Nếu không thể làm muội yên vui, làm muội vô ưu, làm muội tự tại, làm muội hạnh phúc, đó chính là thất bại của ta.
Dạ Dao Quang trong nháy mắt, hốc mắt không hiểu được liền ướt át, hai hàng nước mắt liền như vậy không hề dự liệu lăn ra. Nàng nhanh chóng lấy ống tay áo của Ôn Đình Trạm cọ cọ, nàng không cần và cũng không muốn bị người khác nhìn thấy nàng như vậy không có cố gắng, dăm ba câu đã khiến cho nàng rơi lệ, nàng không phải nữ nhân yếu đuối nhiều nước mắt như vậy.
Dạ Dao Quang bất động không nói một lời, Ôn Đình Trạm cũng không cần phải nhiều lời nữa, mà là ôn nhu ôm nàng, phảng phất như hắn đang ôm hết thảy, ôm tín ngưỡng của hắn, sinh mệnh của hắn.
Qua một chớp mắt, Dạ Dao Quang có chút cảm tạ ông trời kiếp trước đã cho nàng gặp tai nạn, có phải hay không từ đó mới thay đổi như hiện giờ, để nàng gặp được nam tử này. Nếu nói Ôn Đình Trạm là ông trời bồi thường cao cấp cho nàng, nàng tin tưởng, bất luận nữ nhân nào, đều nguyện ý vì bồi thường này, nếm thấu hết thảy thống khổ trắc trở trên nhân gian.
Nam nhân tốt, sẽ làm nữ nhân hy vọng thời gian dừng lại ở mỗi một thời khắc hạnh phúc ngọt ngào mà hắn mang tới. Mà Ôn Đình Trạm là một nam nhân như vậy, chỉ là Dạ Dao Quang mỗi một ngày đều tràn ngập chờ mong cùng hy vọng, bởi vì nàng vĩnh viễn tin tưởng hắn sẽ không mang cho nàng đau xót, chỉ biết mang cho nàng càng ngày càng nhiều tốt đẹp cùng sự cảm động.
“Vạn chiêu nghi kia, chàng tính toán sẽ kết thúc như thế nào?” Qua một hồi lâu, Dạ Dao Quang bình phục nỗi lòng, mới mở miệng.
“Vậy phải xem nàng ta chính mình có tìm đường chết hay không.” Ôn Đình Trạm lạnh lùng trả lời.
“Tìm đường chết?” Dạ Dao Quang từ trong lồng ngực Ôn Đình Trạm nhảy ra, “Nàng ta còn có thể làm gì nữa?”
“Bệ hạ biết rõ nàng ta cùng người của Nguyên quốc sư âm mưu, vẫn như cũ chỉ là dùng biện pháp giam cầm, ngay cả lãnh cung cũng không có đưa nàng ta tới, là bởi vì Vạn chiêu nghi còn có một trương vương bài.” Ôn Đình Trạm hôn lên mặt Dạ Dao Quang nói.
“Là hài tử trong bụng.”
Lão tử a, đứa nhỏ này tượng trưng cho Hưng Hoa Đế còn sức khỏe để sinh long hoạt hổ, càng già càng dẻo dai, đối với Hưng Hoa Đế ý nghĩa tuyệt đối bất đồng.
Dạ Dao Quang phản ứng lại: “Chàng là nói, nàng ta rất có thể nương đứa nhỏ này để vực lại?”
Vạn chiêu nghi còn có thể vực lại sao? Ôn Đình Trạm sở dĩ không dễ dàng vạch trần Vạn chiêu nghi, không phải bởi vì không có chứng cứ, mà là bởi vì không thể một kế đánh nhốt vào vũng bùn. Rốt cuộc Vạn chiêu nghi lúc trước cũng chưa từng có cử chỉ bất lợi đối với bệ hạ, nàng có thể lúc bị vạch trần thân phận, tìm Hưng Hoa Đế khóc lóc kể lể, nàng lúc ban đầu thật là muốn vi phụ báo thù, nhưng dần dần tiếp xúc bệ hạ, nàng ta liền bị bệ hạ làm khuynh đảo. Cho nên, nàng oán hận chính mình, không bỏ xuống được cừu hận, lại luyến tiếc bệ hạ, tốt nhất tìm lấy cái chết hoặc tìm kiếm giải thoát nào đó.
Chỉ sợ đến lúc đó bệ hạ chẳng những không trách nàng, ngược lại càng thêm thích nàng, bỏ lại thân phận cũ của nàng lại bên ngoài, từ đây có thể nói kê cao gối mà ngủ.
Mà hiện giờ không giống nhau, Vạn chiêu nghi là cùng người khác mưu hại bệ hạ, nàng như thế nào có được lá bùa kia? Không có người hỗ trợ? Hơn nữa lá bùa kia như thế nào mất đi, Dạ Dao Quang vừa nói ra tới, Vạn chiêu nghi hết đường chối cãi, cho nên ở trong mắt Hưng Hoa Đế, Vạn chiêu nghi là Nguyên quốc sư dư nghiệt đã được định luận, hơn nữa còn mưu hại bệ hạ.
Liền tính dùng hoàng tử làm kế thoát thân, cũng không thể được.
“Dao Dao, ta thấy Vạn chiêu nghi là nữ nhân tàn nhẫn nhất cũng là nữ nhân thông minh nhất.” Ôn Đình Trạm lắc lư đầu nói, “Nàng ta hiện giờ có hai con đường đi: Thứ nhất, đó là ngủ đông chờ đến khi hài tử được sinh hạ, lại tìm biện pháp khác. Nhưng trong bảy tháng thời gian này, chưa biết được sẽ còn gặp những biến cố gì. Thứ hai, đó là bí quá hoá liều, dùng hài tử trong bụng tranh thủ đồng tình, sớm ngày quay lại.”
