Đáng tiếc bởi vì cả hai người bọn họ đều là nữ nhi, Ôn Đình Trạm không tiện cùng đi theo nên cậu liền đi viết thư gửi cho Mạch Khâm. Vì vậy cậu không nghe được lời nói này, nếu không trong lòng của cậu sẽ giống như được lau mật vậy vô cùng ngọt ngào.
"Không biết xấu hổ." Qua Vô Âm cười mắng một câu rồi mới hỏi:
"Rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra, muội nhanh nói cho tỷ nghe. Còn sáu ngày nữa Mạch Khâm mới có thể đuổi kịp đến đây, chúng ta nên làm tốt ứng phó trước đã."
"Chuyện này bắt đầu từ lúc muội phát hiện ra dao linh, trong ân oán đó còn có liên quan đến long tiên dịch…" Dạ Dao Quang kể lại toàn bộ mọi chuyện đã trải qua và kể cả suy đoán của Ôn Đình Trạm. Cô cũng nói đây chỉ là suy đoán của bọn họ, cô không hề chủ quan (1) nói với Qua Vô Âm rằng mọi chuyện ở đây đều là chắc chắn. Cuối cùng cô và Ôn Đình Trạm đã nghĩ ra được biện pháp đối phó, cô kể lại không hề thiếu một chữ, tuyệt đối không giấu giếm.
"Biện pháp hay!" Sau khi Qua Vô Âm nghe xong, nàng không khỏi khen ngợi.
"Rất xứng đáng để muội kiêu ngạo!"
Tính toán lòng người quá thấu đáo, thực sự là nửa điểm cũng không để sót nên cậu mới có thể phân tích rõ ràng đến như vậy, do đó nhanh như vậy mà cậu đã nghĩ ra được biện pháp đơn giản lại không cần động binh và không thấy máu chảy vẫn có thể chuyển nguy thành an.
"Hâm mộ sao? Tỷ cũng nuôi một người đi." Dạ Dao Quang cười híp mắt nói.
"Bây giờ tỷ nuôi sao? Nuôi con trai còn tạm được." Nuôi dưỡng thì nhiều lắm không thể lớn hơn sáu tuổi, nếu không sao có thể quen thuộc với nhau được? Ôn Đình Trạm và Dạ Dao Quang là cùng nhau lớn lên nên không thể bàn luận được, nhưng nàng đã hai mươi mấy tuổi. Nếu như sống ở dân gian, nàng có một đứa con sáu tuổi là chuyện rất bình thường.
"Tỷ là người tu hành, hay là trước tiên tỷ nhận một đồ đệ có tư chất tốt, sau đó..." Lập tức Dạ Dao Quang liền không đứng đắn giựt dây Qua Vô Âm.
"Tỷ không có ý muốn thu nhận đồ đệ." Qua Vô Âm bày ra vẻ mặt ghét bỏ và bài xích đối với chuyện thu nhận đồ đệ.
"Hơn nữa muội cho rằng trên thế gian này ai cũng thông minh giống với Ôn tiểu công tử sao?"
"Đúng vậy, muội tuyệt thế vô song như thế, tất nhiên là rất xứng đôi với người độc nhất vô nhị như chàng rồi." Dạ Dao Quang rất hư hỏng nói.
"..." Qua Vô Âm không còn gì để nói, lúc sau nàng mới nói:
"Xem ra sau này tỷ và Mạch đại ca không cần phải vì muội mà lo lắng nữa, một người tự nhận mình được yêu thích như muội thì chỉ có nhân tài như Ôn tiểu công tử mới chịu nổi."
Đổi lại là người khác, không chừng đã bị liên lụy mà chết biết bao nhiêu lần rồi.
Dạ Dao Quang nhe rằng cười với Qua Vô Âm: "Tỷ đến thật đúng lúc, chúng ta không cần phải đợi Mạch đại ca trở về thì vẫn có thể giải quyết được mọi chuyện. Tỷ đi viết thiệp mời gửi đến cho tất cả các môn phái, ngày mùng ba tháng bảy sẽ tổ chức đại hội Dao Linh, nơi diễn ra đại hội là ở trong nhà của muội."
