Dạ Dao Quang tưởng tượng ra cảnh Ôn Đình Trạm đứng ở bên án thư, từng câu từng chữ dặn dò Tuyên Khai Dương nên viết như thế nào, rõ ràng lời nói có thể nói trắng ra, nhưng hắn vẫn bưng bộ mặt nghiêm trang, nàng càng có thể nhìn đến bộ dáng Tuyên Khai Dương hạ bút cực giống khuôn mặt Ôn Đình Trạm lúc nhỏ.
Chỉ đơn giản ngẫm lại như vậy, Dạ Dao Quang liền cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác ngọt ngào không lý do. Vì thế nàng nhanh chóng nghiền mực, những chuyện cần nói đã nghĩ sẵn trong đầu, đợi khi bút mực chuẩn bị tốt, đề bút liền như nước chảy mây trôi, Dạ Dao Quang đem tường tận sự tình của Ninh Anh nói cho Ôn Đình Trạm, tiếp theo cũng nói những sinh hoạt hằng ngày của mình.
Tin cuối cùng, nàng đem việc mình muốn một mình đi Phục Ma Phong nói cho Ôn Đình Trạm. Nói hắn dù biết được cũng không cần lo lắng cho nàng, nàng cũng không hy vọng nếu như có sơ xẩy bị thương, làm hắn càng thêm đau lòng. Tuy rằng, vì hắn, nàng cũng sẽ càng cẩn thận bảo hộ chính mình, hơn nữa là chuẩn bị chu đáo hơn.
Nàng cũng dặn dò hắn sau khi nhận được tin cho Bé ngoan truyền tin cấp cho Mạch Khâm, nhờ hắn chuẩn bị, nếu như nàng không lấy được Thôi cốt hoa, liền phải làm phiền Mạch Khâm. Nếu đã dốc hết sức mà không giúp được Mộng Tầm, Dạ Dao Quang chỉ có thể nói đây là ý trời.
Tung Bé ngoan lên trời cao, nàng liền đi tìm phu thê Mộng Tầm nói rõ cách nàng định làm, phu thê hai người nghe xong rất cảm kích, Mộng Tầm nói: “Phu nhân, không bằng Mộng Tầm cùng người đi.”
Phục Ma Phong là nơi nguy hiểm cỡ nào, tu vi của nàng hiện tại cũng không thấp, tốt xấu sẽ không phải kéo chân Dạ Dao Quang lại. Hơn nữa nếu nàng đi cùng, Kim Tử cũng có thể đi theo, không cần lưu lại nơi này trấn thủ.
Dạ Dao Quang cười lắc đầu, trên người nàng có ma cốt nàng chắc chắn sẽ không nói cho Mộng Tầm, ma yêu tuy rằng đều là bất dung với người tu luyện, hơn nữa hai người cho tới hiện tại không phải bằng hữu thân thiết, gặp mặt sau vẫn có thể là ngươi giết ta ta giết ngươi. Phục Ma Phong là cổng lớn tiến vào Ma tộc, há dung túng cho yêu vật hành tẩu?
Đưa theo Mộng Tầm đi ngược lại sẽ làm chuyện nọ đẻ ra chuyện kia, mà nàng để Kim Tử ở lại mục đích chính là không để người Ma tộc chú ý: “Ngươi yên tâm, ta đã có biện pháp, đưa theo các ngươi ngược lại không tiện.”
Mộng Tầm thấy Dạ Dao Quang đã kiên trì quyết định, tuy rằng lo lắng nhưng cũng không vội vã vì sự tình của mình mà làm rối loạn, vì thế gật đầu lui ra, còn lại Cô Mông cung kính hành lễ với Dạ Dao Quang: “Ân tình của phu nhân, phu thê chúng ta sẽ khắc trong tâm khảm, chuyến đi này vạn mong phu nhân lấy an nguy của bản thân làm đầu.”
