Hoàng đế không phải bạo quân nên cũng không chém giết vì muốn giữ gìn bộ mặt của hoàng thất, như vậy thì cũng chỉ có thể trừng phạt nghiêm khắc đối với người phạm tội mà thôi.
Tuệ Cầm quận chúa và Nhạc Tương Linh đều bị cách chức làm thứ dân, bệ hạ cho phép Thân gia bỏ vợ lấy vợ mới. Nuôi con không dạy là lỗi của cha, Nhạc Thư Ý ngay cả con gái của mình cũng không dạy dỗ tốt thì sao có thể dạy dỗ học sinh được? Sau khi bệ hạ răn dạy liền cách chức Nhạc Thư Ý. Còn Nhạc Tương Linh suy cho cùng vẫn là cháu gái ruột của bệ hạ, tuy bệ hạ bỏ đi thân phận của nàng nhưng vẫn ám chỉ rằng đây là lỗi do người của Nam Cửu Vương phủ tới Nhạc gia dự tiệc gây ra nên Nam Cửu Vương phủ cần phải có trách nhiệm.
Đúng vậy, người Ôn Đình Trạm sắp xếp cho Nhạc Tương Linh không phải thương nhân buôn bán nhỏ bình thường mà là cháu trai trưởng của Nam Cửu Vương phủ, học tập tại học viện - Tiêu Bỉnh.
“Ha ha, Tiêu Bỉnh hiện giờ đã trở thành một trò cười.” Ma quân vô cùng vui vẻ vì có người giúp hắn đổ vỏ nên từ lúc về liền náo động ầm ĩ. Thấy Ôn Đình Trạm không để ý đến hắn nên liền đi tới:
“Này này, ngươi nói xem, sao ngươi không tìm người nào xuất thân đê tiện một chút, ngươi tìm người cao quý như vậy thì quận chúa kia có tỉnh lại cũng không tức đến phát điên được đâu…”
Ôn Đình Trạm để sách xuống, lạnh lùng nhìn hắn: “Cuối cùng ta cũng hiểu vì sao ngươi nhập ma.”
“Hả?” Ma quân cảm thấy có chút bối rối, đang nói chuyện của Nhạc Tương Linh, sao lại chuyển sang hắn rồi?
Sau đó Ôn Đình Trạm không chút khách khí đả kích: “Bởi vì trí thông minh của ngươi thấp như vậy nên sẽ không sống được lâu.”
Sỉ nhục, đây là sỉ nhục một cách trần trụi.
Ma quân phẫn nộ nói: “Lúc bổn quân tung hoành ma giới, tổ tiên mười tám đời của ngươi còn chưa sinh ra.”
“Ừ, Già La, ngươi khiến ta không sợ ma giới nữa rồi.” Ôn Đình Trạm dùng lời nói giết chết người không cần đền mạng.
Ma quân lập tức hiểu ra Ôn Đình Trạm đang nói bóng gió: “Ngay cả ngươi cũng có năng lực đi ngang dọc trong ma giới, xem ra ma quỷ trong ma giới cũng không bằng ngươi.”
Nếu lúc này Ma quân có thân thể hữu hình, nhất định sẽ bóp tay răng rắc nói rằng: “Chúng ta là sinh linh tu luyện, phải dựa vào nắm đấm nói chuyện!”
Sinh linh tuy luyện, mặc kệ là yêu, ma, tiên, phật, hay là người thì đều có được trí tuệ tuyệt đỉnh xưa nay chưa từng có, cái này cũng là chúng sinh bình đẳng mà ra. Trong mắt những ngươi có được trí tuệ trong Phật giáo, nhìn thấu quá nhiều chuyện, lĩnh ngộ quá nhiều thứ, còn có thể nhìn trộm thiên cơ nên mới có trí tuệ đặc biệt thông minh. Nhưng trí tuệ và IQ cũng không có quan hệ gì, bởi trí tuệ là do mấy chục năm trưởng thành mà tích lũy được, còn IQ là do bẩm sinh. Trừ Phật môn, bất kì sinh linh nào tu luyện cũng coi trọng cường giả, chỉ cần có đầy đủ thực lực thì không còn chuyện gì phải dùng não nữa. Một nắm đấm có thể giải quyết sự việc, còn cần quanh co suy nghĩ làm gì, nếu làm như vậy thì chứng tỏ đầu óc có vấn đề.
“Ngươi dùng nắm đấm giải quyết kẻ địch, ta dùng trí tuệ giải quyết kẻ địch, đây là chênh lệch giữa ta và ngươi.” Ôn Đình Trạm cươi nhạt:
“Ta để ngươi nhìn thấy những thứ này là để cho ngươi biết ta là người như thế nào, ta có thể tôn trọng sự kiêu ngạo của ngươi nhưng ngươi tuyệt đối không được đụng tới ranh giới của ta. Ta có thể giày vò người sống đến mức sống không bằng chết, ta cũng có thể khiến yêu ma quỷ quái trở nên như vậy.”
“Hừ, nói nhiều như vậy cũng chỉ là cảnh cáo ta sao?” Ma quân cuối cùng cũng kịp phản ứng:
“Ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu, giờ phút này bổn quân bị ngươi áp chế, nếu ngươi có thể áp chế bổn quân cả đời thì bổn quân tất nhiên sẽ nghe ngươi sai bảo.”