"Đi thôi, thể diện của đại tiểu thư Qua Vụ hải vẫn phải có." Qua Vô Âm cũng nghiêm túc đồng ý.
Lúc này Dạ Dao Quang căn dặn cho người đi lấy đồ, sau đó để cho Qua Vô Âm viết thiệp mời, trên thiệp mời có dấu hiệu đặc biệt không thể giả mạo của Qua Vụ hải, còn Dạ Dao Quang đi dạo quanh một vòng ở trấn Thái Hòa. Cô đi hỏi thăm để biết rõ vị trí của các thế lực, sau khi trở về cô dùng tiền nhờ người đi phát thiệp mời. Dạ Dao Quang đi ra ngoài lần này, cô gặp phải một người quen, người đó chính là Lăng Lãng của Bách Lý môn. Vì cô không muốn liên lụy đến Bách Lý môn nên Dạ Dao Quang cũng không đi ra nhận người quen.
Vì đoạn tình cảm kề vai chiến đấu lúc trước nên cô không muốn kéo Bách Lý môn vào chuyện này. Sau khi Bách Lý môn nhận được thiệp mời thì bọn họ là người đầu tiên đến cửa, chẳng những có Lăng Lãng, mà ngay cả Lăng Linh cũng đến đây.
"Dạ cô nương, ta biết ngay là mọi người mà." Lăng Linh được chiêu đãi đi vào liền tiến lên trước. Lúc đó trước khi đi bọn họ có hỏi qua nơi ở của Dạ Dao Quang cho nên khi bọn họ điều tra ra chỗ của dao linh, bọn họ liền biết đó là Dạ Dao Quang. Trong lòng của bọn họ vô cùng lo lắng, nếu không phải vì sư bá ngăn cản thì bọn họ sẽ không phải lúc này mới đến. Họ vừa nhìn thấy Dạ Dao Quang liền vội vàng bày tỏ thái độ:
"Dạ cô nương yên tâm, ta và sư huynh còn có cả sư bá nữa đều đứng về phía của cô nương, mặc dù Bách Lý môn của chúng ta có địa vị thấp và không có tiếng nói nhưng chúng ta vẫn sẽ ủng hộ mọi người."
Dạ Dao Quang nghe vậy, trong lòng cô có chút cảm động. Mặc dù dựa theo những việc làm của cô, nếu như là người thông minh thì sẽ hiểu lúc này nguy cơ của cô đã được hóa giải hơn phân nửa nhưng chưa chắc là sẽ không có nguy hiểm. Lúc này Bách Lý môn lại lựa chọn ủng hộ cô, đây tuyệt đối không phải là cách làm của một người cẩn thận.
"Vậy ta phải chiêu đãi ngươi thật tốt mới được." Dạ Dao Quang ôn hòa cười.
"Thật tốt quá, ta thích ăn thịt nhất, sư huynh của ta thích ăn rau xanh, rau cải trong viện nhà cô nương tươi ngon mọng nước như vậy, chỉ vừa nhìn đã thấy ăn ngon rồi. Sư bá của ta thích..." Lăng Linh tựa như một con chim sẻ nhỏ, nàng ấy nói không ngừng nghỉ, lúc này bọn họ đến đây chỉ có ba người.
Tu vi của sư bá Lăng Lãng không thể so với Vân Khoa, ông ta ít nói nhưng là một người chính trực. Dạ Dao Quang chiêu đãi bọn họ rất có tâm, không chỉ vì bọn họ lựa chọn ủng hộ cô mà còn là vì bọn họ đến đây có thể làm nhân chứng chứng kiến cảnh cô để cho dao linh nhân kế nhiệm bỏ chạy, như vậy độ tin cậy đối với cô càng tăng.
