Dù sao đây cũng là chuyện nhà của người ta, Dạ Dao Quang không có ý định nhúng tay vào nên cô chậm rãi trở lại phòng của mình, chân trước cô vừa bước vào cửa thì Ngô Tịnh đã dẫn một đôi vợ chồng đến tìm cô.
“Đại sư, đây chính là người mà Nguyên Ân đại sư bảo chúng tôi tìm sao?” Người phụ nữ đang đỡ chồng mình nhìn chằm chằm Dạ Dao Quang, thấy Dạ Dao Quang vóc người tương đối, dung mạo vô cùng xinh đẹp như tiên tử nhưng nhìn qua cũng biết là một thiếu nữ trẻ tuổi non nớt, hẳn là còn chưa đến tuổi cập kê nên tâm lý cũng có chút hoài nghi.
“Dạ cô nương chính là bạn của sư phó của bần tăng, chức phận còn cao hơn cả bần tăng nữa.” Ngô Tịnh giới thiệu.
“Có thể…”
“Thất Nương!” Diệp Thất Nương vốn dĩ còn đang định nói gì đó lại bị chồng mình vỗ nhẹ một cái vào cánh tay, sau đó Sầm Phong chắp tay trước mặt Dạ Dao Quang:
“Tại hạ là Sầm Phong, hôm nay dắt vợ đến tìm cô nương xin chỉ điểm một chút!”
“Ngồi xuống rồi nói!” Dạ Dao Quang bảo bọn họ ngồi xuống sau đó mới hỏi:
“Không biết mọi người muốn tìm ta để giải đáp chuyện gì?”
“Tại hạ muốn hỏi cô nương một chút, không biết trong bụng vợ tại hạ là nam hay nữ?” Sầm Phong lưu loát nói.
Dạ Dao Quang hơi nhíu mày, không nói luôn đáp án cho hắn mà hỏi lại: “Là nam thì sao, mà là nữ thì lại như thế nào?”
“Nói vậy cô nương cũng đã nghe việc xảy ra trong chùa hôm nay rồi, Thất Nương không ngại nghèo khó gả cho Sầm mỗ. Sầm mỗ cảm động vô cùng, không có ý niệm cặn bã bỏ vợ gì đó nhưng mẹ già ở nhà trong lòng lại có chấp niệm quá sâu. Nếu trong bụng Thất Nương là nam nhi, Sầm mỗ có thể yên tâm lên học viện đi học, nếu như trong bụng Thất Nương là nữ nhi, Sầm mỗ sẽ dẫn Thất Nương và con gái trong bụng đến kinh thành chuẩn bị khoa cử.” Sầm Phong cũng không cảm thấy việc xấu trong nhà đâu có gì khó nói nên trực tiếp nói ra quyết định của chính mình.
“Ngươi có bao giờ nghĩ đến mặc dù ngươi dẫn vợ và con gái đi nhưng cũng không thể bỏ đi cả đời không gặp mẹ già được, hơn nữa ngươi để mẹ ngươi ở lại một mình trong nhà được sao?” Dạ Dao Quang hỏi.
“Nếu trong bụng Thất Nương là nữ nhi, chỉ có thể nói cuộc đời Sầm mỗ không có duyên với con trai. Sầm mỗ sẽ tự có biện pháp không để Thất Nương phải khó xử cho nên xin cô nương chỉ điểm cho, Sầm mỗ cũng có thể sớm ngày tính toán.” Sầm Phong nói.
Nói đến đây Dạ Dao Quang cũng không hỏi nữa mà lấy ra ba đồng tiền: “Ta đây thay ngươi bói một quẻ, xem trong bụng vợ ngươi là nam hay là nữ.”
“Đa tạ cô nương!” Sầm Phong cảm kích chắp tay.
Dạ Dao Quang ném ba đồng tiền xuống, quẻ xuất hiện là quẻ thứ mười bốn trong Kinh Dịch - quẻ Hỏa Thiên Đại (2).