Cho dù Cô Mông là xuất phát từ thật tâm, hay là sợ nàng vạn nhất, gánh vác không nổi lửa giận của Ôn Đình Trạm, Dạ Dao Quang trong lòng đều cảm thụ gật đầu.
Sau đó, Dạ Dao Quang xoa đầu Kim Tử: “Trấn trạch cho tốt.”
Nói xong, Dạ Dao Quang lắc mình một cái biến mất. Kim Tử nhìn theo phương hướng của Dạ Dao Quang bất mãn lẩm bẩm: “Trấn trạch, trấn trạch, coi thần hầu như vật trang trí sao, suốt ngày bắt ta trấn trạch!”
Dạ Dao Quang tuy đã cách xa một quãng nhưng vẫn nghe tới giọng Kim Tử truyền tới, nàng ở giữa không trung xoay người, đầu ngón tay bắn ra, một luồng khí bay thẳng tới đập vào trán Kim Tử không lệch một ly.
Mộng Tầm nhìn thấy hết thảy, thấy Kim Tử ôm đầu kêu ai da mấy ngày liền, không khỏi cười.
Phục Ma Phong là một nơi bí ẩn, hơn nữa còn có kết giơi, là ngăn cách giữa lãnh địa Ma tộc cùng thế tục, người cho dù lợi hại cỡ nào, trừ phi tu vi không thua kém người tu luyện Hợp Thể Kỳ, nếu không đều không thể vượt qua Phục Ma Phong tiến vào Ma tộc.
Dạ Dao Quang tuy rằng lúc nay đạt về tu vi Hóa Thần kỳ, nhưng cũng đã có thể ngự không mà đi, cho dù không nhanh bằng tốc độ Luyện Hư kỳ, nhưng có thiên lân trợ giúp cũng chỉ mất nửa ngày liền đến Phục Ma Phong.
Phục Ma Phong (伏摩峰) liên miên mấy ngàn dặm, tựa như một nơi yêu ma dữ tợn nằm sấp ẩn nấp tại đây, cho nên lúc ban đầu đặt tên là Phục Ma Phong (伏魔峰), nhưng thống lĩnh đầu tiên của Ma giới lại cho rằng từ tự ‘Ma (魔)’ không may mắn, sau liền đem Ma (魔) đổi thành Ma (摩). Ma (魔) là từ Phật gia thường dùng, so với người tu luyện giả, kỳ thật Ma tộc càng thống hận Phật môn hơn.
** Đoạn này 魔 và 摩 phiên âm tiếng Hán đều là “Ma” nhưng theo ý hiểu từ Ma mà Phật giáo dùng là chỉ ma quỷ nên Phục Ma theo từ ban đầu nghĩa đen có thể hiểu là Ma đang nằm ẩn nấp hoặc cũng có thể hiểu là “Hàng phục Ma”. Cho nên Ma giáo đổi từ “Ma” sang nghĩa “phủ phục gắn kết” (từ này từ ghép nên hơi khó hiểu nếu đứng 1 mình, ý Rose hiểu là vậy ai có ý kiến gì nhắn m sửa nhé).
Phục Ma Phong có tên gọi như vậy cho tới hôm nay, chẳng qua đây cũng chỉ là một cách gọi của những người trong giới tu luyện, trong dân gian, đỉnh núi này cũng có cách gọi khác nhưng Dạ Dao Quang cũng không quan tâm đi tìm tòi nghiên cứu.
Dưới chân Phục Ma Phong có một con sông uốn lượn, màu xanh của nước sông thêm ánh phản chiếu xanh biếc của thực vật hai bên bờ càng thêm lục sẫm. Dạ Dao Quang nhảy vọt qua con sông này, liền đến chân núi Phục Ma Phong. Từ trên đỉnh núi này nhìn qua, sau lưng chính là lãnh địa Ma tộc, đại bộ phận các tông môn của Ma tộc đều hội tụ ở đây, phảng phất như một thế giới khác sau một đỉnh núi.
