“Có nhớ hay không cũng không quan trọng.” Ôn Đình Trạm cũng không phải người cần người khác giúp đỡ, “Bất quá chuyện lần này, phải đa tạ hắn chặn ngang một tay. Mấy người Tiểu Lục ở trong tay Thạch huyện huyện lệnh, cũng không biết Sầm Phong như thế nào có được tin tức, liền lấy lý do sự tình liên quan trọng đại đem đám người Tiểu Lục đưa đi.” Dừng một chút, Ôn Đình Trạm tiếp tục nói, “Thạch huyện huyện lệnh chính là cháu ngoại Chiết Mân tổng đốc.”
“Xuy!” Dạ Dao Quang cười lạnh, “Vậy là có người cố ý muốn để chàng cùng Chiết Mân tổng đốc đối chọi nhau.”
“Đúng thế, trên đường chạy ra một tên Trình Giảo Kim, cố tình chuyển tiếp tới Tuyền Châu tri phủ.” Ôn Đình Trạm ẩn ý cười nói, “Tổng đốc quân vụ, tất nhiên sẽ không dễ dàng lộ chuyện, cho nên chuyện này cứ như vậy giằng co.”
“Không giằng co, chẳng lẽ bọn họ còn dám thật sự đem đám người Tiểu Lục đi giết sao?” Dạ Dao Quang ánh mắt sâm lạnh, “Quả nhiên là vô pháp vô thiên.”
“Nếu là chứng cứ phạm tội vô cùng xác thực, lại gặp thời cơ thuận lợi, bọn họ chưa hẳn không dám.”
“Sớm biết có chuyện nên để Nhạc Thư Ý qua trạm thứ nhất tới Bát Mân, nhìn lại xem nơi này đã biến thành như thế nào!” Dạ Dao Quang nén giận trong lòng, “Trời cao hoàng đế thì xa, họ đã sớm tự coi mình là hoàng đế, mượn lý do chiến sự, đều dám ngông cuồng giết người triều đình phái tới!”
“Người nào?” Ôn Đình Trạm cười lắc đầu, “Bất quá chỉ là hộ vệ hộ tống ta, còn ta không phải là được thủy sư đề đốc chiêu đãi rượu ngon thịt tốt sao? Ta mới là người của triều đình. Có ta ở đây, hắn làm cách nào cũng gánh không nổi tội danh đắc tội với thánh thượng. Nhiều nhất bất quá là ngộ sát, nhưng bây giờ chiến sự căng thẳng, bệ hạ cũng không thể đích thân lâm thời thống soái, như vậy Bát Mân sẽ càng lâm vào một đại loạn. Trận này chiến thì chưa chiến, quân tâm đã náo loạn.”
“Nếu như trận này thắng, bệ hạ chẳng lẽ còn muốn hỏi tội chi thần có công lớn? Đến lúc đó chuyện của Tiểu Lục, bệ hạ sẽ không miệt mài theo đuổi, bọn họ còn mang thêm tiếng liên lụy gia tộc. Bệ hạ như thế nào cũng không có khả năng đưa tay duỗi đến Bát Mân, nên bọn hắn cũng chẳng e ngại? Nhưng ngay cả ta, chỉ sợ bị Định Viễn bá phủ cùng Lục gia hận đến xương, dù sao bọn họ là vì ta mà uổng mạng. Ta nếu ngay cả những người bảo hộ mình còn không đứng ra bảo vệ được, ngày sau còn có ai nguyện ý đi theo ta?”
“Thủy sư đề đốc này không phải là võ tướng sao?” Dạ Dao Quang nghe xong tâm thần chấn động, “Võ tướng thành phủ tâm cũng quá sâu?”
