Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ - Dạ Dao Quang (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Tại sao lúc rời cung một điểm náo nhiệt cũng đều không có?” Dạ Dao Quang hoàn toàn không biết Hưng Hoa đế thọ thần vào lúc nào, nhưng là đại thọ của hoàng đế, từ lúc rời cung đến bây giờ không có điểm nào giống như đang chuẩn bị yến hội, thực không hợp lẽ thường.

“Đây là ý của hoàng gia gia.” Tiêu Sĩ Duệ giải thích nói, “Hoàng gia gia đã nhiều năm không quá câu nệ vạn thọ tiết, đều là gần đến giờ, trọng thần vào cung bái hạ, ban đêm thì rời cung thưởng cảnh, cùng quân thần hưởng nhạc.”

Dạ Dao Quang biết rõ đế vương thọ yến, thọ yến của Hưng Hoa đế thật sự là đơn giản hơn mức bình thường.

“Chúng ta cũng phải tặng lễ chứ?” Dạ Dao Quang nhìn về phía Ôn Đình Trạm.

“Không cần Dao Dao phải lo lắng, ta đã chuẩn bị một phần thọ lễ theo đúng quy củ.” Ôn Đình Trạm nắm tay Dạ Dao Quang nói.


“Chàng biết nghĩ như vậy, muội bớt lo.” Dạ Dao Quang hừ một tiếng, “Muội muốn bổ hồn cho Đình tỷ nhi, chàng đưa Sĩ Duệ trở về đi.”

“Chúng ta không thể lưu lại nhìn tỷ thực hiện sao?” Tiêu Sĩ Duệ buồn bực.

“Các ngươi lưu lại cũng nhìn không được.” Dạ Dao Quang nói xong cũng không để ý tới bọn họ nữa, đứng lên xoay người đi chuẩn bị.

Hôm nay là thời gian nàng đã lựa chọn để bổ hồn cho Lôi Đình Đình. Từ sáng sớm nàng đã cho Nghi Ninh chuẩn bị rất nhiều đồ vật, nhất là thùng nước tắm cùng thuốc, chuẩn bị điều này là vì thời điểm Lôi Đình Đình bổ hồn sẽ rất thống khổ, mà trong gian phòng nàng đã bày ra trận pháp, lúc bổ hồn không thể có tác dộng khác, Dạ Dao Quang tất nhiên sẽ không cho người ngoài ở đây, đừng nói là Ôn Đình Trạm cùng Tiêu Sĩ Duệ.

Dạ Dao Quang cũng đi tắm sau đó mới bấm thời gian đi đến gian phòng kia. Lôi Đình Đình đã ở cùng với đám người Ấu Ly cùng thùng nước tắm bên cạnh, đối với nước đủ màu đủ dạng cảm thấy cực kỳ hứng thú. Thấy Dạ Dao Quang tiến vào, đám người Ấu Ly không tiếng động lui ra.

Càn Dương cùng Liên Sơn ở bên ngoài hộ pháp, Dạ Dao Quang đem Kim Tử cũng cho văng ra.

Nàng tiến tới vị trí đã định trước khoanh chân ngồi xuống, thủ quyết vừa chuyển, một chuỗi tiểu linh dây tơ hồng theo lòng bàn tay nàng bay ra, thẳng tắp đinh ở thùng nước tắm. Một tay cầm dây tơ hồng, Dạ Dao Quang tay kia phất một cái, bột màu trắng theo khí Ngũ hành bay vào hơi thở Lôi Đình Đình, nàng rất nhanh ngã vào thùng nước tắm bên cạnh, hôn mê.

Dạ Dao Quang nhìn cửa sổ hơi hé mở, xem thời gian, đợi đến khi một luồng ánh trăng ngoài cửa sổ tiến vào, tay vẫn tiếp tục nắm dây tơ hồng, tay kia thủ quyết biến đổi, một cỗ cổ khí Ngũ hành theo dây tơ hồng trong tay dao động dũng mãnh tiến vào thùng nước tắm. Trog thùng nước màu sắc trở nên sặc sỡ nước khi có cỗ khí Ngũ hành dũng mãnh vào. Từng đám sắc chậm rãi bóc tách ra, theo một vòng sóng nước đẩy thành năm loại màu sắc ngũ hành.

Lúc này Dạ Dao Quang thủ quyết lại vừa chuyển, một cỗ khí Ngũ hành tiếp tục đẩy dời đi, Lôi Đình Đình đang nằm bên cạnh thùng nước bị cỗ khí này đẩy đứng lên, cúi đầu ngồi thẳng ở trong thùng nước. Dạ Dao Quang đầu ngón tay bắn ra, bên hồng của nàng bay ra ba viên công đức tinh quang. Những viên tinh quang kia giống như cái đinh đánh vào lưng trơn bóng của Lôi Đình Đình. Thân thể Lôi Đình Đình chuyển động, tuy rằng mắt vẫn còn nhắm, nhưng cơ thể lại phi thường ngay ngắn.

Dạ Dao Quang trượt tay, đầu ngón tay như thiên thủ Quan Âm vừa chuyển, vô số hư ảnh xuất hiện, mà sau giống như tinh phách bay ra, một đám vòng quanh đầu ngón tay Dạ Dao Quang, theo dây tơ hồng tựa như tinh linh nhảy lên. Nguyên bản những viên linh đang ở dưới khí Ngũ hành của Dạ Dao Quang chưa từng động, nay tinh phách không những dao động mà còn phát ra âm thanh thanh thúy.

