“Nếu hai người đều rõ sự việc rồi, vậy thì dựa theo hướng này đi điều tra đi, trong vòng hai ngày phải điều tra rõ thân phận của nữ nhân này.” Ôn Đình Trạm mặt lạnh, một phát bỏ mặc Tiêu Sĩ Duệ rồi đi.
“Ai da, nếu quần áo nữ nhân đó mặc là của người khác, vậy thì không phải là hồng y chết thảm, chúng ta sao phải vội như thế.” Tiêu Sĩ Duệ nói to về phía bóng lưng của Ôn Đình Trạm.
Ôn Đình Trạm cũng không thèm để ý đến hắn liền đi. Đi cả đoạn đường đuổi theo Dạ Dao Quang, tìm lúc lâu mới tìm được Dạ Dao Quang ở một cái đình bên sườn dốc trên núi sau. Dạ Dao Quang hướng thẳng về phía vách núi, ngồi trên lan can, hai chân lơ lửng trong không, hai tay chống cằm, sắc mặt cũng không được tốt.
Thế nhưng Ôn Đình Trạm lại không biết rằng trong lòng Dạ Dao Quang không vui không phải là bởi vì việc mà cậu nghĩ đến, mà là cô phát hiện ra bản thân có phần không đúng. Phản ứng của cô quá mạnh, tuổi của Ôn Đình Trạm đặt ở nơi đây, hơn nữa cậu luôn đi theo cô, cô chưa từng nghĩ tới việc Ôn Đình Trạm có kinh nghiệm thực chiến. Nhiều nhất chỉ là nghĩ Ôn Đình Trạm đã xem tranh ảnh đồi trụy nhưng nó có là gì, cô là người thời đại mới, kiếp trước cái gì cũng không có, tiêu chuẩn càng lớn vợ chồng người ta ở trong nhà vẫn cùng nhau nghiên cứu, cô nghe xong cũng không nên không vui như thế mới đúng. Thế nhưng lúc đó cô chính là rất không vui, cô cảm thấy mình cần bình tĩnh nên mới chạy ra ngoài, nghĩ rất lâu cô cuối cùng đã tìm ra một đáp án mà cô tự cho là đúng.
Đó chính là cô đang có ký ức nguyên chủ, tính tình cũng chịu ảnh hưởng nguyên chủ, những nữ nhân bình thường khi nghe thấy những điều như thế đoán chừng đều không vui, thế là cô đã sáng tỏ thông suốt rồi. Điều này đã hiểu rõ rồi nhưng cô lại không thể quay về được, cô cần giải thích thế nào cậu mới hiểu được đây?
“Dao Dao.” Ôn Đình Trạm ngồi theo hướng ngược lại bên cạnh Dạ Dao Quang, quay đầu nhìn về phía Dạ Dao Quang:
“Ta không làm chuyện gì có lỗi với nàng, ta chỉ là ở trường tư thục nghe thấy một vài lời nói thô tục của mọi người...”
Dạ Dao Quang lập tức trong lòng cảm thấy áy náy, người ngây thơ trong sáng này đến sách đồi trụy cũng chưa từng xem qua thì đã bị cô nổi giận giẫm chân một cái, bề ngoài giống như bản thân đã trở thành cô bạn gái thô bạo ngang ngược.
“Chuyện đó, chuyện đó đó... Muội vừa nãy có chút thẹn quá hóa giận, chàng biết đó muội dù sao cũng chỉ là một nữ nhân... Ba nam tử bọn chàng...” Lời giải thích của Dạ Dao Quang có chút lộn xộn:
“Muội tuyệt đối không nghi ngờ chàng.”
“Ừ, ta biết.” Mặc dù lời nói của Dạ Dao Quang rõ ràng là lời nói dối nhưng chỉ cần cô vui vẻ thoải mái, cậu bằng lòng tin lời nói dối của cô.
Tay Dạ Dao Quang chống vào lan can xoay người lại, ngồi bên cạnh Ôn Đình Trạm, khuôn mặt sáng ngời: “Chuyện đó, muội có thể hiểu là bởi vì muội cũng đã từng nghe người ta nói qua...”
Cô cảm thấy cô vẫn là giải thích một chút thì tốt hơn, mặc dù cô không chỉ dừng lại ở mức nghe qua, mà còn xem qua những cảnh HD không chỉnh sửa nhưng có đánh chết cũng sẽ không để Ôn Đình Trạm biết được. Hơn nữa hai kiếp của cô cũng thật sự chỉ là xem qua mà thôi, bởi vì pháp tu luyện ngũ hành có chút hà khắc, trước giai đoạn Kim Đan nếu như không tu luyện tốt đẹp sẽ bị giảm công lực rất lớn, nam nhân cũng như vậy. Cô tuy rằng đã từng rất yêu một nam nhân nhưng cô vẫn chưa đến giai đoạn Kim Đan thì đã cùng với đối phương đường ai nấy đi.
Ôn Đình Trạm nghe vậy ánh mắt liền sáng lên, cậu đột nhiên cười thật ấm áp: “Ừ, ta biết rồi.”
Kỳ thực trước khi đến, cậu rất muốn hỏi một câu, cô có phải đã từng thành hôn hay không nhưng cậu tìm rất lâu mà đều không tìm thấy cô. Sau khi trong lòng bắt đầu sốt ruột rồi, cậu mới phát hiện đối với cậu mà nói cô có thể ở bên cạnh cậu là điều quan trọng hơn bất cứ thứ gì. Nếu như cậu hỏi rồi, cô liệu có cho rằng cậu ghét bỏ cô rồi sau đó sẽ bỏ đi hay không? Cậu rất tin rằng, nếu như cô muốn rời xa cậu, đồng thời còn trốn tránh cậu, vậy thì cậu có thông minh hơn đi nữa cũng tìm không được cô.
