"Tiểu công tử không ngại thì đợi một lát ở chỗ này, ba huynh đệ chúng ta đi lấy một vật, chúng ta đi nhanh sẽ trở về nhanh." Nhị sư huynh của Phục Xung là Phục Chấp hơi khách khí với Ôn Đình Trạm.
"Đạo trưởng có thể dẫn theo chủ tớ tại hạ không, đã nhiều ngày bị nhốt ở đây, trong lòng của tại hạ vẫn còn sợ hãi." Ôn Đình Trạm nói với vẻ mặt yếu ớt.
"Tất nhiên nếu như đạo trưởng muốn gây khó dễ cho tại hạ, vậy thì tại hạ sẽ không miễn cưỡng, đạo trưởng cần Phạn văn thư thì tại hạ sẽ dịch ra cho đạo trưởng."
Phục Chấp nghe xong câu nói sau cùng của Ôn Đình Trạm, hắn lại nhớ đến lúc bọn họ gặp mặt. Lúc đó vẻ mặt của chủ tớ hai người vô cùng tuyệt vọng, bọn họ là người phàm, tuổi lại nhỏ như thế, hơn nữa hắn lại có chuyện muốn thỉnh cầu đối phương. Trong lòng hắn có chút ngượng ngùng, với lại vất vả lắm hắn mới tìm được một người có thể dịch quyển sách kia. Trong núi này nguy hiểm trùng điệp, nếu như ba người bọn họ rời đi, lúc ấy chủ tớ hai người gặp phải phiền phức thì phải làm sao đây?
"Vậy thì tiểu công tử cùng đi theo ba huynh đệ chúng ta đi." Phục Chấp suy nghĩ rất lâu sau đó mới ra quyết định. Bởi vì Ôn Đình Trạm không phải là người tu luyện nên hắn cho rằng Ôn Đình Trạm chưa chắc sẽ biết mục đích của bọn họ là gì, hơn nữa cho dù cậu có biết thì năng lực của Ôn Đình Trạm vẫn chưa đủ để vào mắt của ba huynh đệ bọn họ.
"Tại hạ lại tạo thêm phiền phức cho đạo trưởng rồi." Trong lòng của Ôn Đình Trạm rất cảm kích nói.
"Không sao cả." Phục Chấp khách khí cười nói, sau đó hắn dẫn theo Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh đi vào trong sơn động.
Dạ Dao Quang đang dựa ngồi trên cây, cô nhìn thấy Ôn Đình Trạm và hai người cùng nhau đi vào sơn động. Cô nghe rất rõ ràng những lời nói vừa rồi của bọn họ. Cô nắm Tử Linh châu trong tay, có thể đến gần như thế mà không bị phát hiện đều là nhờ có sự trợ giúp của Tử Linh châu.
Cô thật không ngờ Ôn Đình Trạm lại tài giỏi đến như thế! Không chỉ biết tiếng Mông Cổ mà cậu còn hiểu Phạn văn, đầu của cậu phát triển như thế nào vậy? Có lẽ ngay từ đầu Ôn Đình Trạm đã gây chú ý để đến gần bọn họ, sau đó từ khi ở chung với bọn họ cậu liền nâng cao giá trị của mình.
Cô khẽ thở dài một hơi rồi sờ cằm suy nghĩ một lát, cô có nên đọc nhiều sách một chút không? Thế nhưng cô vừa nghĩ tới chuyện đọc sách thì đột nhiên cô giật mình, cô lắc đầu để ý tưởng chấn động của chính mình biến mất, sau đó cô vỗ tay một cái với Kim Tử rồi nhảy xuống đi vào sơn động.
Trong sơn động cỏ dại mọc thành bụi, dây leo rũ xuống, cô càng đi sâu vào trong thì càng tối, dưới tình hình như vậy Dạ Dao Quang vẫn phải duy trì khoảng cách với những người trước mặt. Cô không thể để mất dấu bọn họ nhưng lại lo lắng đối phương sẽ phát hiện ra cô.
"A, sao đến nơi này lại không còn đường nữa?" Tiếng từ bên trong truyền đến.
Dạ Dao Quang nghe vậy cô nhanh chóng trốn vào vách tường, thật không ngờ phía trước không còn đường đi và nơi cô đang đứng chỉ cách một bức tường với bọn họ.
Ở bên trong, ba người Phục Chấp đã đốt lửa chiếu sáng vách tường tối tăm, bọn họ gõ vào vách tường. Phục Chấp vận ngũ hành Kim khí nhưng đáng tiếc hắn dùng ngũ hành Kim khí để cảm ứng vị trí kim tâm, mà phía sau hắn Dạ Dao Quang đang lặng lẽ nắm Tử Linh châu khiến cho Kim khí của hắn bị đảo loạn. Giống như trước đây Dạ Dao Quang đi tìm kiếm long mạch bị quấy nhiễu bởi từ trường vậy nên Kim khí tràn đầy đều bao vây xung quanh Phục Chấp.
Ôn Đình Trạm không thấy mọi thứ ở đây, nhưng ánh mắt của cậu nhanh chóng nhìn thoáng qua sơn động tối đen này một lần, sau đó cậu nhìn thấy cỏ màu xanh leo trên vách tường. Cậu nhìn dọc theo hướng mọc của cỏ rồi tìm được một vách tường, sau đó cậu bước đến phía trước rồi chạm tay vào vách tường một lát.
Cậu thu tay lại rồi nói: "Cỏ ở nơi đây đều mọc ra từ vách tường này, chắc chắn có hang động ở bên trong."
