Thời gian cũng không sai biệt lắm, chúng ta cùng đi xem trò hay.” Ôn Đình Trạm nắm tay Dạ Dao Quang, cũng không phải hướng tới vương trướng của Khả Hãn, mà tránh người hướng tới lều nỉ của Khắc Tùng.
Lặng yên không tiếng động tránh ánh mắt của thị vệ tuần tra, bảo đảm thân ảnh bọn họ không phản chiếu lên trên lêu, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm lúc này dựng tai lắng nghe.
“Đài cát suy xét thế nào?” Dạ Dao Quang nhìn về phía Ôn Đình Trạm, thế nhưng là giọng nói của Hoàng Kiên!
Hoàng Kiên không phải muốn hợp tác cùng hai ca ca Khắc Tùng sao? Như thế nào lại tới chỗ Khắc Tùng!
“Theo ta được biết, đô thống đại nhân cùng hai ca ca ta có chút chí thú hợp nhau, lần này đô thống đại nhân muốn một ngàn con ngựa, nhưng đều là thượng đẳng hảo mã, hai ca ca ta năng lực xuất ra không thiếu.” Khắc Tùng nửa chế nhạo nửa trào phúng nói.
“Ha ha ha ha…..” Hoàng Kiên ngược lại cười vô cùng thoải mái, “Lão phu liền biết không nhìn lầm người, Khắc Tùng đài cát chính là nắm giữ mọi chuyện lớn nhỏ trên thảo nguyên này nắm trong tay, tất nhiên chọn phải chọn ưu tú rồi.”
“Hoàng đô thống, ta chán ghét nhất là loại người hai mặt.” Khắc Tùng cũng không muốn cùng hắn quanh co lòng vòng, trực tiếp mặt lạnh nói.
Hoàng Kiên sắc mặt bất biến: “Lão phu tới thảo nguyên không lâu nhưng cũng nghe nói không ít tin đồn về đài cát, đều nói trên người đài cát có một nửa Hán huyết, cho nên ái mộ văn hóa Hán, càng hiểu người Hán nghĩ gì. Bất luận ra sao vẫn một lòng với Khả Hãn, nghe bệnh mà cực nhọc ngày đêm, không yên ổn nghỉ ngơi một ngày nào.”
Đôi mắt màu lam sắc của Khắc Tùng lạnh lùng thâm thúy nhìn Hoàng Kiên không nói.
Hoàng Kiên vuốt vuốt chòm râu: “Không biết Khắc Tùng đài cát có coi trọng tánh mạng Hãn vương hay không?”
“Lời này của ngài là ý gì?” Khắc Tùng sắc mặt âm trầm.
“Nếu Khắc Tùng đài cát không ngại có thể tự mình đi xem, xem xem ngực Khả Hãn có phải có một vùng đen hay không.” Hoàng Kiên tự tay rót cho mình một ly trà, ung dung nhìn Khắc Tùng.
Đáy mắt Khắc Tùng lóe lên tia ác ý, hắn nhanh chóng xốc màn bước chân vội ra ngoài tới vương trướng.
“Quả nhiên là con cáo già.” Ôn Đình Trạm than nhẹ bên tai Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang dùng khí Ngũ hành ngăn cách bọn họ, Ôn Đình Trạm cũng không quá cố kỵ.
“Hắn không dùng độc của chàng.” Dạ Dao Quang đã nghe ra ý tứ của Ôn Đình Trạm.
“Phải.”
“Nhưng chàng có đem bệnh trạng loại độc của chàng nói cho Khắc Tùng?” Dạ Dao Quang cảm thấy Ôn Đình Trạm khẳng định sẽ đem chuyện này nói cho Khắc Tùng, nếu không Khắc Tùng trong lòng sinh cảnh giác, tuyệt đối sẽ không để phụ thân mình trúng độc dễ dàng như vậy.
“Đã nói.” Ôn Đình Trạm ngữ khí bình đạm.
“Vậy….” Dạ Dao Quang nhanh chóng phản ứng lại, “Chàng dẫn muội tới đây không phải xem Hoàng Kiên diễn, mà là Khắc Tùng, chàng đang thử hắn!”
Ôn Đình Trạm chỉ sợ đã sớm dự đoán được khả năng Hoàng Kiên dùng độc dược hắn đưa qua Thương gia rất thấp. Tuy rằng Hoàng Kiên không nắm được chứng cứ Thương gia phản bội hắn, cũng không nghĩ ra nguyên do trong đó, nhưng huyện lệnh Long huyện xác thật đã ngã xuống, bởi vậy hắn mới mất đi chính quyền Thanh Hải, cho dù giận chó đánh mèo, hắn đối với người Thương gia cũng không tốt như trước, nếu không có số thuốc trị thương đã được đưa đến Đế Đô trước khi huyện lệnh Long huyện ngã quỵ, chỉ sợ kế hoạch của Hoàng Kiên phải sinh non.
Cho nên, Ôn Đình Trạm không hề cố kỵ đem kế hoạch cùng an bài của mình nói cho Khắc Tùng, do đó để Khắc Tùng không thể không thỏa hiệp, Hoàng Kiên đã hạ độc Khả Hãn. Ở trong mắt Khắc Tùng, mọi chuyện hết thảy đều được Ôn Đình Trạm nắm trong tay. Nhưng nếu sự tình đột phát biến cố, những gì Ôn Đình Trạm nói cho hắn cùng thực tế phát sinh có sai biệt.
Khắc Tùng sẽ như thế nào?
Hắn sẽ tiếp tục tin tưởng Ôn Đình Trạm hay sinh ra dao động, do đó khuất phục ở dưới Hoàng Kiên?
Dạ Dao Quang nghĩ đến đây liền nhìn thấy Khắc Tùng cả người phảng phất lạnh như bang trở về. Tiến sát gần màn nỉ, Dạ Dao Quang nghe được tiếng đao lấy ra khỏi vỏ, Khắc Tùng đặt đao kề trên cổ Hoàng Kiên: “Hoàng đô thống, ở đây là Mông Cổ của chúng ta, ngươi đừng khinh người quá đáng!”
Vậy mà dám chạy tới Mông Cổ, hạ độc phụ hãn hắn, đây căn bản không đem Mông Cổ để vào mắt.
“Sớm nghe nói Khắc Tùng đài cát dũng mãnh như Sư Vương trên thảo nguyên, lão phu tất nhiên không phải đối thủ của đài cát.” Hoàng Kiên động tác thong thả uống một miệng trà, hoàn toàn làm lơ thanh đao đang gác trên cổ hắn, “Nhưng đài cát, ngươi dám giết ta sao?”
Hắn dám sao?
Hắn đương nhiên không dám, không nói đến phụ hãn hắn trúng độc của Hoàng Kiên, chỉ cần nói tới Hoàng Kiên dùng thân phận rõ ràng tới Mông Cổ, chết như vậy, hắn hết đường chối cãi. Chẳng những phụ hãn hắn không có thuốc giải, ngay cả triều đình cũng sẽ bởi vậy mà dùng binh để nói chuyện. Hoàng Kiên cũng không phải a miêu a cẩu (con chó con mèo), đường đường đô thống nắm giữ mười mấy vạn binh mã chết ở Mạc Bắc, Mông Cổ không cho một công đạo, thể diện triều đình ở đâu? Hắn có thể nói Hoàng Kiên cho phụ hãn hắn hạ dược? Mục đích Hoàng Kiên là gì? Chứng cứ ở đâu?
Trong mắt Khắc Tùng là sự giãy giụa, tay nắm chuôi đao siết lại, hắn khắc chế tức giận, phảng phất như ấm nước sắp sôi trào, đang muốn bùng ra nháy mắt bị người ta tắt lửa, sương khói vùng vẫy nhưng lại không thể bung ra.
“Nói, mục đích của ngươi!” Khắc Tùng cuối cùng áp chế được, triệt khai nắm tay đao.
“Thức thời mới là tuấn kiệt.” Hoàng Kiên câu môi cười, “Ta chỉ cần Khắc Tùng đài cát ở thời điểm mấu chốt giúp ta diễn một vở diễn?”
“Diễn cái gì?”
“Lão phu cùng đại vương tử, nhị vương tử hiệp nghị, lúc Hãn vương độc phát, bọn họ liền sẽ bôi nhọ đài cát là hung thủ hạ độc Khả Hãn.” Giọng nói Hoàng Kiên hơi trầm xuống, “Đài cát chỉ cần thừa nhận, hơn nữa chính miệng nói cùng Minh Duệ hầu hợp mưu, cho đại vương tử cùng nhị vương tử một lý do phát binh Thanh Hải, ta đảm bảo tính mạng đài cát cùng Khả Hãn vô ưu.”
“Để ta vĩnh viễn mang tội danh giết hại phụ thân?” Khắc Tùng cười lạnh nói, “Phụ hãn đối đãi với ta luôn dày rộng, ta nếu thừa nhận cử chỉ như cầm thú, chỉ sợ phụ hãn cũng sẽ bị ta tức chết, sớm muộn cũng là chết, ta vì sao phải chịu sự uy hiếp của ngươi? Ngươi thế nhưng có thể quang minh chính đại từ Mông Cổ của ta đi ra ngoài, ta không dám giết ngươi. Nhưng nếu ngươi kiêng kị Minh Duệ hầu như thế, kế hoạch của ngươi ngươi phải tin tưởng, ta tuyệt đối không có năng lực đưa đến trong tay Minh Duệ hầu. Hoàng đô thống, đến lúc đó những ngày tháng sau này của ngươi chỉ sợ cũng không tốt đẹp.”
“Đài cát quả nhiên là người thông minh.” Hoàng Kiên không giận mà cười, “Ta chỉ cần một lý do Mông Cổ phát binh Thanh Hải, ta đảm bảo sẽ không thương hại một binh một tốt nào của Mông Cổ, chỉ phô trương thanh thế. Đài cát thông minh như thế, nói vậy nhất định có thể nghĩ ra một phương án làm ta mãn nguyễn, lại có thể bảo toàn thanh danh của chính mình cùng tánh mạng Khả Hãn. Thời điểm không còn sớm, ta không quấy rầy đài cát nữa, đài cát cẩn thận suy xét, lão phu ở Thanh Hải chờ tin lành.”
Nói xong, Hoàng Kiên một bộ dáng nắm chắc thắng lợi trong tay rời khỏi.
Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đứng ở ngoài trướng, chờ phản ứng kế tiếp của Khắc Tùng.