Khí ngũ hành tích lũy ở kim tâm va chạm vào Dạ Dao Quang, một luồng khí nóng hổi lập tức tỏa ra từ đan điền của cô khiến cho việc vận khí của Dạ Dao Quang bị kiềm lại. Cả người cô cứng đờ, mặt vốn tái nhợt giống như bị đưa vào lồng hấp lập tức đỏ lên như sắp nổ.
Ôn Đình Trạn vẫn chú ý nhất cử nhất động của Dạ Dao Quang, căng thẳng muốn xông lên phía trước nhưng cậu vẫn cố gắng đè nén tâm trạng của mình xuống. Lòng cậu hiểu rõ, bây giờ một động tĩnh của cậu e rằng cũng sẽ quấy rối việc chữa thương của Dạ Dao Quang, hơn nữa cậu đến gần cũng không giúp được gì. Trong lòng cậu không khỏi chán nản, tay bất giác nắm chặt, cảm xúc lạnh như băng khiến cậu cúi đầu.
Trong tay cậu vẫn cầm sáo ngọc, cậu thu lại kiếm ở giữa cây sáo rồi đặt ngang sáo trên môi, đầu ngón tay nhanh chóng nhảy lên phía trên cây sáo. Tiếng sáo nhẹ nhàng triền miên ngân lên. Cậu thích sáo bởi vì nhạc cụ mẫu thân thích nhất là sáo. Mẫu thân cậu có một cây sáo trúc do chính phụ thân cậu tự tay tặng. Từ khi cậu bắt đầu có ký ức, mỗi năm lúc cả nhà nhàn rỗi, mẫu thân đều thích ngồi dưới bóng cây trong sân thổi một khúc cho họ. Lúc đó trăng tròn sao sáng, mây chầm chậm trôi, gió mát thổi qua mang theo giai điệu của mẫu thân lượn vòng trên nền trời nhà họ...
Bài cậu thổi là ca khúc do mẫu thân chính tay trao cho cậu, là do mẫu thân viết, mẫu thân đặt tên cho nó là “Từ từ trở về” với sự chờ mong cậu trưởng thành, chờ mong tương lai của cậu. Mẫu thân hy vọng cậu có thể trở thành một nam tử hán đội trời đạp đất, bay đến bầu trời mênh mông nhưng dù cậu bay cao bay xa đến đâu đều sẽ trở về bên cạnh mẫu thân...
Nghĩ đến giọng nói và dáng vẻ dịu dàng của người phụ nữ kia, Ôn Đình Trạm không khỏi rơi lệ. Cậu dùng toàn bộ kí ức và tình cảm thổi lại lần nữa khúc ca mà sau này mẫu thân chưa từng thổi lại. Cậu còn nhớ rõ cậu cùng Dao Dao nô đùa, vui cười, giận dỗi, cãi nhau… trong tiếng sáo của mẫu thân.
Dạ Dao Quang vốn đang bị thiêu đốt, dường như có xu hướng tẩu hỏa nhập ma. Sức mạnh của kim tâm lớn hơn so với cô nghĩ, suýt nữa đã đả thương đan điền của cô. May mà cô nhanh chóng tỏa toàn bộ khí ra, làm vậy mới có thể hoàn toàn bảo vệ đan điền cẩn thận nhưng luồng khí chạy loạn, cô chắc chắn không làm chủ được!
Thời khắc lòng cô lo âu phiền não, tiếng sáo của Ôn Đình Trạm như một dòng nước chảy xuống đầu khiến lòng cô yên tĩnh trở lại. Tiếng sáo đầy ắp tình cảm phức tạp, rõ ràng là giai điệu nhanh nhẹn lại làm tâm tình nặng trĩu.
Lòng yên tĩnh, Dạ Dao Quang nhanh chóng nghĩ đối sách. Cuối cùng cô chỉ có thể bí quá hoá liều, dẫn toàn bộ luồng kim khí chạy loạn vào trong cơ thể Kim Tử. Tâm ý tương đồng với Kim Tử, cô đã dạy Kim Tử cách để giữ vững tâm lý. Luồng kim khí chạy một vòng trong thân thể Kim Tử lại bị cô đẩy ra, quả nhiên không cuồng bạo như trước. Tất cả đều bị cô ép vào đan điền từng chút một, hòa vào thân thể của cô.
Nội tạng vốn bị tổn thương đã bắt đầu đỡ đau hơn. Cô đẩy khí đi khắp toàn thân một lần, thương tổn rất nhanh đã khôi phục lại từng chút. Đợi sau khi xác định thân thể không sao, Dạ Dao Quang mới thu tay lại. Lúc đứng lên, ánh mắt cô bình tĩnh sáng trong, sắc mặt cũng khôi phục trắng trẻo như bình thường.
“Dao Dao, nàng cuối cùng cũng ổn rồi.” Vốn đang ngủ dựa vào vách đá, Ôn Đình Trạm cảm nhận được động tĩnh, cảnh giác mở hai mắt, lại phát hiện Dạ Dao Quang đứng trước mặt của cậu cười nhẹ nhàng. Cậu lập tức xúc động nắm lấy hai tay của cô, đôi mắt đỏ hồng chăm chú quan sát cô.
“Chàng ngủ một giấc đi, muội đã không sao rồi.” Dạ Dao Quang nói, tay vận khí ngũ hành bao phủ lên mắt Ôn Đình Trạm.
Không biết có phải mấy ngày này Ôn Đình Trạm chịu đựng quá nhiều mệt mỏi hay không, hay vì tiếng nói du dương của Dạ Dao Quang rất dễ nghe, hay là do tay của Dạ Dao Quang có ma lực, cậu cứ vậy dễ dàng ngủ say.
Dạ Dao Quang cởi áo ngoài của mình ra đắp lên người Ôn Đình Trạm. Sau đó cô lấy Tử Linh châu ra, thổi nhẹ một ít hỏa linh khí làm cho nhiệt độ cả sơn động tăng lên một chút. Lần này cô chữa thương hết ba ngày, Ôn Đình Trạm cứ thế trông coi cô đủ ba ngày không ăn không uống, thân thể gần như đã đến cực hạn, có thể chống đỡ cho cậu chính là một ý chí to lớn.
Kim Tử đứng dậy nhìn nhìn rồi ngồi xếp bằng xuống. Lần này toàn bộ kim tâm đều có lợi cho Kim Tử. Cô dẫn kim linh khí bị tản ra vào trong người Kim Tử, hơn nữa đa số đều ở lại trong cơ thể Kim Tử, thoát ra khỏi chưa tới hai phần năm. Nhìn luồng kim khí đậm đặc vây quanh Kim Tử, khóe môi Dạ Dao Quang khẽ nhếch.
“Cô nương...” Thân thể Vệ Kinh bị thương không nghiêm trọng nhưng giờ đói bụng, trên người hắn lại có một bao quần áo. Sau khi bao quần áo của hắn rớt xuống thì đã không biết rơi ở đâu. Ba ngày nay Dạ Dao Quang dặn bọn họ không nên đi ra ngoài. Trải qua nguy hiểm lần trước, Vệ Kinh cũng không dám mạo hiểm làm liên lụy đến cô nương.
“Sao mọi người lại rớt vào nơi này?” Dạ Dao Quang hiển nhiên cũng biết Vệ Kinh mang thiếu một gói đồ, bên trong có chút lương khô. Ôn Đình Trạm và Vệ Kinh mấy ngày đều chưa ăn cơm, ăn một chút thức ăn làm bằng bột mì sẽ tốt hơn.
“Chúng tôi không phải rớt xuống chỗ này, chúng tôi rơi xuống làm Kim Tử rất lo nên mới để thiếu gia đưa chúng tôi chạy tới đây.” Vệ Kinh chịu đựng yếu ớt vì đói bụng nói.
Dạ Dao Quang lại gần sờ lên bụng hắn, đẩy một luồng hơi ấm vào trong. Dù không thể ngăn đói nhưng dẫu sao cũng có thể bảo vệ dạ dày, sau đó nói: “Ngươi cũng nghỉ ngơi một lát đi, ta đi một chút sẽ trở lại.”
Sau đó cô nhảy ra khỏi sơn động, tính toán bùa chú hôm nay một chút rồi tìm kiếm phương hướng. Cô buông la bàn xuống, yên tâm rời khỏi, đi thẳng một đường trở về chốn cũ. Đây cũng không phải là đường hầm thời không gì đó nhưng sao có thể ngã từ chỗ này xuống, lại cách xa như vậy nữa, cô hết sức buồn bực. Khi ấy, cô chỉ chăm chú lo cho Ôn Đình Trạm, không chịu tìm kiếm cẩn thận. Giờ cô phải quay lại xem bao đồ của bọn họ có phải rơi ở đó hay không, tiện thể xem thử có cách nào trở về từ chỗ đó.
Thân thể khôi phục khỏe khoắn trở lại nên tốc độ của Dạ Dao Quang rất nhanh, gần như chỉ sau một khắc liền trở lại nơi cô rơi xuống, cũng may mắn tìm được bao đồ bọn họ đánh mất ở gần đó. Cô nhặt bao đồ lên, thấy không có rơi rớt gì bèn cột ở sau lưng.
Cô ngẩng đầu nhìn luồng khí lơ lửng trên bầu trời, không hiểu sao rõ ràng chỉ là một phiến lá lại vô cùng chậm chạp, chậm đến nỗi làm cho lòng người ta nóng như lửa đốt. Cô cũng không tùy tiện bay vọt lên mà tung ra một luồng khí ngũ hành, lại phát hiện lúc khí ngũ hành bay thẳng lên thì bị luồng khí bên trên xoắn nát bấy!
Trong lòng cô không khỏi cảm thấy may mắn. Nếu không thăm dò thử một lần, chỉ sợ cô lại bị trọng thương, lúc đó chắc chắn không thể thoát ra khỏi nơi này. Không biết vì sao luồng khí ở đây được hình thành quái dị như vậy, cô đành phải tìm đường khác rời đi. Nghĩ vậy, Dạ Dao Quang đeo bao đồ lên, nhanh chóng trở về.