Từng hạt một tản ra vầng sáng tinh phách dọc theo dây tơ hồng có quy luật, một cái qua thi một cái khác nhảy lên, phảng phất như người đang qua sông.

Từ viên thứ nhất nhảy đến viên cuối cùng khi bay vọt dựng lên là lúc đầu ngón tay Dạ Dao Quang chuyển động, một cỗ khí Ngũ hành thẳng đánh mà đến, đem tinh phách nhảy vọt đánh vào sống lưng Lôi Đình Đình.

Trong chốc lát, khuôn mặt Lôi Đình Đình vặn vẹo, phảng phất như đang chịu đựng sự thống khổ vô cùng. Mà tinh phách nhảy lên vào thân thể của nàng, ở mu bàn tay nàng tạo nên một vòng ngân bạch sắc quang mang, hào quang có ba cái xác định đúng là ba viên công đức tinh quang.

Tinh phách kia dọc theo quấn một vòng, mới biến mất ở trong cơ thể Lôi Đình Đình, kế tiếp từng hạt tinh phách đều là dũng mãnh như thế thâm nhập vào thân thể Lôi Đình Đình. Mỗi một tinh phách đụng vào thân thể của nàng, thân thể của nàng đều kịch liệt đau đớn, mặc dù đang hôn mê, cũng phát ra thanh âm chịu đau.

Một đám tinh phách toàn bộ nhảy vào, hồn phách trong cơ thể Lôi Đình Đình từng chút một hoàn thiện, thẳng đến một luồng cuối cùng đánh vào trong thân thể nàng, nàng triệt để chịu không được đau nhức mà thân thể mềm nhũn đi.

Dạ Dao Quang cũng là đầu đầy mồ hôi, thu tay điều tức một phen, mới đứng lên đi đến bên thùng nước tắm. Nước trong thùng đã trở nên trong suốt, dược tính trong nước đều bị Lôi Đình Đình hấp thu. Nàng thân thủ chế trụ mạch môn Lôi Đình Đình, đưa khí Ngũ hành chảy vào trong thân thể nàng.

Thân thể không có bất luận vấn đề nào khác, mới lại dùng khí Ngũ hành kiểm tra nàng hồn phách, không nhiều không ít vừa vặn bổ toàn. Nhìn Lôi Đình Đình đang hôn mê, Dạ Dao Quang ánh mắt có chút phức tạp. Lần bổ hồn đại pháp này, Dạ Dao Quang cũng là lần đầu tiên làm, cũng không biết khi nàng tỉnh lại sẽ là một quang cảnh gì.

Nhưng chuyện này đến cùng vẫn là sự tình nàng sau khi tỉnh lại mới cần phải lo lắng, Dạ Dao Quang ôm nàng vào nhuyễn tháp, đắp chăn tốt cho nàng, mới đi ra cửa phòng, nhường Ấu Ly các nàng tới dọn dẹp.

“Dao Dao, mọi chuyện tốt chứ?” Ôn Đình Trạm chờ đã lâu ở bên ngoài, tới kiểm tra mạch môn Dạ Dao Quang.

“Chỉ là có chút mệt, dùng xong công đức, không có hao tổn nguyên khí, chàng đừng lo lắng.” Dạ Dao Quang đối với Ôn Đình Trạm nói.

Tự mình dò xét thân thể Dạ Dao Quang, Ôn Đình Trạm mới yên tâm: “Đã mệt mỏi, sớm đi nghỉ.”

Dạ Dao Quang gật đầu, đơn giản rửa mặt, sau đó xoay người tới sạp nghỉ ngơi. Ôn Đình Trạm cho nàng điểm hương sau cũng sớm đi ngủ.

Ngày thứ hai, một đêm ngủ say, Dạ Dao Quang tỉnh lại lúc đã là giờ Thìn qua đi, nàng còn chưa kịp tu luyện đã nghe Ấu Ly nói Lôi Đình Đình tỉnh, vẫn đang chờ nàng.

Rửa mặt xong, Dạ Dao Quang dùng xong bữa sáng mới đi gặp Lôi Đình Đình. Cô nương si ngốc ngốc xinh đẹp tuyệt trần kia, giờ phút này đoan trang hào phóng ngồi ở nội đường, nhìn Dạ Dao Quang đã đến, phi thường tri lễ đứng lên hành lễ. Nhất cử nhất động của nàng đều lộ ra là người có tri thức hiểu lễ nghĩa, hoàn toàn không giống cô nương võ tướng gia.


“Ngồi đi.” Dạ Dao Quang ở chủ vị ngồi xuống, mời Lôi Đình Đình, thấy nàng ngồi xuống mới hỏi nói, “Ngươi có chỗ nào không khỏe không?”


Lôi Đình Đình lắc lắc đầu: “Không thấy có chỗ nào không khỏe, ngược lại là rất nhiều đồ vật cùng sự tình nhớ không rõ.”


“Hồn phách của ngươi không đầy đủ, bây giờ ta đã dùng biện pháp bổ hồn cho ngươi, tuy là ngươi hiện cùng thường nhân không khác, có thể phần hồn phách mang đi trí nhớ của ngươi không muốn trở lại.” Dạ Dao Quang cũng không quản nàng có thể tiếp nhận lời của nàng nói hay không, nói ra toàn bộ tình hình thực tế.


Quả nhiên Lôi Đình Đình kinh ngạc, một hồi lâu nàng phảng phất mới tiêu hóa được lời nói của Dạ Dao Quang, vì thế nhẹ giọng hỏi: “Ôn phu nhân, có thể nói lại cho ta hết thảy những việc ta đã quên không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK