“Dao Dao cũng cảm thấy hắn sẽ gây khó dễ cho ta ngay ngày đại hôn phải không, chỉ sợ những người nghĩ như vậy không phải số ít.” Ôn Đình Trạm khẽ cười nói với Dạ Dao Quang, “Cho dù hắn thực tự tin hắn an bài ta vẫn luôn chẳng hay biết gì, hắn cũng sẽ tin ta tại ngày đại hôn của Cao Dần sẽ phá lệ cẩn thận. Lựa chọn ngày kế là có ba nguyên nhân: Thứ nhất, hắn muốn động thủ lúc ta tới Hải Tây, thế lực của ta tại Hải Tây chưa nhiều cũng không tập trung, cứu viện khó đến kịp. Thứ hai, hắn sẽ nghĩ tại ngày đại hôn toàn thân đề phòng, hắn lại không có động tĩnh, ngày tiếp theo ta tất nhiên sẽ lơi lỏng cảnh giác, là thời cơ xuống tay tốt nhất. Thứ ba, ngày kế đại hôn, chỉ sợ những người nên đi đều còn chưa đi, giúp hắn đạt được mục đích mọi người đều biết.”
“Hiện giờ mới giữa tháng bảy.” Dạ Dao Quang có chút áy náy nhìn Ôn Đình Trạm, “A Trạm, muội ngày mai sẽ hành châm cho Tang, cố gắng một lần giúp Tang chữa khỏi, muội sợ với dáng vẻ này của muội ấy, căn bản không đối phó được ma cổ. Muội vì Tang thi châm cũng sẽ mất một đại lượng tu vi, có lẽ sẽ tạm thời khô kiệt.” Thấy mày Ôn Đình Trạm nhăn lại, vừa mở miệng muốn nói lại bị Dạ Dao Quang duỗi tay đè lên môi, “A Trạm, muội căn bản sẽ không làm thương tới chính mình. Nếu ba tháng mới gặp lại Tang, muội muốn cứu muội ấy, lúc ấy không tránh khỏi mệt mỏi hơn bây giờ. Mấy tháng nay Tang vẫn luôn uống thuốc, thời điểm ở trong phủ chúng ta, muội mỗi ngày lại hành châm, Tang đã có chuyển biến tốt đẹp, muội nắm chắc mới quyết định hành sự. Chẳng qua là bị hao hụt chút ít, muội cũng cần bế quan điều tức một tháng mới có thể phục hồi, vừa lúc thời gian đại hôn. Nhưng sinh nhật năm nay của chàng cùng trung thu, muội sợ không thể cùng chàng….”
Tháng ba lúc trước, Dạ Dao Quang không động thủ để khôi phục toàn bộ sinh cơ cho Tang Cơ Hủ, thật sự vì Tang Cơ Hủ bị thương tổn quá mức, nàng không thể làm triệt để trong một lần, cho nên mới để Tang Cơ Hủ điều dưỡng bằng dược. Nghĩ đến Ôn Đình Trạm bên này phải đối phó cùng Hoàng Kiên và Nam Cửu Vương, Dạ Dao Quang mới ước định khoảng 6 năm. Nhưng người tính không bằng trời tính, ai cũng không nghĩ tới sẽ rẽ qua con đường này, Dạ Dao Quang không yên tâm Tang Cơ Hủ với trạng thái hiện tại đi thuần cổ, nhưng ma cổ đặt ở chỗ nàng, nàng muốn bất động chỉ sợ cũng khó. Cho nên, biện pháp duy nhất chính là Dạ Dao Quang đem thân thể Tang Cơ Hủ điều dưỡng tới trạng thái tốt nhất.
Nhẹ nhàng nắm tay Dạ Dao Quang ấn lên chính ngực nàng: “Dao Dao, nàng muốn làm bất luận chuyện gì, ta đều sẽ không ngăn trở. Nhưng nó vì nàng mà sống, nàng bị thương nó sẽ đau, những người tim không đau chỉ sợ cũng không phải là nhân sinh hoàn chỉnh. Ta cho phép nàng làm nó đau, nhưng nàng không thể làm nó chết, nàng hiểu chưa?”
Dạ Dao Quang nháy mắt lúm đồng tiền như hoa, nàng tiến lên bước hôn hắn một ngụm, sau đó nghiêng đầu gối lên ngực hắn: “Yên tâm đi, chỉ cần nó còn ở đây một ngày, muội sẽ không để nó chết, cũng sẽ không làm nó quá đau.”
“Sẽ không quá đau là sẽ đau?” Ôn Đình Trạm mắt muộn phiền hỏi.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Độc Sủng Thiên Kim Nô
2. Thư Tỏ Tình
3. Chiết Ánh Trăng
4. Lăng Tổng Cưa Lại Vợ Cũ
=====================================
Dạ Dao Quang bóp khấc đầu ngón út: “Đau tí xíu như vậy!”
“Ai da……” Ôn Đình Trạm than khẽ, “Dao Dao, ta cũng đã hai mươi mấy, cũng qua tuổi thanh niên, mắt thấy cũng sắp tới trung niên rồi, chịu không nổi lăn lộn, nàng còn nỡ làm đau sao.”
Đôi mắt hoa đào tươi đẹp của Dạ Dao Quang chuyển động, nàng nhanh chóng xoay người đè lên người hắn, ánh mắt trở nên sâu đen: “Chịu không nổi lăn lộn, ta để cho chàng xem thế nào mới là không chịu nổi lăn lộn.”
Ôn Đình Trạm nhanh chóng để tay rũ vô lực sang hai bên: “Phu nhân lúc nào cũng có thể tới kiểm tra.”
