Mọi người trong tâm lý sẵn sàng đón quân địch, cũng bởi vì bộ dáng này của Kim Tử, bị chọc cười nên thả lỏng được không ít.
Không để ý sự phản đối của Kim Tử, Dạ Dao Quang cường thế kéo nó tiến vào rừng cây. Rừng cây này an tĩnh hết sức quỷ dị, mới nhìn qua cảm thấy không có gì nguy hiểm, nhưng càng là như thế, càng làm Dạ Dao Quang bất an.
Vì an toàn, bọn họ bảy người đều đưa lưng tựa sát vào nhau làm thành một vòng tròn, chậm rãi từng bước hướng tới phía trước. Qua quá nửa rừng cây, đám người Dạ Dao Quang vẫn như cũ không gặp phải bất luận thứ gì, như vậy lại càng phải cảnh giác.
Lúc này, không biết từ chỗ nào thổi đến một trận gió, ánh mắt Ôn Đình Trạm vừa vặn xẹt qua một cành cây. Lại nhìn đến thấy cành cây đã lay động nhưng lá cây thế nhưng không chút sứt mẻ, ánh mắt hắn một ngưng: “Đây không phải là lá cây!”
Toàn bộ mọi người nhất thời cả kinh, ào ào nhìn về những lá cây phía trên, lại nhìn thấy vật nguyên bản dài có hình lá cây lại ló ra cái đầu hình tam giác, hai điểm đen nhánh là mắt, chúng có cái đuôi dài nhỏ nhọn giống hệt hình chiếc lá. Nhìn bọn chúng hai má phồng to giống như ếch, Mạch Khâm là người biết rõ các loại sinh vật, ngay cả khi chưa từng gặp qua loại sinh vật này, vẫn gào to một tiếng: “Không tốt, có độc!”
Cơ hồ ngay sau khi Mạch Khâm vừa nói xong, toàn bộ mọi người dựng lên bức tường khí Ngũ hành nhanh như bão táp, ngay cả Kim Tử đang ở trên người Ôn Đình Trạm cũng nhanh chóng dùng khí Ngũ hành đem nó cùng Ôn Đình Trạm bao phủ.
Ngay tại lúc bọn họ dựng lên bình chướng bằng khí Ngũ hành, trong nháy mắt, một cỗ cổ màu vàng nhạt có chút sền sệt, như axít sunfuric phun tới, đánh vào phía trên bình chướng đang hộ thể bọn họ, bọn họ kinh hãi phát hiện, thứ này thế nhưng có thể ăn mòn khí Ngũ hành!
“Chúng ta phải nghĩ biện pháp nhanh chóng đi ra.” Lập tức bù đắp phần bình chướng hộ thể vừa bị ăn mòn, Thương Liêm Súc quát to.
Tuy rằng thứ này nhìn thì có vẻ nhỏ, chất độc chứa trong cơ thể khẳng định cũng sẽ không nhiều lắm, nhưng toàn bộ rừng cây này, chi chi chít chít toàn là sinh vật xà cũng không ra xà, bọn họ tuyệt đối không chờ đợi toàn bộ bọn chúng phun nọc độc ra hết.
“Chúng ta bị Mặc tộc lừa rồi.” Dạ Dao Quang sắc mặt lạnh xuóng.
Mặc tộc quả nhiên là cố ý đem thi thể ném vào phía trước bụi cỏ, trong bụi cỏ cũng đích xác có xà, chẳng qua có thể xác định không phải là rắn độc, bằng không người bốn tộc làm nào đi qua? Bọn họ cũng không thể chỉ vì hãm hại bọn họ mà chạy qua rừng cây này, rồi chạy về sắp xếp thi thể ném ở bụi cỏ, sau đó lại chạy lại rừng cây?
Cho nên, bọn họ chỉ có khả năng là dưới sự công kích của loại độc vật này phải thối lui trở về, đem thi thể ra ngoài ném vào bụi cỏ, mà trong bụi cỏ có rắn nhưng căn bản không có lực công kích. Bọn họ đây là đã lên kế hoạch tốt lắm.
Chắc chắn khi bọn họ nhìn thấy thi thể, lại nhìn đến trong bụi cỏ có vật sống, liền biết rõ trong rừng cây có nguy hiểm, cũng sẽ lựa chọn đi rừng cây, đây là lựa chọn của người bình thường. Tuy rằng Dạ Dao Quang nhìn ra Ôn Đình Trạm thiên hướng đi qua bụi cỏ, nhưng Ôn Đình Trạm đến cùng cũng không nói ra miệng.
Bởi vì Ôn Đình Trạm cũng không xác định bụi cỏ có nguy hiểm thực sự hay không. Hắn trên đảo này liên tục là đối tượng mà mọi người phải bảo hộ, nếu như lại bởi vì hắn phán đoán sai lầm, liên lụy tới người khác bị thương hoặc là chết, hắn không làm được.
“Trong bụi cỏ có xà, đều vô cùng có khả năng là Mặc tốc bắt ở chỗ khác, cố ý để vào bụi cỏ, vì chính là muốn lừa chúng ta.” Ôn Đình Trạm ngưng mi nói.
Một lần tính kế này, hắn sẽ nhớ kỹ.
“Hiện tại không phải là thời điểm so đo, chúng ta mau nghĩ biện pháp mới quan trọng hơn.” Tô Bát một lần nữa tiêu hao khí Ngũ hành, bổ sung khí Ngũ hành bị độc vật phun độc ăn mòn.
