Đuổi hết con đường, con yêu quái này liền rẽ ngang chạy vào trà lâu. Lúc Dạ Dao Quang đi vào trà lâu, bóng dáng của con yêu quái này đã biến mất nhưng luồng yêu khí vẫn còn bay lơ lửng ở trong không khí. Dạ Dao Quang đuổi theo dựa vào luồng yêu khí này, mà ở trên lầu hai, có một căn phòng lớn đang đóng chặt cửa phòng lại, trước cửa còn có hai thị vệ mạnh mẽ đứng canh gác.
Nhìn một vòng ở xung quanh, Dạ Dao Quang phát hiện có một căn phòng trống đối diện với căn phòng này. Cô đang định gọi tiểu nhị để lấy căn phòng này, trong lúc cô phát ra thần thức thì nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc đang đi tới từ chỗ ngã rẽ trên lầu, người này mặc áo ngoài màu xanh nhạt hoa lệ, một thác tóc đen dài chỉ có một cây trâm ngọc màu xanh biếc vén hai sợi tóc mai về phía sau, sợi tóc rủ xuống trước ngực tung bay trong lúc hắn bước đi.
Người này không phải là ai khác, chính là Đơn Cửu Từ, hiển nhiên hắn cũng nhìn thấy Dạ Dao Quang. Đơn Cửu Từ có chút ngạc nhiên, đôi mắt hồ ly hơi lóe lên. Cô nhìn thấy hắn muốn mở miệng nói, Dạ Dao Quang khẽ lắc đầu với hắn, cô dùng khẩu hình nói ra hai chữ yêu quái, sau đó cô chỉ vào căn phòng ở bên cạnh.
Đơn Cửu Từ đọc hiểu được khẩu hình của cô, chân mày của hắn hơi cứng lại. Hắn vươn ra ba đầu ngón tay, còn tay kia thì vươn ra một ngón tay thẳng đứng, sau đó hắn lại hoa tay múa chân diễn tả một con số chín cho Dạ Dao Quang.
Vương, cửu. Trong nháy mắt Dạ Dao Quang liều hiểu, người bên trong chính là Cửu hoàng tử Vĩnh Phúc Vương! Yêu quái này nhất định đã cảm nhận được vận thế của Vĩnh Phúc Vương, đoán được Vĩnh Phúc Vương là người không giàu thì cũng có địa vị, vì vậy nó muốn nhờ vào người này để chạy trốn.
Đơn Cửu Từ dùng ánh mắt bảo Dạ Dao Quang hãy bình tĩnh đừng nóng vội, sau đó hắn chậm rãi đi tới cửa, người canh cửa không hề ngăn cản hắn. Họ đẩy cửa ra, một người trong đó thông báo trực tiếp với người bên trong: "Vương gia, tam công tử đến."
Ngay lúc Đơn Cửu Từ đi lướt qua Dạ Dao Quang, Dạ Dao Quang không để lại dấu vết đưa mấy lá bùa cho Đơn Cửu Từ. Mặc dù có thị vệ đang đứng ở sau lưng của Đơn Cửu Từ, họ cũng chỉ nhìn thấy tay áo của Đơn Cửu Từ phất qua cánh tay của Dạ Dao Quang, diễn ra không đến nửa khắc đồng hồ.
"Hôm nay bổn vương đã đợi ngươi rất lâu, ta nghe nói ngươi mới có một loại trà của nước khác, ngươi đi ngâm trà cho bổn vương nếm thử, bổn vương sẽ không trách tội ngươi chậm trễ." Đơn Cửu Từ đi vào, Vĩnh Phúc Vương điện hạ liền nói nhẹ nhàng.
"Sao cửa sổ đều đóng lại vậy, vương gia không sợ bức bối à." Đơn Cửu Từ nhìn lướt qua xung quanh, sau đó hắn bước đến mở cửa sổ ra. Trong lúc hắn sắp mở cửa sổ, phất tay áo thì một lá bùa dán lên bệ cửa, nếu không đứng ở bên ngoài thì sẽ không nhìn thấy.
"Bổn vương vừa cảm thấy có chút lạnh nên đã cho người đóng cửa sổ lại." Vĩnh Phúc Vương giải thích một câu:
"Gió vào đầu mùa xuân vẫn lạnh như thế."
"Có lẽ do nơi này được xây dựng trong bóng râm, vương gia đến đây không phải là vì trà sao? Ngâm trà này có chút đặc biệt, nếu vương gia không từ chối, chi bằng vương gia đi theo ta đến phòng trà?" Sắc mặt Đơn Cửu Từ tự nhiên giải thích.
Sau khi Dạ Dao Quang nghe được, cô lập tức làm một động tác với Kim Tử. Kim Tử và Dạ Dao Quang giống nhau, trên người của nó cũng có khí ngũ hành vây quanh, nó che giấu đi hơi thở rồi ẩn núp trên nóc nhà.
Vĩnh Phúc Vương có chút kinh ngạc, hắn chợt cười nói: "Thật sự cảm thấy có chút lạnh, vậy ta nên đi một chút để làm ấm cơ thể."