“Người đọc sách nhưng có xuất thân võ tướng.” Ôn Đình Trạm đạm thanh nói, “Đoàn Thác chính là con rể của Bát Mân thủy sư đề đốc tiền nhiệm. Thủy sư đề đốc tiền nhiệm đã đưa con trai của mình vào dưới trướng nhưng hắn lại bỏ qua một bên nhi tử thân sinh để tiến cử con rể, có thể thấy được người này thủ đoạn rất cao. Ta còn nghe nói tới một chuyện xưa của hắn.”
“Nói muội nghe một chút?” Dù sao hiện tại cũng không có sự tình phát sinh nào khác, Dạ Dao Quang đụng đụng Ôn Đình Trạm, ý bảo hắn mở miệng.
“Nghe nói năm vừa mới mười ba tuổi, Đoàn Thác có một ngày chọn đường con ếch đi ngang qua tới nha môn tri phủ Tuyền Châu, nhìn đến cửa chính bày biện hai tòa sư tử bằng đá, bị uy nghiêm hấp dẫn, thân thủ tiến đến sờ, đem nước bùn trên tay toàn bộ lau lên con sư tử bằng đá, bởi vậy bị người nha môn quát mắng cùng nhục nhã. Lúc này Đoàn Thác cứng rắn chịu nhịn nhục, đợi cho ngày sau hắn làm quan, đem ngay đôi sư tử đá này chuyển đi. Lúc đó không người để ý hắn, nha môn trung sai dịch đều đứng chỉ trỏ cười, lại không nghĩ tới mười năm sau, thiếu niên này thành rể hiền của thủy sư đề đốc, một đường từ người thường không chức tước lên tới tham tướng, thẳng đến thủy sư đề đốc hiện giờ.”
“Hắn thật sự đem sư tử đá tại cửa nha môn tri phủ chuyển đi rồi?” Dạ Dao Quang hỏi.
Thủy sư đề đốc chính là quan nhị phẩm, so với tri phủ chính tứ phẩm cao hơn không biết bao nhiêu bậc thềm. Hắn nói coi trọng sư tử đá của phủ nha, tri phủ chẳng lẽ dám không cho?
“Ha ha ha ha, chuyện này đúng là trùng hợp.” Ôn Đình Trạm đột nhiên cười ra tiếng, “Đoàn Thác này cùng Sầm Phong đồng thời một người thăng thủy sư đề đốc, một người thăng Tuyền Châu tri phủ. Theo ta được biết, Đoàn Thác không thiếu lý do để đưa ra nhưng lại cứ chính là phải ở huyện Sầm Phong cai quản.”
“Chàng đối Sầm Phong thật là thưởng thức.” Dạ Dao Quang nghe ra trong giọng nói của Ôn Đình Trạm có tán dương.
“Rất có thủ đoạn, ngông nghênh bất khuất.” Ôn Đình Trạm bình tám tự.
Người có thể làm Ôn Đình Trạm đánh giá như vậy, tuyệt đối là người có thực lực.
“Chúng ta khi nào tới gặp một lần?” Dạ Dao Quang nhướng mày hỏi.
“Không vội, chậm nhất ngày mai, hắn sẽ tìm đến chúng ta.” Ôn Đình Trạm ánh mắt u tối nhưng lóe sáng.
Vậy không cần gấp, vì thế Dạ Dao Quang nói: “Thủy sư đề đốc này, chàng tính toán làm như thế nào?”
“Ta còn có thể làm thế nào?” Ôn Đình Trạm khẽ cười nói, “Đại chiến ngay trước mắt, hắn là đoán chắc ta chưa thể động tới hắn, cho nên mới dám ra oai như thế.”
“Chàng cứ như vậy chịu hắn sao?” Dạ Dao Quang không chịu đè nén.
Bất quá suy nghĩ một chút về thế cục hiện giờ, thật đúng là không thể bắt hắn ngay lập tức. Bất quá Dạ Dao Quang cũng không nghĩ sẽ buông tha cho hắn như vậy.
Nhìn Dạ Dao Quang đáy mắt sáng lạnh, Ôn Đình Trạm bên môi chợt lóe nụ cười như gió xuân tháng ba.