“Chúng ta hợp lực, lấy ngũ hành bát quái trận hình thành kết giới.” Qua Mậu kiến nghị.
Kết giới chỉ có Độ Kiếp kỳ mới làm được, bọn họ tu vi không đủ, chỉ có thể hợp lực lại mượn dùng trận pháp.
“Bày trận phải tạm ngưng khí hộ thể.” Vân Dậu nhíu mày, độc vật này ở đây vô cùng nhiều, nọc độc còn chưa phun ra hết làn sống tứ nhất, đến bây giờ cũng chưa thấy có gián đoạn. Một khi ngưng khí hộ thể, chỉ sợ trận pháp của bọn họ còn chưa hình thành, kết giới chưa được mở ra, cũng đã mệnh tang Hoàng Tuyền.
“Vân trưởng lão, các ngươi bày trận cần thời gian bao lâu?” Dạ Dao Quang bỗng nhiên hỏi.
“Từ ta, Thương tông chủ, Tô trưởng lão, Qua trưởng lão hơn nữa còn có Mạch thiếu tông chủ bày trận, chỉ cần hơn mười tức công phu.” Vân Dậu suy nghĩ một chút, bọn họ năm người tu vi đều tương đối cao, vừa đúng lại có một loại khí Ngũ hành vượt trội. Ngay khí khí hộ thể chưa tản ra, mỗi người đứng ổn định ở vị trí ngũ hành tương ứng vận khí, bấm tay niệm chú, kết ấn, thời gian qua khoảng mười lần hô hấp cũng đủ.
Dạ Dao Quang ngẩng đầu nhìn từng sóng nọc độc phun ra không ngừng liền cắn chặt răng: “Vân trưởng lão, các ngươi nếu như tin ta, cũng chỉ là bày trận, ta nhất định sẽ tranh thủ cho mọi người hơn mười tức thời gian.”
Đều này lúc tánh mạng du quan, bọn họ làm sao còn có thể không tín nhiệm, vì thế năm người nhìn nhau một mắt rồi nhanh chóng xoay thân phân tán, mỗi người căn cứ Ngũ hành chi của mình sâu nhất tìm được phương vị đối ứng.
Dạ Dao Quang kéo Ôn Đình Trạm đứng vào giữa bọn họ: “Mạch đại ca, các vị trưởng lão, ta đếm tới ba, các ngươi mở toàn bộ khí hộ thể, bắt đầu bày trận.”
“Được!” Mọi người đồng thanh đáp ứng.
Dạ Dao Quang cả người bao phủ khí Ngũ hành, ý niệm vừa chuyển, Thiên lân liền bay ra trôi nổi ở trên đỉnh đầu nàng. Nàng nhanh chóng biến hóa thủ quyết, Thiên lân phân hoá ra thành những thanh đao nhỏ, chịu sự điều khiển của khí Ngũ hành trên tay Dạ Dao Quang, Thiên lân nhanh chóng phân tán ở phía trên đầu Dạ Dao Quang không ngừng xoay tròn, tốc độ càng lúc càng nhanh, hình thành một cỗ cường lực khí Âm sát. Khí Âm sát kia giống như một bức tường sắt thâm hậu, làm những độc vật trong rừng cây phải rụt lui.
Dạ Dao Quang thừa dịp cơ hội này bay vọt lên: “Một!”
Thân thể được Thiên lân bảo hộ, Dạ Dao Quang xoáy thân một cái, Thần ti trường lăng bên hông bay ra: “Hai!”
Trường lăng triển khai khoảng cách rộng nhất có thể, giống như một con rồng đang múa lượn, nhanh chóng vây xung quanh bên ngoài đám người Mạch Khâm. Dạ Dao Quang thì ở bên trên trường lăng, đầu ngón tay nàng bắn ra Âm châu lượn vòng. Nàng vẽ lên không trung một đồ án phức tạp, theo sự thúc giục của đồ án kia, Âm châu nhất thời phóng xuất ra âm khí dầy đặc giống như một tầng mây đen rất nặng che ở phía trên bọn họ.
“Ba!”
Năm người Mạch Khâm nhanh chóng triệt mở khí Ngũ hành, bọn họ được Thần ti trường lăng vây quanh, phía trên là khí Âm sát từ Âm châu mà Dạ Dao Quang dựng thành bình chướng. Vừa vặn xong, một sóng nọc độc tiếp tục phun tới, mặc dù nọc độc phun ra không ngừng nhưng một tí ti cũng không thể xâm nhập. Một là thần tơ, một là Âm châu, đánh giá Dạ Dao Quang chống đỡ không được bao lâu, cho nên, bọn họ cho dù một chút cũng không dám trì hoãn, nhanh chóng ngưng tụ thành trận.
Ngũ hành bát quái đồ án quang chuyển, dưới lòng bàn chân họ giống như từng đạo hào quang đan xen chậm rãi hình thành. Đợi đến khi trận pháp hoàn thiện, kết giới bằng hào quang tản ra, Dạ Dao Quang nhanh chóng thu Âm châu rớt xuống, Ôn Đình Trạm thân thủ đem nàng ôm vào trong lòng.
Kết giới đã thành, nọc độc kia căn bản không thể thẩm thấy mà tiến vào, năm người nhanh chóng lên đỉnh kết giới chạy ra khỏi rừng cây.