Ngũ hành châu, chính là những viên ngọc có thể hấp thu khí ngũ hành, rồi sau đó tìm từng địa phương dư thừa khí ngũ hành để những viên ngọc này hấp thu mà thành. Loại ngũ hành châu này dùng để tu luyện, đối với những người tu vi dưới Nguyên Anh kỳ, mặc kệ họ có linh căn ở mức độ nào, đều có thể có sự hỗ trợ từ ngũ hành tương sinh, tu vi liền giống như ngồi hỏa tiễn phóng thẳng lên.
Dạ Dao Quang duỗi tay lấy ra một viên, khí ngũ hành tinh thuần kia làm Dạ Dao Quang tâm động không thôi. Một viên như vậy chỉ sợ làm nhiều người tranh giành tới vỡ đầu chảy máu, liền như vậy một hộp, các tông môn đều phải bỏ hết sĩ diện a, đây chính là có thể chế tạo ra ba mươi sáu người tu vi Nguyên Anh kỳ đó, nếu là thiên phú trác tuyệt, hoàn toàn có thể đột phá Nguyên Anh kỳ.
Chủ yếu nhất chính là ba mươi sáu viên ngũ hành châu đều đã được dung hợp với khí lực của chân quân, có thể sử dụng vô hạn, hấp thu hết khí ngũ hành bên trong xong lúc sau lại có thể đem tới nơi có khí ngũ hành nồng đậm để nuôi dưỡng. Dạ Dao Quang có thể tu luyện ngũ hành, tùy thời điểm liền có thể dùng khí ngũ hành bổi bổ cho nó.
Nhìn chuỗi hạt thủy tinh trên cổ tay, rồi lại nhìn lại hộp ngũ hành châu, Dạ Dao Quang tim tự nhiên rét lạnh, thật là không có đối lập thì không có thương tổn, so xong thì chỉ muốn ném.
Kim Tử cũng nhịn không được nhìn hộp hạt châu nuốt nước miếng, Dạ Dao Quang liếc mắt nhìn nó: “Nhìn cái gì mà nhìn, nhìn cũng không có phần của ngươi.”
Ngũ hành châu này phải dùng để mở mật thất ở giường đá, mà sau đó nàng cũng sẽ giao lại cho Bạch Kỳ. Bạch Minh tuy rằng không còn ở nhân thế, nhưng là nhân gia vẫn còn có đệ tử, đồ vật thuộc về người khác, Dạ Dao Quang cũng sẽ không trộm cướp.
Kim Tử nghe vậy thất vọng gục đầu.
Dạ Dao Quang cũng không để ý tới nó, con khỉ này chẳng phải thường ngày cũng hay trưng bộ dáng như vậy? Nàng vòng qua án kỉ, viết một phong thơ, đem chuyện này nói cho Ôn Đình Trạm. Phân phó Kim Tử phụ trách truyền thư, sau đó liền nằm xuống nghỉ ngơi. Cũng may nàng là người ‘ không câu nệ tiểu tiết ’ mới có thể nằm xuống giường đá của Bạch Minh, nếu không cho tới bây giờ cũng sẽ không có người phát hiện bí mật này.
Kỳ thật ban đầu nàng cũng vẫn là tuân thủ lễ nghĩa, vẫn luôn chỉ là ngồi ghé lên, thật sự là tìm vài vòng quá mệt mỏi, mới có thể nhất thời quên đi liền ngã xuống, thực sự phát sinh chuyện mừng ngoài ý muốn.
Chẳng mấy chốc, Dạ Dao Quang chìm vào giấc mơ, lần này là một giấc mơ thật sự.
Cảnh vật trong mộng có chút quen thuộc, Dạ Dao Quang nhìn ra được nơi đó là Phượng tộc, nàng thấy được một đôi nam nữa nhưng lại không thấy rõ khuôn mặt bọn họ. Người nữ bất cứ lúc nào cũng đều đi theo bên cạnh nam tử kia. Có lúc là người nam cúi xuống dạy người nữ tập viết, nắm cánh tay của nàng dạy nàng luyện kiếm, mặt đối mặt truyền thụ thuật pháp thủ quyết cho nàng, mang theo nàng lên núi hái thuốc, mặc dù nàng luôn bị hoa thơm chim hót hấp dẫn, nhưng cũng chưa từng chỉ trích……
Hình ảnh như ngừng lại tại cảnh người nam đứng ở trong phòng, đưa lưng về phía nữ tử, nữ tử đối với hắn quỳ xuống dập đầu, rồi sau đó quay đầu rời đi. Từ đầu chí cuối nam tử chưa từng ngoái đầu nhìn lại nàng một lần.
Gió lạnh thổi qua, dưới mái hiên tiếng chuông gió thanh thúy mà lại cô độc……
Dạ Dao Quang bỗng nhiên bừng tỉnh, trời cũng đã sáng, Kim Tử cũng không có ở đây, nàng ngồi dậy duỗi tay tự nhéo mũi mình, nhìn lại giường đá, nàng nội tâm chấn động, giờ khắc này nàng cảm nhận được thâm tình của Bạch Minh đối với Bạch Nguyệt.
Chính như lời nàng nói, người tiến vào động phủ Bạch Minh, có thể nằm trên chiếc giường này chỉ sợ chỉ có duy nhất Bạch Nguyệt, còn nàng thật sự là ngoài ý muốn, những người tu luyện khác chỉ dám khoanh chân ngồi.
Đã sớm nghe nói tu luyện tới Độ Kiếp kỳ có thể phân cách ký ức, sau đó dùng thuật pháp đem phong ấn lại, nói như vậy Bạch Minh đem những ký ức tốt đẹp nhất trong đời hắn lưu lại nơi này, là chờ Bạch Nguyệt trở về, để cho nàng biết được, hắn kỳ thật có tình cảm sâu đậm đối với nàng.