Hơn nữa trong cuộc sống của cô đã từng không có sự xuất hiện của cậu, vậy cậu có tư cách gì để đi tính toán chứ?
Ôn Đình Trạm đã dự định không dò hỏi nhưng nghe thấy Dạ Dao Quang chủ động giải thích, trong lòng bỗng chốc liền thoải mái. Không tính toán là một chuyện nhưng thật sự không để ý lại là một chuyện khác, có bao nhiêu yêu thương thì có bấy nhiêu sự để ý.
Dạ Dao Quang cảm thấy bầu không khí có chút gượng gạo, vì thế nói sang chuyện khác: “Vậy theo như những lời chàng nói, thân phận của nữ nhân đó phải điều tra từ thanh lâu, thanh lâu ở phủ thành có lẽ cũng không ít.”
Hiện giờ điều này vẫn không thể chắc chắn: “Thanh lâu ở phủ thành quả thật không ít, nhưng người của thanh lâu về cơ bản đều sẽ lựa chọn chỗ gần giống nhau để thêu may quần áo mua vải vóc. Căn cứ vào dấu vết còn lưu lại trên người chết, ta đại khái biết được địa điểm nàng ta bị vứt xác là ở trong phạm vi đó, theo phạm vi này điều tra những thanh lâu ở xung quanh là được. Hai bên phân nhau hành sự, có trưởng tôn điện hạ gây áp lực cho nha môn, chắc là rất nhanh sẽ có kết quả.”
Đáng tiếc là người chết bị ngâm trong nước sông quá lâu, rất nhiều dấu vết đã bị nước sông cuốn đi, nếu không sẽ càng nhanh.
“Vậy thì tốt.” Dạ Dao Quang vốn dĩ muốn tham gia vào là bởi vì cho rằng người chết là học viên nữ, hung thủ giết người có thể là người của học viện. Hơn nữa đối phương mặc áo đỏ mà chết, không thể để cho ác quỷ làm xằng làm bậy.
Lúc này rất nhiều việc đều đã thay đổi phương hướng, cô cũng bắt đầu lười nhác rồi. Ôn Đình Trạm bọn họ tham dự lại không cùng xuất phát điểm với cô, bọn họ thân là học sinh của học viện, việc này liên quan đến danh tiếng của học viện, giúp đỡ trong khả năng cho phép là chuyện đương nhiên.
Sự việc dựa theo sự phân tích của Ôn Đình Trạm, nguồn gốc của bộ quần áo đó rất nhanh đã được điều tra ra, quả nhiên là vật sở hữu của gái lầu xanh. Mà người cưỡng hiếp người chết khiến người ta bất ngờ, không phải là khách quen của thanh lâu, ngược lại là một đầy tớ của một cửa hàng thêu đi giao quần áo cho thanh lâu đó.
Người đầy tớ này khoảng sáu ngày trước đi đưa quần áo đã thêu xong cho một vị khách của thanh lâu đó nhưng bởi vì ngày hôm đó uống rượu cùng với đám bạn ăn chơi, vốn cũng dự định đi thanh lâu “giải nhiệt”, nhưng giữa đường hắn lại gặp được một nữ nhân thập toàn thập mỹ đang ngủ say. Lúc đó men say đang cao, hắn cũng không khống chế được liền giở trò đối với nữ nhân này ở trong rừng cây. Đến khi thể xác và tinh thần hắn dễ chịu rồi, sau khi men rượu qua thì phát hiện nữ nhân này vẫn còn hôn mê, lại vẫn say đắm mùi vị của nữ nhân, thế là liền dự định ôm nữ nhân này về trong nhà. Nhưng giữa đường lại phát hiện nữ nhân này lại bắt đầu chảy máu thất khiếu, sợ đến mức hắn vội vứt lại nữ nhân này để bỏ chạy. Thế nhưng tình trạng chết của nữ nhân này quá làm người sợ hãi, hắn sợ bị những thứ không sạch sẽ trói mình, thế là hắn định chôn nữ nhân này nhưng bên người vừa không có dụng cụ đào mộ thuận tiện, vừa sợ việc ôm một thiếu nữ trần trụi sẽ gây chú ý nên đã lấy bộ quần áo mà hắn phải mang giao đem mặc lên người của nữ nhân này. Đi được một đoạn ngắn thật sự là không kiềm chế được nỗi sợ trong lòng, liền đem nữ nhân này vứt xuống dưới sông. Nhưng không ngờ được rằng, nữ nhân này lại thuận theo dòng chảy của sông mà trôi dạt đến trong dãy tường của học viện Bạch Lộc.
Người đó không phải là hung thủ, thân phận của nữ nhân này trong phút chốc lại trở nên khó đoán. Sau khi nghe xong Dạ Dao Quang nói với Ôn Đình Trạm: “Muội phải đi nghĩa trang làm phép để nữ nhân đó sớm ngưng thành thần hồn, trả lại cho nàng ta sự công bằng.”
Bị giết, sau khi chết thì bị làm nhục, còn phần thi thể thì ở nghĩa trang, nếu như không trả lại cho nàng ta sự công bằng, cho dù không phải là mặc áo đỏ mà chết cũng sẽ trở thành một tai họa.