Nhìn hai mẫu tử vì kinh hồn chưa định, tay chân có chút luống cuống, Dạ Dao Quang cũng cảm thấy chính mình xác thật đã dọa người, vẫy vẫy tay: “Mấy nghi thức xã giao này bỏ đi, ta tới để mang người đi.”
“Kiêm ca nhi!” Ngu Chấp ngữ khí hơi loạn hô nhi tử một tiếng.
Ngu Kiêm vội vàng lấy lại tinh thần:”Phu……. Phu nhân, mời theo học trò.”
Dạ Dao Quang hướng về phía Ngu phu nhân sắc mặt vẫn còn hơi trắng nở nụ cười, sau đó mời cùng Ngu Kiêm trong lòng đang sợ hãi rời khỏi phòng nghỉ Ngu Chấp. Ngoài sân có hai người trông giữ, xem ra phụ tử Ngu Chấp cũng đã an bài thỏa đáng, toàn bộ sân cũng không có bao nhiêu người, đặc biệt một đường tới nơi giam giữ cũng không gặp hạ nhân nào.
“Hai người kia có địa vị gì?” Dạ Dao Quang nhìn hai người hôn mê bị miếng vải đen chùm đầu, nhìn qua dáng người cũng có phần tương tự Cổ Cứu cùng Quan Chiêu.
“Đều là mấy tử tù đưa tới từ trong lao ngục.” Ngu Kiêm cúi đầu, hắn chưa từng gặp qua nữ tử minh diễm tới chói mặt bực này, một chút tục khí cũng không nhiễm, làm hắn luôn e sợ không dám khinh nhờn.
Dạ Dao Quang cũng là thuận miệng hỏi, nàng tin tưởng Ôn Đình Trạm đã sắp xếp ổn thỏa. Nếu là tử tù, vậy tất nhiên là người đã phạm tội trọng, trên tay không có khả năng không dính tới một hai mạng người. Dạ Dao Quang cũng không cảm thấy có gánh nặng tâm lý, mang theo hai người đi, cũng không chào hỏi, liền biến mất tại Ngu phủ. Dùng khí Ngũ hành che phủ, về tới tiểu viện thông hiệu thuốc, nguyên thần hồi thể, nàng tự mình nhìn tướng mạo hai người này. Bên trong lao ngục chưa chắc không có người bị hàm oan, cho hai người đi thay thế, tất nhiên mạo hiểm vô cùng, cũng không nên liên lụy người vô tội.
Xác định hai người không có bất luận vấn đề gi mới đưa vào trong hiệu thuốc, chuyến ra ngoài này của Dạ Dao Quang chưa tới một canh giờ, nhưng Ôn Đình Trạm đã đứng dậy, quần áo chỉnh tề ở hậu viện tiệm thuốc đùa cùng Kim Tử.
“Vất vả phu nhân.” Ôn Đình Trạm nhìn thấy Dạ Dao Quang vội vàng tới đón.
“Chàng sao không trong phòng nghỉ ngơi thêm?” Ngữ khí Dạ Dao Quang oán trách.
“Chăn đơn gối chiếc, khó đi vào giấc ngủ.” Ôn Đình Trạm vẻ mặt ưu thương.
Dạ Dao Quang mắt trợn trắng, đem hai người ném cho Kim Tử: “Trông coi bọn họ.”
Rồi sau đó liền túm Ôn Đình Trạm vào phòng ngủ, duỗi tay cởi áo ngoài Ôn Đình Trạm, không chút ôn nhu đẩy hắn lên giường, ôm đồm chỉnh áo ngoài của mình rồi cũng chui vào, híp mắt nguy hiểm nhìn Ôn Đình Trạm: “Muội đây liền cùng chàng ngủ! Nhắm mắt, nghỉ ngơi đi.”
Khóe môi Ôn Đình Trạm cong lên như được tưới gió xuân, hắn ngoan ngoãn nhắm hai mắt lại.
Dạ Dao Quang lúc này mới vừa lòng rúc vào trong ngực hắn, cùng hắn đi vào giấc ngủ. Quả nhiên có mùi hương của kiều thê trong lồng ngực, giấc ngủ này của Ôn Đình Trạm liền một mạch tới hoàng hôn. Hai phu thê sau khi tỉnh lại, rửa mặt dùng bữa, tản bộ tiêu thực, chờ tới đêm khuya tĩnh lặng mới túm lấy Kim Tử, mang theo hai tử tù tới nhà riêng viện sử.
Tòa nhà này ở ngoài phủ thành, không tính là một đại thôn trang, Dạ Dao Quang tới còn cảm thấy có chút đơn sơ, bất quá phải như thế mới không gây chói mắt. Thôn trang này thoạt nhìn bên ngoài cái gì cũng không có, nhưng bên trong lại khác một trời một vực, chẳng những thủ vệ nghiêm ngặt, còn bày ra đại trận. Dạ Dao Quang nhìn từng chiếc lục lạc buộc trên dây, chạy dọc theo mái hiên tứ hợp viện vòng thành hình bát quái không khỏi đau đầu.