Nhưng hành động như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Là sợ hãi Bạch Nguyệt một niệm thành ma, dùng hồi ức này ngăn cản ma tính của Bạch Nguyệt? Nhưng nếu biết được Bạch Nguyệt sẽ nhập ma đạo, Bạch Minh vì sao lại ngồi nhìn nàng thành ma, mà chỉ có thể dùng biện pháp như vậy hy vọng cứu rỗi nàng?
Dạ Dao Quang cảm thấy nàng đầu óc nàng không đủ thông minh cho lắm, nhưng nàng hiện tại lại rất rõ ràng minh bạch, Bạch Minh khẳng định không hề phi thăng. Không thể dứt bỏ tình cảm luyến ái, Bạch Minh căn bản vô pháp chuyên tâm đắc đạo.
Nếu Bạch Minh không có phi thăng, vì sao người Phượng tộc đều nói hắn đã phi thăng? Tuy rằng một người tu luyện phi thăng có thể mang tới vinh quang cho một gia tộc cùng tông môn, nhưng cũng không đến mức vì vinh quang này mà đi nói dối.
Bỗng nhiên Dạ Dao Quang lại nghĩ tới bút ký của Bạch Kỳ, có lẽ từ ngày Bạch Kỳ không còn nhìn thấy Bạch Minh, Bạch Minh không phải phi thăng mà là mất tích, càng có thể là đã ngã xuống. Mà sự ngã xuống này của Bạch Minh làm phượng tộc không chịu nổi, hoặc là ẩn hàm bí mật lớn, còn cùng Phượng tộc có quan hệ, bởi vậy Phượng tộc mới có thể lừa gạt thế nhân.
Liền ở lúc Dạ Dao Quang đang trầm tư, Kim Tử nhảy vào trong lòng Dạ Dao Quang, mang về hồi âm của Ôn Đình Trạm. Những phỏng đoán của Ôn Đình Trạm lần này giống như nàng suy nghĩ, cũng đem toàn bộ sự tình hiện tại của Phượng tộc nói cho Dạ Dao Quang, nhưng đối tượng hoài nghi là Bạch Kỳ thì tuyệt nhiên không đề cập tới, lo lắng Dạ Dao Quang nhịn không được đi hỏi thẳng Bạch Kỳ, bức Bạch Kỳ không màng tình cảm động thủ đối với nàng.
Sự tình trong mật thất, Ôn Đình Trạm dặn dò nàng hành động cẩn thận tùy hoàn cảnh.
Tuy rằng, Ôn Đình Trạm không có đem sự hoài nghi lên Bạch Kỳ nói cho Dạ Dao Quang, nhưng Dạ Dao Quang vẫn luôn đề phòng Bạch Kỳ, đợi khi Bạch Kỳ không ở động phủ, cùng Ôn Đình Trạm trao đổi lại một chút. Ngày thứ hai, Ôn Đình Trạm sau giờ ngọ tới động phủ thăm Dạ Dao Quang, rồi sau khi Bạch Kỳ đưa tiễn Ôn Đình Trạm, để Ôn Đình Trạm nghĩ cách giữ chân Bạch Kỳ trong chốc lát.
Dạ Dao Quang bắt lấy thời cơ, đem từng viên ngũ hành châu giống nhau như đúc dựa vào ký ức tìm được vị trí trên vách đá. Ngũ hành châu quả nhiên có thể đột phá tầng lá chắn kia, dễ như trở bàn tay thâmnhập đi vào. Chờ đến viên cuối cùng lăn vào, giường đá cơ hồ là không tiếng động dịch chuyển, sau đó liền xuất hiện một bậc thềm đá.
Dạ Dao Quang dặn Kim Tử trông coi ở bên ngoài, nàng liền theo thềm đá chậm rãi đi xuống.
Phía dưới tiếp tục là một cái động phủ, so với phía trên có phần chỉnh tề sạch sẽ hơn. Phía dưới tuy rằng không hỗn độn, nhưng vách đá rất thô ráp, hiển nhiên là không có trải qua mài giũa, thậm chí có chút ẩm ướt.
Điều làm Dạ Dao Quang giật mình chính là phía dưới cái gì cũng đều không có. Dạ Dao Quang dùng khí ngũ hành dọc theo vách đá quét một vòng, phát hiện một cái ám cách, mở ra ám cách, mở ra một trung thất khác.
Trong thất rất nhỏ, chỉ có một bộ quan bằng thủy tinh, trong quan tài là một bộ xương khô. Bộ xương khô xiêm y vô cùng chỉnh tề, trong tay đang cầm một cuộn tranh. Dạ Dao Quang hành lễ đối với bộ xương khô sau đó mới dùng khí ngũ hành đem cuộn tranh lấy ra, chậm rãi mà mở.
Trong tranh là một nữ tử, nữ tử đang dựa vào phía trên án kỉ, phía dưới là hàng chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nàng gối lên cánh tay của chính mình, đang ngủ ngon lành, nữ tử này rõ ràng là Bạch Nguyệt!
Bộ xương khô này…… Còn không phải là Bạch Minh sao!
Dạ Dao Quang trợn trừng mắt, không thể tưởng tượng, chân quân Độ Kiếp kỳ cho dù chết, cũng không có khả năng xác chết hủ hóa nhanh như vậy, lại ở trong quan tài thủy tinh này, bức họa không hề nhiễm bụi, có thể thấy được bộ thủy tinh quan này có ẩn chứa linh khí!