Cậu vừa nói xong lập tức nhận thấy ánh mắt của ba huynh đệ Phục Chấp, trong đó có một nam tử mặt nhọn bước đến. Hắn đưa tay chạm lên vách tường, hắn tu luyện khí ngũ hành Thổ nên xem xét qua một chút thì đã phát hiện có điều khác lạ, sau đó hắn quay đầu lại gật đầu với Phục Chấp. Lúc này một nam tử mặt tròn cũng bước lên phía trước, hai người vận khí và đồng thời tung ra bốn chưởng vào vách tường, họ dùng sức đánh nát vách tường không chút tiếng động.
Từng khối đá văng ra, sau đó có ánh sáng màu vàng chiếu ra chói mắt, đôi mắt của Ôn Đình Trạm híp lại, cậu không tu luyện được linh khí hệ Kim cho nên cậu không thể nhanh chóng tiếp nhận ánh sáng này, như vậy đây là thứ mà Dao Dao muốn tìm.
Bọn họ đi qua vách tường vừa bị phá vỡ thì nhìn thấy một chùm ánh sáng màu vàng kết tụ lại và chúng được phát ra từ khe hở nham thạch. Ba huynh đệ Phục Chấp rất vui mừng, sau đó bọn họ lập tức đi đến bên cạnh nham thạch. Ôn Đình Trạm cũng nhanh chóng bước vào, ba huynh đệ Phục Chấp đang đắm chìm trong vui sướng vì họ sắp lấy được kim tâm nhưng Ôn Đình Trạm vẫn còn lý trí. Cậu nhạy bén phát hiện bên trên nham thạch có chỗ không đúng. Đầu ngón tay cậu giống như bị kim đâm, hiện ra một viên Huyết châu. Ôn Đình Trạm bóp nát một viên, hai ngón tay giữa vuốt nhẹ một cái, sau đó cậu để lên mũi ngửi, lập tức sắc mặt của cậu liền thay đổi, cậu lén đưa tay ngăn cản Vệ Kinh đang muốn đi tới.
Lúc này hai sư đệ của Phục Chấp lập tức vận công muốn phá tung vách tường nham thạch, Ôn Đình Trạm sợ nham thạch văng ra cho nên cậu liền kéo Vệ Kinh chạy trốn về phía sau. Vệ Kinh vẫn chưa hiểu chuyện gì thì chỉ trong nháy mắt nham thạch đã bị phá vỡ, ngọn lửa thiêu cháy tựa như máu và một đàn đom đóm dày đặc bay ra ngoài, ba huynh đệ Phục Chấp lập tức vận khí ngăn cản.
Nhưng có một luồng khí vô cùng mạnh mẽ đánh tới, những con trùng máu chi chít hóa thành một đám lửa điên cuồng lao tới tựa như một con rồng lửa. Ngọn lửa lao tới rất nhanh và hung ác, ba huynh đệ Phục Chấp rất nhanh đã lui về phía sau nhưng họ vẫn chậm một bước, hai sư đệ của Phục Chấp đã bị ngọn lửa kỳ lạ này thiêu cháy một lớp da trên đôi tay.
Vệ Kinh đứng ở phía sau của Ôn Đình Trạm hoảng sợ đến mức sắc mặt đều tái nhợt. Hắn nhìn thấy sắc mặt của người đang đứng trước mặt mình vô cùng bình tĩnh, trong lòng hắn khâm phục vị thiếu gia gần như bằng tuổi với hắn đến tận xương tủy.
Nhưng vào lúc này hỏa trùng (*) bay ra với số lượng rất lớn, chúng đang liều mạng công kích về phía ba huynh đệ Phục Chấp, hàng ngàn hàng vạn hỏa trùng bao vây cả ba người. Ôn Đình Trạm nhanh chóng chà nát mấy hạt châu màu đỏ, sau đó cậu bôi lên trên người, Vệ Kinh cũng nhanh chóng học theo. Hỏa trùng đã tới gần bọn họ nhưng khi chúng đến trước mặt bọn họ thì đột nhiên quay đầu lại bay về phía của ba huynh đệ Phục Chấp.
"Đi vào." Ôn Đình Trạm thấp giọng nói với Vệ Kinh một tiếng, trong lúc ba huynh đệ Phục Chấp đối phó với hỏa trùng, cậu dẫn theo Vệ Kinh lẩn trốn.
Toàn bộ nham thạch đã dừng cháy và trên bức tường đều được bao vây bởi những hỏa trùng, chỉ cần nhìn vào đã khiến cho da đầu của người ta phải ngứa ngáy, hơn nữa có rất nhiều hỏa trùng tràn ra bên ngoài. Ôn Đình Trạm nhìn thấy ở giữa có từng khối mỏ vàng phát sáng lấp lánh cùng với thủy tinh và hạt Kim châu lớn nhỏ, hạt Kim châu chiếu sáng những cục đá màu xám trắng xung quanh thành màu vàng.
"Chính là nó." Lúc này Ôn Đình Trạm tiến lên phía trước, cậu đưa tay cầm lấy kim tâm.
"Cẩn thận!" Lúc này Dạ Dao Quang thét lên một tiếng, nhưng vào lúc này kim tâm bắn ra một chùm kim quang nóng bỏng giống như nham thạch nóng chảy vậy.
Sắc mặt của Ôn Đình Trạm thay đổi, cậu muốn thu tay lại nhưng vẫn không kịp. Ngay lúc cậu cho rằng toàn bộ cánh tay của mình sẽ bị thiêu hủy thì từ trong không khí có một luồng ánh sáng tím tràn ra, khó khăn lắm mới ngăn lại ngọn lửa phun trào.
***
(*) Hỏa trùng: bọ lửa.