Trước mặt Thượng Ngọc Yên có hai mươi mảnh vải nhỏ. Những mảnh vải này đều do nàng xé từ vạt áo xuống, đại biểu cho việc nàng tại đây chẳng khác gì bị nhốt sau song sắt hai mươi ngày.
Nhìn phụ thân cùng ca ca chật vật mà đến, bọn họ đều mặc chiến bào, nhưng cả người toàn là thương. Tuy rằng nơi này cùng bên ngoài ngăn cách, nàng nghe không được bên ngoài chém giết động trời, nhưng nàng lại sớm dự liệu kết quả này, cho nên nàng chỉ hơi nâng mắt.
“Yên nhi...” Thượng Tường thở ra một tiếng nặng nề rồi ngã quỳ gối trước mặt Thượng Ngọc Yên, hắn đã toàn thân vô lực, cuối cùng chỉ có thể tại nơi không có người thấylộ ra bộ dáng yếu ớt của mình.
“Phụ vương, người dùng máu của vô số con dân Lưu Cầu để thành toàn cho toan tính của người, người hiện tại nói cho nữ nhi biết, có đáng giá không?” Ngữ khí Thượng Ngọc Yên có chút lạnh lùng, đây là phụ thân thân sinh của nàng, nhìn thấy bộ dáng này của phụ thân, nàng làm sao có thể không đau lòng, nhưng nàng càng đau lòng hơn là những tướng sĩ vô tội tử trận đều vì phụ thân nàng.
Rõ ràng, nàng đã nghĩ tới biện pháp, là trao đổi với Ôn Đình Trạm. Chỉ cần bọn họ cúi đầu xưng thần, chỉ cần bọn họ nhẫn nhục sống tạm bợ nhưng lại có thể tránh cho sự hy sinh không cần thiết của vô số con dân.
Thượng Tường nhìn ánh mắt nữ nhi thanh lãnh, hắn nhắm chặt mắt, không nói thêm bất luận câu gì. Mỗi một người nam nhân đều có một tâm nhiệt huyết chiến đấu, hắn thân ở địa vị cao, muốn hắn dừng chiến quy hàng, tự tay non sông mình chăm sóc cho người khác, hắn không phải là thánh nhân, không làm được!
Nhưng là bây giờ cảnh máu chảy đầm đìa nói cho hắn, hắn sai rồi, nhưng sai cũng không có cách nào quay đầu.
“Yên nhi, phụ vương đã đắc tội với Lưu Cầu, phụ vương sẽ lấy cái chết tạ tội, phụ vương chỉ hy vọng con bảo vệ đệ đệ, duy trì huyết mạch của Thương gia.” Thượng Tường ngước mắt khẩn cầu nhìn Thượng Ngọc Yên.
Đôi lông mi dài vểnh của Thượng Ngọc Yên run rẩy: “Phụ vương, đem quốc tỉ giao cho nữ nhi, nữ nhi sẽ bảo vệ tốt đệ đệ.”
Thượng Tường từ trong ngực lấy ra một gói đồ: “Yên nhi, đây là tín vật vương thất của Lưu Cầu, còn một ảnh vệ của Thượng gia, đệ đệ và mẫu phi, phụ vương đều đã đưa đến mật cung, toàn bộ giao hết cho con.”
Thượng Ngọc Yên quỳ gối trước mặt Thượng Tường, hốc mắt nàng đỏ bừng, nhưng lại không có nước mắt, nàng đoan chính dập đầu với Thượng Tường, cuối cùng thận trọng tiếp nhận gói đồ Thượng Tường đưa qua, thanh âm có chút nghẹn ngào: “Nữ nhi bái biệt phụ vương.”
Thượng Tường hai mắt rưng rưng, ánh mắt hắn quyến luyến nhìn nữ nhi của chính mình, nữ nhi làm hắn kiêu ngạo: “Yên nhi, đừng báo thù, đưa theo đệ đệ sống thật tốt.”
“Nữ nhi nhất định sẽ sống sót, bất luận nhiều gian khổ đến đâu.” Thượng Ngọc Yên cam đoan.
Sau đó nàng chậm rãi đứng lên, mang theo gói đồ Thượng Tường đưa cho, kéo bộ dáng nặng nề, từng bước một kiên định bước ra ngoài, nàng vừa mới đi ra cửa lớn liền nghe được phía sau có tiếng đao kiếm đâm vào thân thể, cả người nàng cứng đờ, nước mắt nhịn không được tràn mi mà ra.
Nhưng, nàng lại cũng không thể dừng bao lâu, cũng không quay đầu, tiếp tục tiến về phía trước, ánh mắt kiên định không dời nhìn ánh sáng tiền phương.
Thời điểm quân Hồng Vận đánh vào vương thành, vương cung đại môn tự động mở lớn, Hồng Vận nhìn thân thể đơn bạc kia, thiếu nữ một thân tố sa, mang theo toàn bộ người Thượng gia quỳ gối trước cửa cung, hai tay giơ cao Lưu Cầu quốc tỉ.
“Thượng thị nữ cùng Thượng thị tộc nhân, hướng Thiên triều thần phục.” Giọng nói Thiếu nữ thanh thúy vang lên.
Hồng Vận xoay người xuống ngựa, hắn là võ tướng, nhưng tâm hắn lại động như vậy, hắn muốn đem toàn bộ người ở Lưu Cầu giết sạch, hắn không thể để lại bất kỳ một người nào của Thượng gia, bằng không, ngày sau bọn họ như thế nào tới thống trị dân chúng Lưu Cầu?
