Mới ra tới cửa chính, chợt nghe đến phía sau truyền đến giọng của Đơn Cửu Từ: “Hầu gia đây là muốn dẫn Ôn phu nhân đi đâu?”
Khoảng cách gần như vậy, không thể làm bộ như không nghe thấy, hai người dừng bước chân: “Dao Dao đang nhớ mùi vị của Nguyên Vị lâu, vừa đúng hôm nay rảnh rỗi, ta liền đưa Dao Dao đi Nguyên Vị lâu dùng bữa tối.”
“Đã sớm nghe nói quận Dự Chương có Nguyên Vị lâu mùi vị rất tuyệt nhưng vẫn chưa được một lần thưởng thức qua, không biết hôm nay có thể mặt dày đi cùng Hầu gia xin một bữa cơm?” Đơn Cửu Từ mặt dày nói.
Dạ Dao Quang trợn trừng mắt, ngươi nói như vậy, chúng ta còn có thể cự tuyệt sao?
Ôn Đình Trạm mỉm cười khách khí: “Đơn công tử không chê, là vinh hạnh của ta.”
Vì thế Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang liền đưa theo Đơn Cửu Từ một đạo đi Nguyên Vị lâu. Chủ của Nguyên Vị lâu là Đông gia vừa nhìn thấy Dạ Dao Quang liền vội vàng ra đón: “Hầu gia phu nhân, có muốn chuẩn bị những món như hôm trước?”
“A...”
“Những món trước phu nhân ăn là gì.” Không đợi Dạ Dao Quang mở miệng, Ôn Đình Trạm nói trước một bước. Hắn chỉ nghĩ đơn giản những món Dạ Dao Quang từng ăn khẳng định là những món nàng yêu thích.
Vệ Kinh đang đứng sau lưng Ôn Đình Trạm tức khắc không tiếng động lui về sau.
Đông gia hoàn toàn không nhận ra Ôn Đình Trạm, lần trước Ôn Đình Trạm đến Nguyên Vị lâu đã là bảy năm trước bọn họ tốt nghiệp học viện Bạch Lộc. Dung mạo Ôn Đình Trạm tuy rằng thay đổi không nhiều, nhưng ý vị và phong cách đã biến hóa nhiều lắm, nhất là Đông gia hiện tại bảy năm trước vẫn là thiếu chủ gia, số lần đến Nguyên Vị có thể đếm được trên đầu ngón tay, do đó coi Ôn Đình Trạm là người lạ lần đầu gặp mặt.
Lúc này Ôn Đình Trạm mở miệng, hắn lại nhìn đến Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đứng có chút gần, sau đó liên tưởng đến thông tin Minh Duệ hầu phụng chỉ đến Dự Chương tra thuế ngân ở Liễu gia, hắn lập tức biết thân phận của Ôn Đình Trạm, vì thế nhanh chóng hành lễ: “Hầu gia, phu nhân, phòng phu nhân thường tới vẫn đang trống.”
Sắc mặt Dạ Dao Quang có chút cứng ngắc đi theo Đông gia dẫn đường cùng Ôn Đình Trạm vào bên trong. Nàng đột nhiên nóng lòng như ngồi trên chông, Ôn Đình Trạm lập tức phát hiện sắc mặt của nàng không tốt lắm, thân thủ sờ trán nàng: “Nàng có chỗ nào không khoẻ sao?”
Đơn Cửu Từ ánh mắt không rõ hàm xúc, hắn tất nhiên đã nhận ra bọn họ ra ngoài không chỉ vẻn vẹn vì ăn một bữa cơm, lúc này thấy bộ dáng hiện tại của Dạ Dao Quang, nghĩ lầm Dạ Dao Quang đây là muốn mượn cớ thân thể không thoải mái né tránh tầm mắt của hắn.
Dạ Dao Quang một mắt liền nhìn thấu tâm tư của Đơn Cửu Từ, nàng thầm bĩu môi nhưng trên mặt hoàn toàn không biểu hiện ra ngoài, khuôn mặt nhỏ nhắn ghét bỏ nhìn Ôn Đình Trạm rồi đứng lên: “Muội lúc trước đều là tới đây một mình, những món ăn ngày trước vẫn hay ăn sợ bây giờ nguyên liệu không đủ, muội tới phòng bếp nhìn xem Nguyên Vị lâu hôm nay có món gì mới lạ hơn, tránh làm chậm trễ khách nhân.”
Ôn Đình Trạm đến hiện tại không cảm thấy có nơi nào không ổn, bởi vì Dạ Dao Quang vẫn thường đi tới phòng bếp của tửu lâu, có đôi khi nàng nhìn đến một vài thứ liền sẽ thấy thèm ăn, cho nên hắn gật gầu.
Nhưng Đơn Cửu Từ lại không muốn trong hai người Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang không có bất kỳ ai thoát ly tầm mắt hắn, vì thế mở miệng nói: “Nếu là đồ không đủ, chỉ sợ Đông gia sớm đã mở miệng nhắc nhở, Ôn phu nhân không cần khách khí. Hơn nữa Ôn phu nhân đang có thai, phòng bếp nhiều người phức tạp tập trung, vẫn nên cẩn thận chút cho ổn thỏa. Ôn phu nhân thật sự muốn biết tửu lâu hôm nay có món gì mới lạ, không bằng gọi Đông gia tới hỏi cho rõ.”