“Nữ nhân thông minh nhất chàng gặp qua không nên là muội sao?” Dạ Dao Quang lườn Ôn Đình Trạm một cái.
“Khụ khụ.” Ôn Đình Trạm vội vàng sửa miệng, “Phu nhân thông minh cùng Vạn chiêu nghi há có thể đánh đồng, nàng thông minh đều dùng để luồn cúi phía trên, phu nhân thông minh đều là đặt đại nghĩa ở phía trên.”
May mắn là Ôn Đình Trạm đem Ma Quân ngăn cách ở trong Dương châu, nếu không Ma Quân phỏng chừng ma nhãn trắng dã: Lời này của Trạng Nguyên lang cũng có thể xuất khẩu, thật không hổ là Trạng Nguyên lang.
Dạ Dao Quang thực hưởng thụ, tính cho chàng là người có con mắt thức thời. Bất quá nghe xong Ôn Đình Trạm phân tích, Dạ Dao Quang thế nhưng cảm thấy Vạn chiêu nghi sẽ lựa chọn con đường thứ hai, buông tay một lát, tuy rằng nàng không muốn dùng tâm tư ác độc đi nghiền ngẫm một nữ nhân có thể bỏ qua tình mẫu tử mà hy sinh hài tử của mình.
Nhưng phía trước không phải còn có Mẫn phu nhân, còn có Uyển phi?
Dạ Dao Quang liền hỏi: “Chàng cảm thấy Vạn chiêu nghi rất có thể muốn mượn người khác ra tay làm hại chính mình đẻ non……”
“Nàng ta sẽ làm như mình không còn nguy hiểm.” Ôn Đình Trạm nói, “Hài tử càng không thể bỏ, đó là hy vọng của nàng ta.”
“Cho nên, chàng lúc này tố giác nguyên nhân cái chết của Minh Đức Thái Tử, thuận thế từ trong tay bệ hạ nắm giữ Thái Y Viện, chính là tính toán nếu Vạn chiêu nghi thật sự dụng tâm hiểm ác, khiến cho nàng……” Dạ Dao Quang bắt lấy tay Ôn Đình Trạm, “A Trạm, đó là một hài tử vô tội, muội không hy vọng chàng……”
Ôn Đình Trạm vội vàng trấn an Dạ Dao Quang: “Dao Dao, muội lại nghĩ đi đâu thế? Ta há có thể đủ tự mình đi hại chết một hài tử sao, chẳng qua Vạn chiêu nghi ở trong cung chưa chắc không có gây thù chuốc oán, địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, ta đưa tới cho Vạn chiêu nghi một địch nhân khai điểm tới cửa, chẳng lẽ còn muốn gánh tội nghiệt? Nhân quả không nên là như vậy hoàn báo a……”
Dạ Dao Quang thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Chàng vẫn là thông minh.”
Như thế sẽ không làm hại gì tới đứa bé kia. Nếu Vạn chiêu nghi làm phi đều không để bụng kết bè phái mưu lại chính mình, bọn họ tự nhiên sẽ không đi hại người khác, nhưng cũng không có yêu cầu gì cố kỵ, người khác thuận thế hại chết, không có đạo lý bọn họ phải đi bảo hộ hài tử của địch nhân.
Nàng cũng không có vĩ đại như vậy.
Tảng đá lớn trong lòng Dạ Dao Quang cũng được buông xuống, tâm tình lại vui sướng lên. Đặc biệt là tới ngày hôm sau, thế nhưng từ nội thị trong cung tới ban chỉ, Dạ Dao Quang bởi vì cứu giá có công huyện chủ phong hào, còn được chính thức ban phong hào, Thanh Di huyện chủ, nhân tiện cũng được ban thưởng không ít tài bảo.
Đối với hư danh này Dạ Dao Quang vẫn là không thèm để ý. Ở triều đại này sắc phong đối với nữ tử không giống như triều đại kiếp trước như vậy hà khắc, nhất định phải là sinh ra huân quý, thân vương hoặc là quận vương chi nữ. Bởi vì thời điểm Nguyên Thái Tổ khai quốc nhận một nghĩa muội, phong đại công chúa, mà thánh tổ hoàng đế cũng tôn này vì đại trưởng công chúa. Sau lại chỉ cần có công, bất luận là nam hay nữ đều có tước vị.
Tuy rằng, Dạ Dao Quang chướng mắt mấy thứ này, nhưng có thời điểm vẫn là có thể mang ra dùng một chút. Cân nhắc chờ Ôn Đình Trạm trở về, tường tận nói với hắn, huyện chủ chính là cấp tam phẩm, Ôn Đình Trạm hiện giờ mới đạt ngũ phẩm, tưởng tượng đến lúc nào đó có thể áp đảo Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang tâm tình không thể vui hơn.
Vì thế hôm đó, Dạ Dao Quang thân thủ làm bữa tối cho Ôn Đình Trạm. Sauk hi ăn xong, Dạ Dao Quang mang chuyện này nói: “Ôn đại nhân, hiện giờ phu nhân ta phẩm cấp chính là so với chàng còn cao hơn, chàng ngày sau nếu không ngoan ngoãn nghe lời, xem ta như thế nào trừng trị chàng!”
Ôn Đình Trạm vẻ mặt ủy khuất: “Dao Dao, muội nói lời này thật đúng oan uổng ta, ta khi nào chưa từng nghe lời muội? Ta chính là so với bé ngoan còn muốn ngoan ngoãn hơn nữa a.”