả giá một vạn vạn lượng bạc trắng, sau đó còn đáp ứng tam thiếu xông pha Độc Cô thế gia là một chuyện ác mộng, cũng không nguyện ý ngồi nói chuyện với một kẻ điên, thật là không có thiên lý a.
Rốt cục bên ngoài truyền tới một tiếng vèo vèo do đao kiếm gây nên khiến Dạ Cô Hàn chú ý, hắn liền đứng lên nhìn thoáng qua cửa sổ một cái, sau đó con mắt tựa như không chớp, tiếp đó cấp tốc phi ra.
Bên ngoài có hai tiểu hài tử đang luyện võ. Một đứa luyện đao, một đứa luyện kiếm. Động tác cực kỳ mới mẻ, không chút thuần thục nào, nhìn qua tựa như một người bắt đầu học võ được không lâu.
Mà thực sự hấp dẫn ánh mắt của Dạ Cô Hàn chính là tiểu hài tử dùng đao kia.
Tiểu hài tử này dùng đao bằng tay trái!
Hơn nữa là đơn thuần nhất là độc tí [cụt tay] đao pháp! Bởi vì có một vài chiêu đều gọt dọc theo cánh tay phải mà lên. Nếu như có cánh tay phải mà nói, tất nhiên sẽ bị một đao kia chém rụng.
Dạ Cô Hàn chính là võ học đại hành gia, tự nhiên liếc mắt nhìn là hiểu, bộ đao pháp này tất nhiên là do một cường giả cụt tay sáng tạo ra. Nếu không, trên thế giới này tuyệt không có người đủ tàn nhẫn để sáng tạo ra bộ đao pháp tàn tật này.
Nhưng mình đồng dạng bị cụt cánh tay phải, đồng dạng chỉ có một cánh tay trái! Từ sau khi tay phải không còn, Dạ Cô Hàn tự biết xong rồi, chính mình cả đời lấy kiếm làm bạn, bây giờ mất đi tay phải cầm kiếm, một thân kiếm thuật tinh xảo đã bị phế, còn nữa, mặc dù sau trận chiến kịch biến kia mình vẫn còn sống. Thế nhưng kinh mạch trong cơ thể toàn bộ đã hỏng mất, công lực Thiên Huyền cũng không vận khởi nổi, liên tiếp chịu đả kích khiến Dạ Cô Hàn dần dần tuyệt vọng.
Thế nhưng lúc này đây, Dạ Cô Hàn lại đột ngột phát hiện ra một niềm hi vọng mới! Người khác có thể sáng chế ra bộ đao pháp tay trái này, chắc hẳn là sau khi bị thương mới nghĩ ra, ta vì cái gì mà không thể sáng tạo ra bộ kiếm pháp bằng tay trái đây? Như thế, nếu có thể hoàn mỹ đưa đường kiếm qua chéo áo, chẳng phải uy lực sẽ càng tăng lên sao?
Dạ Cô Hàn nhìn thiếu niên quật cường đang không ngừng luyện đao, đang không ngừng vung đao kia, một lần lại một lần...
Đúng là ngây dại cả người.
Thiếu niên luyện đao luyện đến rồi lại luyện đi, thủy chung lại không nắm bắt được điểm mấu chốt, đang buồn rầu lại nghe được một người nói:
- Một chiêu này hẳn là như vậy.
Tiếp đó có một bàn tay cầm lấy thanh đao của mình, thuận tay sử xuất ra một chiêu kia.
Cùng với chiêu thức mà mình tập luyện không biết cao minh quen thuộc tới cỡ nào.
Hơn nữa người này cũng dùng tay trái.
Nhìn lại. Người nọ đúng là Dạ Cô Hàn.
Trên mặt Dạ Cô Hàn tản ra quang mang dị thường cuồng nhiệt, nhìn thanh đao trong tay trái mình, hai mắt dần dần đỏ lên, sau nửa ngày hắn mới lẳng lặng đem chuôi đao đặt trên mặt mình, thấp giọng nói:
- Cảm ơn ngươi! Cảm ơn ngươi để cho ta biết, ta vẫn còn hữu dụng! Ta còn không phải là một phế vật.
Sau đó hắn đứng lên, đứng thẳng!
Đã từng kiêu ngạo cùng tuyệt sát thiên lý phong vân, bây giờ lại trở lại trên người hắn!
Quân Khương Lâm đã tới, Quản Thanh Hàn rõ ràng có phần bối rối, còn có chút cảm giác không biết nói thế nào.
- Mấy ngày nay có khỏe không?
Quân Khương Lâm cười cười đi tới rồi ngồi tại chiếc ghế bên cạnh nàng.
- Cũng được.
Quản Thanh Hàn nhẹ nhàng cười cười.
- Thật ra có một số việc chúng ta chưa có đối mặt. Chúng ta thường nghĩ đó là quá phận, đáng sợ. Thế nhưng khi chính thức rơi trên đầu mình, chín thức cùng nó đối chọi gay gắt, chúng ta lại phát hiện, nó chưa chắc đã đáng sợ, thực ra trên thế gian cũng không có việc gì khó. Hết thảy cũng chỉ là thứ vứt đi, vô căn cứ! Cho nên nàng không nên sợ hãi, ngược lại sẽ dễ dàng vượt qua hơn.
Quân Khương Lâm trầm ngâm nói:
- Lần này cũng không ngoại lệ, biết chưa?
- Đúng, ta thật ra không có nghĩ tới, cho tới bây giờ càng không dám có hy vọng xa vời như thế, chuyện lần này cũng cho nó trôi qua đi.
Quản Thanh Hàn nhẹ nhàng cười nhẹ, nói:
- Ta vốn cho rằng cửa ải này tuyệt đối không dễ vượt qua, ít nhất cũng có trở ngại rất lớn.
- Không, sự tình lần này không thể cho qua như thế được.
Quân Khương Lâm cười nói:
- Bởi vì nàng còn chưa có qua một cửa ải của chính bản thân mình! Hiện tại Tam thúc đang trù bị làm lễ thu nhận nữ nhi. Tam thúc muốn chính thức thông cáo tới thiên hạ! Từ giờ về sau Quản Thanh Hàn chính là nữ nhi của Quân gia, mà không phải là con dâu cả, nếu như có người nghĩ sai lệch về chuyện này. Đó chính là tử địch của Quân gia! Vậy cứ chờ nhận lệnh tiêu diệt đi!
- Nghĩa phụ thật sự là cực khổ dụng tâm rồi.
Quản Thanh Hàn cảm động thở dài một tiếng. Con mắt trong vắt nhìn Quân Khương Lâm, nói:
- Ngươi thì trái lại, làm việc khiến người ta lo lắng.
- Sao lại nói những lời này vậy?
Quân Khương Lâm sững sờ một chút hỏi.
- Nghe nói Mai Cao Tiết cùng Khổng Lệnh Dương bị người giết chết, là ngươi làm sao?
Quản Thanh Hàn có phần trách cứ nhìn hắn nói tiếp:
- Cách đối nhân xử thế của hai vị lão tiên sinh này có phần cổ hủ, thế nhưng lại là người chính trực, hơn nữa là người rất nổi bật, tính tình ngay thẳng, cả đời đều tận tâm vì quốc gia, ngươi lại giết chết bọn họ, thực là làm quá mức rồi.
- Ha ha, nàng thủy chung có hiểu hay không! Có một số việc không thể theo lẽ thường để nghĩ, đám người kia là người tốt nhưng lại làm chuyện xấu, không quản là vì mục đích gì, thế nhưng hắn đã tạo thành ảnh hưởng rất lớn! Hủ nho như vậy, nhân phẩm cho dù có tốt nhưng chính như vậy sức phá hoại mới lớn. Thậm chí bọn họ trực tiếp hoặc gián tiếp gây trở ngại cho sự phát triển của nhân loại đó, ta nói những lời này, nàng có hiểu không?
Quân Khương Lâm thở dài một hơi, không khỏi nhớ nhung tổ quốc của mình.
Trung Hoa!
Dị Thế Tà Quân
Tác Giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Quyển 4: Phong Tuyết Ngân Thành