Nhưng lúc này, Thượng Ngọc Yên đã dùng thân phận của mình để thay Lưu Cầu hàng thần đối với Hồng Vận.
“Tiểu quận chúa xin đứng lên.” Hồng Vận đưa tay ra đỡ nàng, sau quay sang phân phó binh lính, “Các ngươi vào thành, không được sát hại người già yếu, phụ nữ, trẻ em, người không phản kháng, không được đánh cướp tiền tài của dân chúng, không được động tới vương cung dù chỉ một vật. Trái lệnh giả, trảm!”
“Tuân lệnh!” Tướng lãnh đằng sau đồng thanh đáp lại.
Thượng Ngọc Yên thấy vậy thở dài nhẹ nhõm một hơi, nàng cùng người Thượng gia ào ào tránh sang một bên lối vào vương cung, nhìn một loạt binh lính mặc binh phục Nguyên triều dũng mãnh vào vương cung, sắc mặt nàng không thay đổi. Nhưng khi Hồng Vận xoay ngựa định rời đi, nàng xông ra chắn trước mặt Hồng Vận: “Tướng quân, chi nữ hàng thần khẩn cầu gặp giám quân đại nhân một lần.”
Hồng Vận thân thể sững lại, hắn đánh giá Thượng Ngọc Yên: “Không biết tiểu quận chúa cùng Ôn đại nhân có sâu xa gì?”
“Xin tướng quân chuyển lại lời, tiểu nữ thiếu Ôn đại nhân một lời hẹn, kỳ vọng Ôn đại nhân không để ý chuyện lúc trước, cho tiểu nữ một cơ hội.” Thượng Ngọc Yên thái độ rất thản nhiên.
Hồng Vận nhìn Thượng Ngọc Yên không phải nữ nhân muốn dùng sắc đẹp, lại nghĩ đến hành động vừa mới rồi của nàng, không khỏi gật đầu: “Bản tướng sẽ truyền lại lời của đại quận chúa.”
Ôn Đình Trạm nhận được lời từ Hồng Vận, đó là ba ngày sau, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm tiến vào phía sau đảo Lưu Cầu, lúc đó Dạ Dao Quang cũng có mặt, Hồng Vận muốn nói lại thôi, thậm chí ám chỉ cho Ôn Đình Trạm, đưa Dạ Dao Quang đi chỗ khác một chút, nhưng Ôn Đình Trạm phảng phất không giống như không nhìn ra: “Tướng quân có chuyện gì mời nói thẳng.”
Hồng vận khó xử nhìn Dạ Dao Quang bên cạnh, cuối cùng trầm giọng nói: “Ôn đại nhân, Lưu Cầu tiểu quận chúa Thượng thị nói, từng cùng Ôn đại nhân có ước định, xin Ôn đại nhân một lần gặp mặt.”
Nói xong, Hồng Vận theo bản năng nhìn về phía Dạ Dao Quang, lại không nghĩ tới Dạ Dao Quang vỗ tay một cái: “Tốt, ta muốn sớm gặp vị tiểu quận chúa này một lần, lại không nghĩ tới là sẽ nhanh như vậy.”
Phản ứng này...
Nhìn cũng không giống sẽ đối phó tình địch, phảng phất càng như hứng thú với một nhân vật đã lâu.
“Nếu phu nhân đã muốn gặp, để thuận tiện, phiền tướng quân an bài, Ôn mỗ lúc nào cũng có thể sắp xếp.” Ôn Đình Trạm gật đầu cười nói.
Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang đều chung thái độ này, Hồng Vận tất nhiên cũng không tiếp tục cố kị, cho nên buổi chiều ngày hôm đó, Hồng Vận an bài vợ chồng Ôn Đình Trạm cùng Thượng Ngọc Yên gặp mặt.
Thiếu nữ kia vì đang chịu tang phụ tang huynh, cho nên nàng mặc một chiếc áo bào trắng, tóc đen vấn đơn giản cài một cây trâm trên có đóa hoa tuyết trắng. Dáng người tinh tế đơn bạc, dung nhan hơi tiều tụy nhưng vẫn thanh mĩ, không một chút dáng vẻ yếu ớt.
Trên nền tuyết mịn, nàng chậm rãi bước đến, nàng giống như một bông bạch mai nở rộ, thanh mỹ mà lại mềm dẻo.
“Hàng thần chi nữ, Thượng thị Ngọc Yên bái kiến Ôn đại nhân, bái kiến huyện chủ.” Thượng Ngọc Yên dáng vẻ tao nhã hành lễ.
“Tiểu quận chúa không cần đa lễ.” Ôn Đình Trạm khách khí nói.
“Lưu Cầu đã không còn, khẩn cầu Ôn đại nhân đừng gọi danh xưng không tương xứng này, thượng thị không dám nhận.” Thượng Ngọc Yên cung kính nói.
Ôn Đình Trạm cũng không làm khó nàng: “Thượng cô nương mời ngồi.”
Thượng Ngọc Yên lại hành lễ, ngồi đối diện trước mặt Ôn Đình Trạm.
“Thượng cô nương hai lần cầu kiến Ôn mỗ, không biết có chuyện gì?” Ôn Đình Trạm cùng nữ nhân khác là không có lý do gì để hàn huyên, cơ bản là đi thẳng vào vấn đề, đối đãi với Thượng Ngọc Yên cũng là như thế.