“A Trạm, đây là bát quái ly tâm trận.” Dạ Dao Quang nói với Ôn Đình Trạm, “Có lẽ do Nguyên Dịch làm, Chi Nam bọn họ bị nhốt trong viện này không thể nghi ngờ, nhưng chúng ta cũng không thể đi vào.”
“Trận pháp này không thể phá?” Ôn Đình Trạm hỏi.
“Không phải không thể phá, mà một khi đụng vào, sẽ kinh động tới người bày trận, chỉ sợ chúng ta còn chưa kịp di hoa tiếp mộc, Nguyên Dịch đã tới quấy nhiễu.” Dạ Dao Quang giải thích.
Ôn Đình Trạm trầm ngâm chốc lát: “Dao Dao, phía trên không thể, phía dưới thì sao?”
Nhìn Ôn Đình Trạm chỉ vào hướng ngầm, Dạ Dao Quang hiểu ý hắn: “Muội đi nhìn xem.”
Dạ Dao Quang lấy ra Tử Linh Châu, dùng khí Ngũ hành thúc giục, từng tấc đất bị Tử Linh Châu đào lên, xem xem tình hình bên dưới, xác định không gài bất cứ thứ gì, Dạ Dao Quang mới gật đầu với Ôn Đình Trạm.
Bàn tay lớn của Ôn Đình Trạm dừng trên đầu Kim Tử, giọng nói thanh nhuận mà ôn nhu: “Kim Tử….”
Kim Tử mặt đầy bi phẫn, nó nghĩ lại năm đó ở Lưu Cầu, nó bị Ôn Đình Trạm vừa đe dọa vừa dụ dỗ đi đào địa đạo. Nó là thần hầu a, không phải chó! Hai phu thế này một chút cũng không tôn trọng nó!
Trong lòng có nhiều bất mãn, lại thêm phẫn hận, nhưng nhìn tới đáy mắt Dạ Dao Quang không chút tia cười nào, Kim Tử vẫn rụt cổ lựa chọn nhận mệnh, tìm một góc tường sau tòa nhà bắt đầu đào.
“Ngươi cũng đi hỗ trợ.” Chờ đến khi Kim Tử tung ra được một lỗ nhỏ, Dạ Dao Quang ném Mị Lượng văng ra.
“Này này này, ngươi nhờ người khác giúp như vậy sao? Ta không phải đồ nhi của ngươi!” Mị Lượng không vui.
“Ngươi có thể cự tuyệt.” Dạ Dao Quang cười tủm tỉm nhìn Mị Lượng.
“Ta….. Được được, quân tử không so đo với nữ tử.” Mị Lượng tự mình tìm bậc thang leo lên, rồi cùng Kim Tử đào. Bốn phía quanh Mị Lượng quanh quẩn một tầng sáng sắc vàng, phảng phất như một máy khoan điện rất lớn, đất xung quanh bốn phía nhanh chóng quay cuồng, tốc độ kia chỉ sợ gấp Kim Tử mười lần.
Ánh mắt Dạ Dao Quang vẫn luôn nhìn chằm chằm, nàng nói Mị Lượng tham gia, không chỉ bởi vì tốc độ của hắn rất nhanh, mà còn là lo lắng bên dưới có cơ quan nào khác mà nàng dùng Tử Linh Châu nhìn không ra. Mị Lượng đối với những thứ này hắn có cảm giác lực cao siêu hơn Kim Tử, nếu thực sự có gì không ổn, chưa chạm vào hắn đã có thể phát hiện ra.
Hiện là địa bàn Thổ Phiên, Nam Cửu Vương thế lực rộng lớn, Nguyên Dịch lại ở đây, một Nguyên Dịch tu vi đã trên nàng, còn không biết hắn có mang theo những người khác không, huống hồ Càn Dương vẫn đang trong tay hắn. Tuy nói Nguyên Dịch không dám đoạt mệnh Càn Dương, nhưng phế đi Càn Dương là có thể. Dạ Dao Quang chỉ có thể cẩn thận, không thể nửa điểm rút dây động rừng.
Đại khái qua ba mươi phút, Mị Lượng giống như cơn lốc quét ngang bỗng nhiên dừng lại, khí lực cả người chợt tắt, Dạ Dao Quang lập tức nhảy xuống, liền nhìn thấy một tấm sắt sơn vàng to bằng cái bát.
“Có khí Ngũ hành dâng lên.” Dạ Dao Quang tới gần liền cảm giác được, tay nàng ẩn chứa khí Ngũ hành gần sát, trượt theo hai bên trái phải, cảm giác được có nguồn khí lưu động, “Nơi này hẳn bày Ngũ Hành trận.”
Dạ Dao Quang nhìn trầm ngâm, tấm sắt này tượng trưng cho Kim, bùn đất là Thổ, gian nhà gỗ là Mộc, rồi vừa nãy trên cao nàng nhìn thấy một hồ nước bên cạnh, nước trong hồ tĩnh đến mức dị thường, nghĩ đến chắc hẳn là Thủy nguyên* (nước nguồn), vậy hỏa đâu?
Dạ Dao Quang đi một vòng cũng không tìm được hỏa, nhưng rõ ràng khí Ngũ hành đang có người kích động.