Thời gian từng ngày trôi qua, nháy mắt đã là ngày mùng một tháng bảy, ngày kia chính là đại hội Dao Linh. Chẳng những dao linh nhân kế nhiệm không tới cửa, ngoại trừ Bách Lý môn ra, những người nhận được thiệp mời đều không có ai tới. Nhưng Dạ Dao Quang lại không hề gấp gáp và Qua Vô Âm vẫn ngồi yên.
Một đêm này, Dạ Dao Quang đang tản bộ cùng với Ôn Đình Trạm ở trong sân, Qua Vô Âm bị Dạ Dao Quang lừa uống ba chén rượu ngon cũng ngồi ở trong sân. Nàng ấy ngồi lên xích đu do Dạ Dao Quang đặc biệt làm ra, chậm rãi đong đưa.
Đột nhiên từ xích đu Qua Vô Âm bay lên, hai chân đạp lên trên mặt đất, ánh mắt của Dạ Dao Quang cũng vô cùng lạnh lẽo. Hai người bọn họ liếc nhìn nhau, sau đó cả hai liền nhanh chóng bay về hướng đông bắc.
Trạch viện ở hướng đông bắc có hai người mặc y phục màu đen lẻn vào, tu vi cũng không thấp nhưng nếu so với tu vi Kim Đan của Qua Vô Âm thì lại thấp hơn rất nhiều, cho nên rất nhanh Qua Vô Âm đã bắt được bọn hắn. Cả hai người đều không phải là dao linh nhân kế nhiệm. Dao linh nhân kế nhiệm khi đón nhận dao linh sẽ có ấn ký trên người, mặc dù tình huống của người kế nhiệm lúc trước rất đặc biệt nhưng Dạ Dao Quang và Qua Vô Âm có thể từ hơi thở mà nhận định đây không phải là dao linh nhân kế nhiệm.
Lúc này Dạ Dao Quang ngồi xếp bằng, cô lấy la bàn ra. Dưới sự thúc giục của khí ngũ hành, la bàn nhanh chóng chuyển động, sau đó toàn bộ la bàn liền trở nên trong suốt đan xen với tia sáng màu vàng tạo ra một con đường. Nếu như có người hiểu biết được căn nhà của Dạ Dao Quang thì sẽ biết được toàn bộ bố trí của căn nhà, ánh sáng vàng nhanh chóng đan vào nhau rồi xuất hiện một điểm sáng di chuyển trên con đường.
Dạ Dao Quang đùa giỡn giống như một cuộc chạy trốn giữa chuột và mèo vậy, đầu ngón tay của cô nhanh chóng ấn lên la bàn. Lúc này cây hoa mai được cô trồng trong sân đang di chuyển trong mắt của người xâm nhập và con đường phía trước đột nhiên cũng biến thành ngõ cụt.
Đối phương hoàn toàn không hiểu kỳ môn dị thuật, lại càng không biết đây là ảo giác do trận pháp tạo ra. Bọn hắn có thể lẻn vào chẳng qua là do Dạ Dao Quang cố ý buông lỏng nhưng khi con mồi vừa tiến đến thì sẽ rơi vào bẫy và con mồi chỉ có thể mặc người chém giết.
"Được rồi, đừng đùa nữa." Qua Vô Âm thấy Dạ Dao Quang chơi đùa đến nghiện nên nàng liền nói một câu, sau đó nàng nhanh chóng nhớ kỹ vị trí trên la bàn rồi bay đi.
Đến khi Dạ Dao Quang cầm la bàn đi đến chính viện thì Qua Vô Âm đã trói chặt bốn người trong sân.
Thấy Dạ Dao Quang tới, nàng liền tiến lên nói: "Thu hoạch rất tốt, còn có cả người của Phiêu Mạc Tiên tông, người này cũng đủ cho muội đến cửa hưng sư vấn tội. (2)"
***
(1) Chủ quan: Là làm những việc không căn cứ vào tình hình thực tế, chỉ dựa vào những suy nghĩ phiến diện của bản thân.
(2) Hưng sư vấn tội: Có nghĩa là dẫn một đội quân đến lên án và hỏi tội đối phương. Cũng có nghĩa là khi một người tức giận tập hợp một đám người đến cửa chất vấn đối phương.