Có lẽ đã nhận ra bầu không khí không đúng, sau khi Vĩnh Phúc Vương đứng lên, đột nhiên màn che ở sau lưng hắn rớt xuống, một cơn gió lạnh thổi về hướng của Vĩnh Phúc Vương. Vĩnh Phúc Vương cũng là người có thân thủ, cơ thể của hắn hơi nghiêng rồi nhanh chóng lui về phía sau, né tránh được màn che đang bay tới. Cũng ngay vào lúc màn che rớt xuống, hắn nhìn thấy một đôi mắt dữ tợn màu xanh lá của nữ tử, nó đè ép về phía của hắn. Lúc này Đơn Cửu Từ nhanh tay lẹ mắt đã sớm cầm lấy tay của Vĩnh Phúc Vương, hắn kéo Vĩnh Phúc Vương về phía sau của hắn. Vốn dĩ hắn muốn kéo Vĩnh Phúc Vương đi ra ngoài nhưng thật không ngờ chính hắn lại chậm một bước, mắt cá chân bị cuốn lấy. Hắn cúi đầu nhìn, là một cái đuôi lốm đốm thật dài nhanh chóng quấn chặt lấy hắn, cho nên hắn chỉ có thể dùng một tay đẩy Vĩnh Phúc Vương ra ngoài.
Gần như trong lúc đó, Dạ Dao Quang cảm nhận được hơi thở ở bên trong đã thay đổi, cô nhanh chóng đánh văng ra hai người hộ vệ, đẩy cửa phòng ra. Vừa lúc cô chạm vào Vĩnh Phúc Vương, cô chặn lại rồi vận khí vào đầu ngón tay đẩy hắn về hướng khác, sau đó nhanh chóng xoay người rồi ra tay rất nhanh về phía quan trọng.
Yêu quái nắm chặt lấy Đơn Cửu Từ, nó vươn ra móng tay nhọn sắc bén đánh qua mấy chiêu với Dạ Dao Quang. Nó giả vờ xuất ra một chưởng, sau đó nó xoay người đi đến bên cạnh cửa sổ, móng vuốt sắc bén bắt lấy cổ của Đơn Cửu Từ: "Thả ta đi, nếu không ta sẽ lấy mạng của hắn."
"Ngươi thả hắn ra, ta sẽ không đuổi theo ngươi." Ánh mặt của Dạ Dao Quang vô cùng lạnh lùng. Móng vuốt của nó đã biến thành móng vuốt hoa dày đặc của báo đốm yêu, chẳng trách tốc độ của nó lại nhanh như vậy, suýt chút nữa ngay cả cô cũng đuổi theo không kịp. Báo vốn là động vật có tốc độ nhanh nhất, một khi trở thành yêu quái, tốc độ của chúng sẽ tăng nhanh gấp bội.
"Ta không tin ngươi." Báo đốm yêu lạnh lùng híp lại đôi mắt màu hổ phách.
"Ngươi không có đường lựa chọn không tin." Dạ Dao Quang lạnh lùng nói:
"Nếu ta không chú ý đến sống chết của hắn, hiện tại ta có thể ra tay với ngươi, chính là vì ta quan tâm đến sống chết của hắn nên ta sẽ không để cho ngươi mang hắn rời đi. Nếu để cho ngươi chạy đi mà vẫn không thể cứu được hắn, thà rằng ta làm thịt ngươi vào lúc này, cũng có thể bớt đi một chút tội nghiệt."
Ánh mắt của báo đốm yêu trầm xuống, nó càng trở nên hung mãnh và đẫm máu, móng vuốt bén nhọn của nó đã móc vào trong cổ của Đơn Cửu Từ, máu tươi chảy xuống từ trên cổ thon dài của Đơn Cửu Từ.
Dạ Dao Quang nhìn thấy vậy chẳng những hờ hững, ngược lại cô còn nói: "Vào thêm một tấc nữa đi, có thể chặt đứt động mạch của hắn, vậy thì ngươi sẽ không dùng hắn để uy hiếp ta nữa, ta cũng không cần phải chịu sự uy hiếp và cũng sẽ bớt đi hai chuyện."
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Dạ Dao Quang, cánh tay của báo đốm yêu dừng lại, cuối cùng đột nhiên tay của nó hướng về phía trái tim của Đơn Cửu Từ. Nó có ý định làm Đơn Cửu Từ bị trọng thương, sau đó nó sẽ giao Đơn Cửu Từ cho Dạ Dao Quang, để Dạ Dao Quang vì cứu mạng người mà không có thời gian đuổi theo nó. Nhưng nào ngờ tốc độ của cô lại nhanh như chớp, có thể trong lúc nó bắt đầu động thủ, Dạ Dao Quang đã đoán trúng suy nghĩ của nó, ngay vào lúc móng vuốt sắc bén của nó di chuyển xuống, cổ tay của Dạ Dao Quang vừa chuyển động, ngân châm liền bay đi.
Đơn Cửu Từ cảm thấy lồng ngực căng thẳng, móng vuốt sắc bén mang theo sự lạnh lẽo hiện lên trong đáy mắt của hắn. Trong nháy mắt đó hắn thật sự đã cho rằng mình chắc chắn sẽ chết, nhưng thật không ngờ sự đau nhức trong dự đoán không truyền đến, hắn cảm giác được một mùi máu tanh cắn vào cổ của hắn. Theo bản năng hắn nghiêng đầu, đột nhiên yêu quái ở sau lưng ném hắn ra ngoài, đẩy hắn về phía Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang nhanh chóng xoay người, Thần Ty trường lăng từ bên hông bay ra rồi cuốn lấy Đơn Cửu Từ, cổ tay cô dùng lực kéo hắn trở về.