Quẻ vừa xuất hiện, Dạ Dao Quang khẽ nhíu mày.
“Chẳng lẽ trong bụng ta vẫn là…” Diệp Thất Nương nhìn thấy thần sắc của Dạ Dao Quang lập tức có chút tuyệt vọng.
Sầm Phong nắm chặt tay vợ, ánh mắt chăm chú nhìn về phía Dạ Dao Quang: “Mời cô nương giải quẻ.”
Dạ Dao Quang lấy ra giấy bút vẽ sơ đồ của quẻ bói ra: “Đây là quẻ Hỏa Thiên Đại, có sáu hào theo thứ tự dương, âm, âm, và ba hào dương. Mỗi hào tương ứng với ngũ hành là Hỏa, Thổ, Kim, Thổ, Mộc, Thủy, có liên quan đến sinh tử, cha mẹ, huynh đệ, vợ, con cái… Hào dương cuối cùng ứng với con cái, ý nghĩa của quẻ này là trong bụng vợ ngươi thật sự có con trai.”
“Thật sao?” Diệp Thất Nương không dám tin vào tai mình, lập tức nước mắt rơi như mưa. Trong bụng của nàng là con trai, vậy là có thể giúp phu quân kéo dài hương hỏa rồi. Nàng chịu đựng nhiều năm như vậy, bị chửi bới không biết bao nhiêu lần, lâu ngày chính nàng cũng nghi ngờ chẳng lẽ thật sự là do nàng có số mệnh không tốt nên mới không sinh được con trai?
“Đừng khóc…” Sầm Phong vành mắt hơi ửng đỏ. Hắn yêu vợ hắn vô cùng, trong mắt hắn nàng chính là người vợ hoàn mỹ không có khuyết điểm, mấy năm nay nàng vì hắn chịu bao nhiêu đau khổ hắn đều biết cả.
“Ta có chút chuyện muốn nói riêng với Sầm cử nhân, mời phu nhân tránh mặt.” Dạ Dao Quang không đành lòng phá vỡ cảnh tượng hạnh phúc của hai vợ chồng này, nhưng vì cảm giác được tình ý của bọn họ đáng quý nên mới phải nói thêm vài lời.
“Ta…”
“Đi thôi, Dạ cô nương không lừa nàng đâu!” Sầm Phong nghĩ đến sắc mặt của Dạ Dao Quang lúc nãy không được tốt lắm nên trong lòng cũng lo lắng, nhưng vẫn an ủi thê tử sau đó gật đầu với Ngô Tịnh.
“Sầm phu nhân, mời!” Ngô Tịnh máy móc nói.
Đến khi Ngô Tịnh và Diệp Thất Nương đi xa, Sầm Phong mới mở miệng hỏi: “Mời Dạ cô nương nói thẳng.”
Dạ Dao Quang vươn ngón tay dài mảnh khảnh chỉ vào hào đầu tiên của quẻ bói: “Hào đầu tiên chính là tử hào, ý nghĩa tức là lúc vợ ngươi sinh con sẽ có kiếp nạn cửu tử nhất sinh.”
Sầm Phong nghe xong cả người khẽ run rẩy, ánh mắt trợn lớn, im lặng không nói gì, mãi một lúc sau mới cất lời: “Lẽ nào… lẽ nào không có phương pháp hóa giải sao?”
“Vợ ngươi chỉ còn năm tháng nữa là sẽ sinh, vạn sự cũng không có chuyện nào bất biến, nếu Sầm cử nhân trong lòng đã hiểu rõ thì cớ sao không sớm đề phòng với mọi chuyện. Dù sao chuyện chưa xảy ra thì hoàn toàn có thể thay đổi được, nếu không thì vợ ngươi cũng chỉ có thể nhận mệnh mà thôi!” Dạ Dao Quang lạnh lùng nói.