Dạ Dao Quang lập tức tặng cho Đơn Cửu Từ ánh mắt sắc như dao, không chút nào che giấu ác ý, chẳng những Đơn Cửu Từ sửng sốt, liền ngay cả Ôn Đình Trạm cũng nhận ra, vì thế khóe môi hắn ý cười càng mềm nhẹ, thân thủ đè lại Dạ Dao Quang: “Đơn công tử nói rất đúng, Dao Dao muốn biết cái gì gọi Đông gia hoặc chưởng quầy tới hỏi là được, cũng không khác gì trực tiếp xuống phòng bếp.”
Nói ra đến đây, Dạ Dao Quang cũng chỉ có thể ngồi lại, nhưng trong lòng nàng bỗng dưng cảm thấy rộng thoáng, vội vàng phân phó Vệ Kinh: “Vệ Kinh, ngươi đi gọi Đông gia tới đây, hỏi xem tửu lâu của hắn hôm nay có món gì đặc sắc.”
Thấy ánh mắt ám chỉ của nữ chủ nhân, Vệ Kinh sắc mặt không đổi khom người sau đó liền lui ra, Ôn Đình Trạm cũng không ngăn cản. Bởi vì hắn đại khái đã đoán được phu nhân nhà hắn vì sao có bộ dáng hấp tấp vội vàng như vậy, cho phu nhân một chút cảm giác có thành tựu không phải cũng tốt sao? Đơn Cửu Từ cũng không ngăn cản, hắn cũng có ám vệ ở gần đây, nếu như Vệ Kinh rời khỏi tửu lâu, chắc chắn sẽ theo sau.
Vệ Kinh đi cũng không phải để rời khỏi tửu lâu, hắn rất nhanh liền kéo Đông gia đến. Đông gia kia đã biết Dạ Dao Quang muốn hỏi cái gì, vì thế vừa tới đã khôi phục trạng thái bình tĩnh: “Phu nhân yên tâm, hôm nay tửu lâu của tiểu nhân cũng có mấy món tươi mới, còn có thịt lừa phu nhân yêu nhất, hôm nay còn thu hoạch được một đầu lợn rừng, ít rượu hoa quế ủ trong thôn.”
Ánh mắt Dạ Dao Quang đảo qua Vệ Kinh, mí mắt Vệ Kinh cụp xuống, Dạ Dao Quang cười tươi: “Vậy phiền các ngươi làm nhanh nhanh chút.”
“Vâng ạ.” Đông gia đáp ứng, thấy Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm không có phân phó nào khác vì thế liền không tiếng động cáo lui.
Dạ Dao Quang tâm lạc định. Quả nhiên một bàn đồ ăn bưng lên, không có món cua cay làm nàng lo sốt vó kia, Dạ Dao Quang vui vẻ ăn ngon lành, còn giành lấy chén rượu hoa quế của Ôn Đình Trạm đang cùng Vệ Kinh đối ẩm làm một hơi. Uống xong sau nàng còn quay người về phía Ôn Đình Trạm cười đắc ý, đem cái cốc rỗng đưa lại cho hắn.
Nhưng niềm vui của Dạ Dao Quang chẳng kéo dài bao lâu. Ngay lúc nàng vừa uống xong liền nhìn thấy cửa phòng mở ra, Đông gia Nguyên Vị lâu tự mình bưng vào một mâm cua đồng. Đem cua đồng bỏ lên bàn, Đông gia nói với Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang: “Đúng ra hôm nay đã không có cua, nhưng nghĩ tới phu nhân mỗi lần đến đều chỉ điểm, biết là món phu nhân yêu thích nên tiểu nhân đã cho người đi thu thập. Là cua mới tươi sống, phu nhân yên tâm ăn. Ngày mai là lễ Trung thu, coi như là tặng phẩm Nguyên vị lâu gửi tới phu nhân.”
“Sao? Nguyên lai phu nhân vẫn luôn giống như mấy lần trước, mỗi lần đến mùa thu là thời điểm cua màu mỡ nhất đều sẽ tới đây ăn thứ này.” Ôn Đình Trạm cười nhìn Dạ Dao Quang.
Nụ cười Dạ Dao Quang cứng ngắc ở trên mặt, nàng cũng không tiện trách cứ hảo tâm của Đông gia, người ta biết sở thích mà nịnh hót nàng cũng tốt, thật sự coi nàng như khách quý cũng thế, cất công đi tìm cua mùa này, nàng chỉ có thể cười tiếp nhận: “Có tâm.”
“Vậy hạ nhân không quấy rầy ba vị khách quý dùng bữa.” Đông gia hành lễ lui ra.
Gian phòng bỗng chốc yên tĩnh, lúc này Đơn Cửu Từ mới hiểu rõ Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang nhìn hắn bằng ánh mắt cổ quái là vì lý do gì, không khỏi thầm cười khổ, ngửa đầu uống cạn chén rượu.
“Ha ha...” Con ngươi mắt Dạ Dao Quang chuyển động, lập tức lấy lòng Ôn Đình Trạm, “A Trạm, chàng đừng hiểu lầm, cua đều là con khỉ Kim Tử tham ăn kia muốn ăn!”
Chớp mắt đem mọi tội trạng đổ lên đầu Kim Tử. Kim Tử nghe thấy Dạ Dao Quang nhắc tới nó, mờ mịt ngẩng đầu.