Khóe môi Ôn Đình Trạm khẽ nhếch lên, không nói gì, xưa nay cậu vốn là người không thích nói miệng, cậu thích để cho bản thân người khác tự cảm nhận, sau đó biết được thế nào là sự e sợ đến từ trong tâm hồn.
Nhìn dáng vẻ bình thản này của Ôn Đình Trạm, nụ cười lại ẩn chứa vài phần tự tin khiến tâm trạng Ma quân vô cùng bất an, suy nghĩ linh tinh không ngừng: “Ngươi vẫn chưa trả lời ta…”
Hắn là người rất tò mò, nếu không giải đáp được nghi hoặc trong lòng thì sẽ rất khó chịu.
“Sao phải hại một người vô tội?” Ôn Đình Trạm nói.
Nhạc Tương Linh có thân phận đặc biệt, nàng tuy là nữ nhi của công chúa nhưng có tư cách gì để được phong thành quận chúa?
Có thể nói Nhạc Tương Linh rất may mắn, thứ nhất là vì bệ hạ rất tán thưởng Nhạc Thư Ý, thứ hai la vì đền bù áy náy với mẫu thân nàng. Lúc trước bệ hạ mới đăng cơ, bởi vì chỉ có hư danh mà không có thực quyền nên Khấu gia đã công cao lấn chủ, bệ hạ đành gả Ấp Đức công chúa sang, sau đó chưa tới hai năm đã nhổ tận gốc gia đình nhà chồng của Ấp Đức công chúa, tự tay biến con gái mình thành quả phụ.
Nếu Nhạc Tương Linh thật sự tư thông cùng người bình thường sẽ khiến cho bệ hạ nghi ngờ, sau đó lập tức tra rõ chuyện này, thế thì mọi việc sẽ hỏng bét.
Ấp Đức công chúa là người vô cùng tàn nhẫn, sao có thể trơ mắt nhìn con gái của bà ta gả cho một người không quyền không thế? Chỉ sợ không tới vài ngày, người kia sẽ trở thành oan hồn…
“Như vậy không phải tốt hơn sao?” Ma quân hiểu ý của Ôn Đình Trạm lập tức hét lên:
“Ngươi có thể tranh thủ lợi dụng Ấp Đức công chúa, chỉ cần bà ta dám động thủ thì ngươi có thể bắt được sơ hở.”
Ánh mắt Ôn Đình Trạm khẽ đảo qua Dương châu, sau đó cầm sách lên không để ý đến hắn nữa.
Ma quân bị Ôn Đình Trạm nhìn như kẻ ngu ngốc liền nổi giận: “Bổn quân nói gì sai sao?”
“Thứ nhất, tháng trước Nhạc Tương Linh đã bày tỏ tâm ý đối với ta trong tiệc mừng, sao có thể nhanh như vậy đã tư thông cùng người trong học viện, chả lẽ mọi người đều là người ngu sao?” Ôn Đình Trạm có chút mất kiên nhẫn:
“Thứ hai, nếu ta nhờ vào chuyện này tác động đến Ấp Đức công chúa chỉ sợ sẽ lộ ra dấu vết, đến lúc đó sẽ khiến bệ hạ hoài nghi mọi chuyện là do ta sắp đặt. Thứ ba, chuyện Tiêu Bỉnh theo đuổi Nhạc Tương Linh cũng có rất nhiều người biết, có thể giải thích rằng hắn thừa dịp Nhạc Tương Linh ở học viện nên nhất thời nảy sinh ý đồ xấu. Dù sao thân phận của hắn cũng đủ tôn quý, Ấp Đức công chúa ngoại trừ việc ngoan ngoãn gả con gái cho hắn thì cũng không dám có gì bất mãn.”
“Ngươi như vậy còn chưa đủ độc ác, sau này chỉ sợ nhà họ Tiêu kia đều nghe theo lệnh công chúa.” Ma quân nắm được chỗ sơ hở của Ôn Đình Trạm, lập tức lớn tiếng nói.
Ôn Đình Trạm cười lạnh: “Nếu ngươi biết được nữ nhân của ngươi hoan ái với ngươi chẳng qua chỉ vì tính toán để được ngủ với nam nhân khác nhưng không thành, mà ngươi ngoài ý muốn chiếm được lợi ích của nàng ta thì ngươi có xem nàng ta như bảo bối nữa không?”
“Bổn quân sẽ bóp chết nàng ta!” Ma quân lập tức nổi giận, sau đó kịp phản ứng với kế hoạch của Ôn Đình Trạm liền âm thầm phỉ nhổ trong lòng.
Đối với nam nhân, thứ gì vĩnh viễn không có được mới là trân quý nhất. Nữ tử họ không có được thì luôn giống như nữ thần trong lòng họ, nữ tử đó làm gì họ cũng đều cho là chuyện tốt đẹp. Nhưng nếu trước khi cưới mà nữ tử đó làm ra chuyện đáng xấu hổ như vậy thì mọi hình tượng đẹp đẽ trước kia đều sẽ bị phá vỡ. Nếu Nhạc Tương Linh còn gây ra náo loạn, không chịu ngoan ngoãn gả đi thì sẽ trở thành cái gai trong lòng Tiêu Bỉnh. Hắn có thể cưới Nhạc Tương Linh về vì ngại thân phận của nàng, còn những chuyện khác thì Tiêu Bỉnh không cần kiêng dè gì nữa.