Tối đêm hôm đó, Đoàn Thác quả nhiên tuần tra xong binh doanh, sau đó quay trở lại doanh trại thủy sư thiết yến, mời toàn bộ phó tướng, tham tướng, tổng binh. Ban ngày một điểm động tĩnh đều không có, nhưng buổi tối đại yến tuyệt không xuề xòa, rượu ngon thượng hạng, chén bàn lưu chuyển, hoa quang giao thoa.
Đứng giữa là một nữ tử xiêm y mỏng manh, hoàn toàn không quan tâm tiết trời mùa đông sâm lạnh, xoay thắt lưng lắc mông, tay múa uyển chuyển. Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm vừa tới dự tiệc, liền thấy một màn như vậy. Nói là cho Ôn Đình Trạm đón gió, nhưng bọn họ một đám người đã uống vô cùng náo nhiệt, không ít người đều đã lên rượu sức lực, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm liếc nhìn nhau.
“Ôn đại nhân đến!” Lúc này hạ nhân canh giữ ở cửa chính hô to một tiếng.
Tiếng nhạc cùng tiếng nói cười trong đại đường bỗng chốc ngừng lại, ngay cả những người đang nâng chén rượu cũng dừng động tác. Mọi người một lượt nhìn qua, bọn họ tựa như không biết người tới quấy rầy cuộc vui là ai.
“Ha ha ha ha, Ôn đại nhân cuối cùng cũng đã tới.” Lã Tuấn bưng chén rượu đứng lên, tự mình đi tới nghênh đón Ôn Đình Trạm.
Lời này của hắn thật đúng là dễ nghe, nói như tất cả mọi người đã đợi Ôn Đình Trạm rất lâu rồi.
Ôn Đình Trạm không nói gì, chậm rãi đi tới chính đường: “Đoạn đại nhân.”
Đoàn Thác vẫn ngồi như vậy, hắn tuy rằng hơn bốn mươi tuổi, gần năm mươi, nhưng hắn lưng hùm vai gấu, mày rậm mắt to, ống tay áo bên cánh tay đang cầm chén rượu vén lên, lộ ra cánh tay nổi đầy gân xanh.
“Ôn đại nhân, mời ngồi.” Đoàn Thác tùy ý chỉ.
Dạ Dao Quang nhìn qua một lượt, vị trí khoảng cách Lã Tuấn tới đó còn xa. Lã Tuấn chính là tổng binh chính tam phẩm, như vậy phía dưới Lã Tuấn chính là theo tam phẩm, tham tướng không có khả năng nhiều như vậy, nói cách khác chính là tướng tứ phẩm cũng có ở trong đó. Đoàn Thác chính là chỉ Ôn Đình Trạm vào chỗ tướng lãnh chính tứ phẩm thủ hạ của hắn. Muốn cho Ôn Đình Trạm thấy rõ ràng khoảng cách giữa Ôn Đình Trạm với hắn còn cách xa! Đây là cảnh cáo Ôn Đình Trạm nên nghe lời chút.
“Đoạn đại nhân không cần khách khí, bổn tước bất quá là tới cùng gặp mặt Đoạn đại nhân, thông báo một tiếng bổn tước đã đến, tùy thời có thể vào quân doanh giám sát tuần tra. Gặp Đoạn đại nhân công vụ bận rộn, để tránh Đoạn đại nhân lãng quên, bất quá gặp Đoạn đại nhân có nhã hứng bày tiệc múa hát ngay lúc chiến sự căng thẳng, xem ra bổn tước là lo hão rồi, nói vậy đại nhân đại chiến tất nhiên là nắm chắc thắng lợi, bổn tước liền không quấy rầy đại nhân cùng chư vị tướng sĩ thưởng tiệc, cáo từ.” Ôn Đình Trạm gật nhẹ đầu, xoay người bước đi.
- ------
Rose: Bận 1 tuần rồi. Có ai còn hóng Ôn yêu nghiệt và Dạ cô nương không:)