“Sầm mỗ đa tạ cô nương chỉ điểm!” Sầm Phong đứng lên vái Dạ Dao Quang một cái, sau đó lấy từ ống tay áo ra hai tấm ngân phiếu trăm lượng đưa cho Dạ Dao Quang:
“Sầm mỗ nhà nghèo, xin cô nương chớ trách!”
Dạ Dao Quang thấy vậy chỉ rút một tấm: “Một trăm lượng là đủ rồi.”
Tiền quẻ nhất định phải thu, nếu không Dạ Dao Quang sẽ bị phản phệ, thế nhưng thu bao nhiêu thì Dạ Dao Quang có thể tự mình làm chủ. Trăm lượng bạc này có lẽ là toàn bộ gia sản của Sầm Phong, cảm động tình cảm chân thành giữa hai vợ chồng bọn họ nên Dạ Dao Quang cũng coi như làm việc thiện.
Sầm Phong bây giờ mới đạt cử nhân không phải do hắn năng lực kém mà do hắn còn phải chú tâm vào nuôi gia đình, hắn đã từng đi bôn ba khắp nơi nên tầm mắt của hắn rất rộng, chỉ là chưa từng gặp ai thu tiền quẻ thấp như Dạ Dao Quang…
Hắn cũng hiểu là Dạ Dao Quang cố ý giúp đỡ nên cảm kích vô cùng, cúi người vái một cái thật sâu với Dạ Dao Quang. Vái này cùng với lễ lúc đầu hắn chào Dạ Dao Quang không giống nhau, lúc nãy là vì cung kính, còn bây giờ là hắn thật lòng cảm kích cho nên khi hắn cúi xuống thì có một ánh sáng màu bạc từ trong thân thể hắn bay ra rơi vào hầu bao công đức của Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang vô cùng vui mừng, thật không ngờ công đức lần này lại dễ dàng như vậy, đây chính là bảo bối ngàn vạn lượng vàng đều không đổi được.
“Đại ân của cô nương, hôm nay Sầm mỗ ghi nhớ trong lòng, ngày khác nhất định sẽ báo đáp!” Sầm Phong nói xong chắp tay đi ra ngoài.
Dạ Dao Quang còn đang đắm chìm trong niềm vui vì có được công đức nên ngay cả khi Nguyên Ân đại sư đi vào cô cũng không biết.
“Chúc mừng tiểu hữu lại có thêm công đức!” Nguyên Ân cười nói.
Dạ Dao Quang vội vàng che túi công đức: “Lão hòa thượng, làm sao ông biết?”
“Tiểu hữu yên tâm, lão nạp sẽ không cướp đoạt công đức của tiểu hữu. Chỉ là tiền quẻ này lão nạp sẽ thay mặt tăng nhân trong chùa đa tạ tiểu hữu.” Nói xong liền rút ngân phiếu một trăm lượng trong tay Dạ Dao Quang.
“Lão hòa thượng, ông đưa người đến chỗ của ta xem bói để ta có được công đức mà ông chỉ lấy một trăm lượng bạc sao?” Dạ Dao Quang trợn mắt nhìn Nguyên Ân đại sư.
“Lão nạp biết tiểu hữu thích nhất là giúp người khác làm mấy chuyện tiết lộ thiên cơ mà!”
Dạ Dao Quang vốn dĩ còn đang cảm kích, nghe xong những lời này lập tức nổi giận nhưng Nguyên Ân đại sư đã biến mất không thấy bóng dáng.
Rất nhiều năm về sau khi mọi chuyện được giải đáp, Dạ Dao Quang mới thật lòng cảm kích lão bằng hữu luôn khiến cô tức giận này.
***
(1) Nhất thanh nhị sở: Nghe được rõ ràng, không thiếu một câu nào.
(2) Quẻ Hỏa Thiên Đại: Quẻ thứ mười bốn trong Kinh Dịch, trên là Càn, dưới là Ly, còn được gọi là quẻ Đại Hữu.