Dạ Dao Quang nhanh chóng đi vào trong Phục Ma Phong, càng thâm nhập vào, Dạ Dao Quang cảm giác ma khí ẩn chứa trong ngọn núi càng khuếch tán, mỗi bước đi nàng thêm cẩn thận hơn, cũng không dám vận khí, sợ bại lộ thân phận.
Vừa mới tiến vào sâu bên trong, Dạ Dao Quang liền cảm giác được một lượng lớn người đang tới gần, nàng dừng lại bước chân, rất nhanh có năm người xuất hiện trước mặt nàng, tất cả đều là người ma tu, những người này nhìn thấy Dạ Dao Quang cũng là sửng sốt.
Tựa hồ cảm ứng được trên người Dạ Dao Quang có ma khí, dẫn đầu nhóm người vội vàng hành lễ: “U Cung tiểu sử Ngạc Trung bái kiến tôn giả, không biết tôn giả từ đâu đến.”
Ma tộc đối với những người ma tu Đại Thừa kỳ trở lên đều gọi là tôn giả, nơi này tuy rằng là lãnh địa Ma tộc, cũng giống như giới tu luyện, bên trong không có tán tu, ma tu cũng có, phần lớn trong lãnh địa của Ma tộc đều là tông môn ma tu, nhưng cũng không phải toàn bộ, cho nên những người này không quen biết Dạ Dao Quang nên cũng chỉ có thể cung kính.
U Cung chính là Ma Cung hiện giờ, Ma Cung chân chính bị phong ấn cho đến bây giờ còn chưa một lần có thể mở ra, tự xưng là U Cung tiểu sử, cũng chính là tương đương với chức trưởng thị vệ của U Cung.
Dạ Dao Quang cảm giác tu vi của hắn ở phía trên nàng, Ma tộc quả nhiên là tàng long ngọa hổ, một tiểu sử cũng có tu vi hơn tu luyện giả Hóa Thần kỳ.
“Ta từ nơi nào đến, các ngươi không cần hỏi đến.” Dạ Dao Quang vì để thuận tiện, cố ý cải trang nam, nàng lười biếng quét mắt qua những người này một cái rồi sau đó chuyển bước rời đi.
Mấy người này tất nhiên là cung kính nhường đường, người Ma tộc chính là như vậy, dùng thực lực để nói chuyện, không giống giới tu luyện, tông môn lớn được coi tôn quý hơn những tông môn nhỏ.
Đi được vài bước, Dạ Dao Quang đột nhiên dừng lại, dọa vài người nhảy dựng, sợ vị tôn giả không quen biết này bởi vì bọn họ mạo phạm mà xuống tay hạ sát.
Thời điểm mấy người bắt đầu toát mồ hôi lạnh, Dạ Dao Quang mở miệng hỏi: “Các ngươi tập hợp tại chỗ này chính là truy tìm người? Ma tộc đã xảy ra đại sự gì?”
Dạ Dao Quang chỉ là căn cứ cử chỉ của những người này, Ngạc Trung vẫn cung kính trả lời: “Hồi bẩm tôn giả, hai ngày trước ma quân Tu Tuyệt cùng ma chủ đấu pháp, không đánh lại nên chạy, chúng ta đúng là đang phụng mệnh đi tìm.”
Khó trách khắp núi đầy khí ma tu, Dạ Dao Quang đang không hiểu có chuyện gì, nguyên lai là hai đại ma đầu đấu pháp, nói như vậy Tu Tuyệt kia là đang trốn tránh ở Phục Ma Phong?
Dạ Dao Quang thầm than một tiếng xui xẻo, ngàn vạn lần cũng đừng để nàng gặp hắn, nếu không kỹ năng giả trang của nàng chỉ sợ bị lộ tẩy.
- ----
Chuỗi ngày 1 chương...