Nhìn bộ dáng phó mặc cho nàng tùy ý của hắn, Dạ Dao Quang cũng mặc kệ Tang Cơ Hủ dặn dò bọn họ phải tiết chế, dù sao qua đêm nay, gia hỏa này cũng phải ngưng hơn một tháng, đủ để hắn dưỡng cổ! Trực tiếp bắt lấy vạt áo Ôn Đình Trạm, xẹt một tiếng liền thô bạo đem áo ngủ của hắn xé nát.
Làm Ôn Đình Trạm sợ tới mức sửng sốt, thời điểm đang muốn động, bị đôi tay ngọc nhỏ dài của nàng đè lại bả vai, nàng giống như rừng cây mị hoặc nhân tâm, cặp mắt kia hàm chứa ba phần nguy hiểm, ba phần tinh ranh, ba phần khiêu khích cùng với phần cường thế: “Đừng nhúc nhích, đêm nay chàng phải nghe theo ta……..”
Vì thế Ôn Đình Trạm khai trai* lâu như vậy, lần đầu tiên được hưởng thụ tu vị đau nhưng cũng đầy vui sướng mỹ diệu như thế. Dạ Dao Quang thật dúng là đem bảy mươi hai chiêu thức trong phòng của nàng ra tới, dùng thủ đoạn toàn thân, thật sự làm Ôn Đình Trạm tự xưng bác học đa tài mở mang kiến thức.
*Khai trai: trinh của nam giới ^^!
Hôm sau, mặt trời lên cao Dạ Dao Quang mới rời giường. Thời điểm nàng dùng bữa sáng, Tang Cơ Hủ vài lần muốn nói lại thôi, nhưng Dạ Dao Quang rất bận, không cho nàng cơ hội mở miệng. Dạ Dao Quang dùng thời gian một ngày, an bài toàn bộ mọi việc chuẩn bị cho đại hôn Lôi Đình Đình, giao cho Nghi Ninh quản lý, sau đó truyền tin cho Qua Vô Âm, Mạch Khâm, Dụ Thanh Tập tại Đế Đô, cũng có ý gọi Trác Mẫn Nghiên tới, thậm chí Duyên Sinh Quan cũng tự mình dành một tháng chuẩn bị cho nàng.
Hảo hảo nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm tu luyện xong, dùng xong bữa Dạ Dao Quang mới cho gọi Càn Dương cùng Tiểu Tiểu tới, nói cho bọn họ nàng cần bế quan, cho họ được biết thời điểm nàng vắng mặt, cần bọn họ làm những việc gì. Đem Kim Tử cho Ôn Đình Trạm, lại chào hỏi Tuyên Khai Dương, lúc này mới đi tìm Tang Cơ Hủ.
“Tỷ tỷ, tỷ muốn làm gì?” Tang Cơ Hủ cũng cảm giác được sắp có chuyện.
“Hành châm cho ngươi.” Dạ Dao Quang bắt lấy Tang Cơ Hủ nghe xong muốn chạy trốn, với tình huống hiện tại, Tang Cơ Hủ căn bản không có sức phản kháng lại, đã bị Dạ Dao Quang ném lên giường.
Tang Cơ Hủ vội vàng nắm chặt vạt áo mình: “Tỷ tỷ, ta hiện tại không thích hợp.”
“Không thích hợp?” Dạ Dao Quang nhướng mày.
“Ta ta ta ta…… Ta có bà dì tới!” Tang Cơ Hủ nghẹn nửa ngày nghẹn ra như vậy một câu.
Dạ Dao Quang mắt trợn trắng: “Yên tâm, cho dù có bà dì tới, cũng có thể hành châm!”
Nói xong, lại không cho Tang Cơ Hủ cơ hội vô nghĩa, đầu ngón tay Dạ Dao Quang vận khí, nhanh chóng phong lại mấy huyệt vị của Tang Cơ Hủ, Tang Cơ Hủ cả người không thể nhúc nhích, thừa dịp còn có thể nói chuyện, nàng vội nói: “Tỷ tỷ, ta ta ta ta… sợ đau, chúng ta vẫn cứ nên từ từ đi. Ta hiện tại khôi phục rất nhanh, tỷ không cần gấp như vậy………”
Càn Dương ở bên ngoài hộ pháp cho Dạ Dao Quang, nghe được đối thoại bên trong, không khỏi gãi trán: “Như thế nào lại giống sức mạnh sư phụ dùng với sư thúc chứ?”
“Sư phụ tất nhiên không phải dùng sức mạnh, sư thúc căn bản không phối hợp.” Tiểu tiểu như đương nhiên nói.
Càn Dương tức khắc ghét bỏ nhìn nàng một cái, hắn nói sức mạnh này cùng sức mạnh nha đầu này nói căn bản không cùng một ý. Hắn dùng ánh mắt cao thâm khó đoán nhìn Tiểu Tiểu: “Ngươi còn nhỏ, chờ ngươi lớn một chút liền minh bạch…… Ai da!”
Không đợi Càn Dương nói hết lời, phía sau cổ hắn có một trận đau do kim đâm, duỗi tay nhổ xuống một cây ngân châm bình thường, Càn Dương lập tức ngoan ngoãn câm miệng, đầu dựng đứng như cây tùng, mắt nhìn thẳng.
Bên tai rốt cuộc thanh tĩnh, Dạ Dao Quang đã đánh ngất xỉu Tang Cơ Hủ kêu la, nhanh chóng bỏ bớt xiêm y toàn thân Tang Cơ Hủ, đôi mắt đào hoa thủy nhuận ngày thường, giờ này sắc bén vô cùng. Dạ Dao Quang chăm chú nhìn số châm trong tay, mỗi một cây châm rơi xuống đều vận đủ khí Ngũ hành hình thành vầng sáng nồng đậm.