Trong thời gian này không được tổ chức hỉ sự, không được truy hoan hưởng lạc, phàm là quan viên trong triều, bất luận chức quan lớn nhỏ đều không được mở yến tiệc, một khi nhận được báo cáo xác minh lập tức xử trảm không tha.
Hưng Hoa Đế đưa theo Tiêu Sĩ Duệ cùng đi hành hương tới chùa miếu của hoàng gia, chuyện này làm trong triều nổi lên không ít gợn sóng, xưa nay chỉ có quân chủ cùng trữ quân mới có thể đi hành hương trong ngày quốc giỗ. Năm rồi cũng chưa từng thấy bệ hạ đưa theo ai đi cùng, năm nay như thế nào lại đưa theo Thuần Vương điện hạ, có phải bệ hạ đang ám chỉ muốn lập trữ quân?
Lúc mọi người đang suy đoán, Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm đã cưỡi xe ngựa rời khỏi Đế đô. Ngày quốc giỗ cũng không thể lui tới làm khách nhà người khác, các đại thần đều tính chuyện ngoan ngoãn ở trong nhà sáu ngày này, cho nên, Ôn Đình Trạm rời đi, những người biết người cực ít.
“Bệ hạ không phải muốn đem Sĩ Duệ đặt ở trên giàn nướng thịt chứ?” Dạ Dao Quang cùng Ôn Đình Trạm ngồi trên xe ngựa, nhìn đống công vụ Ôn Đình Trạm đem theo để xử lý không khỏi hỏi.
Hành hương quốc kỵ, đây là một tín hiệu cực kỳ lớn, ngoại trừ Ninh An Vương, những Vương gia khác chỉ sợ đều đã có trù tính ở trong lòng, chắc chắn sẽ muốn nhìn xem năng lực Tiêu Sĩ Duệ như thế nào.
“Sĩ Duệ sắp sang tuổi 24, chính là vòng luân hồi thứ hai trong nhân sinh.” Ôn Đình Trạm không ngẩng đầu lên mà chỉ đạm thanh nói, “Nếu vẫn chịu không nổi sức nóng, ví trí đế vương sớm sẽ xoay chuyển, bệ hạ sẽ không cố chấp lại nâng đỡ hắn, hẳn nên lo lắng tìm một con đường bảo mệnh cho chính mình.”
“Chàng lúc này đi theo muội, chàng là yên tâm với Sĩ Duệ sao?” Cánh tay Dạ Dao Quang chống ở phía trên án kỉ, lười nhác ghé vào phía trên cửa xe ngựa, duỗi tay từ trên án kỉ lấy ra một miếng điểm tâm.
“Thế gian này, người làm ta không yên lòng chỉ có nàng.” Ôn Đình Trạm rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh hoa quang lưu chuyển, ẩn hàm nhu tình nhìn nàng.
Dạ Dao Quang không chú ý tới lời nói của Ôn Đình Trạm, nàng vẫn chuyên chú cúi đầu cắn hai ba miếng điểm tâm, rõ ràng là loại bánh ngọt nàng yêu thích, nhưng hôm nay ăn cảm thấy có chút hơi nhiều dầu mỡ, trên tay còn hơn một nửa, cứ bỏ đi như vậy thật lãng phí, cũng xấu hổ a, nhưng nàng thật sự ăn không vô.
Khóe môi khẽ nhếch, giương mắt cười tủm tỉm nhìn Ôn Đình Trạm, tay trực tiếp đưa tới bên miệng hắn: “Bánh ngọt, thứ tốt nên chia sẻ.”
Ôn Đình Trạm nhìn thê tử trước mặt ý cười rạng rỡ cùng vẻ mặt chờ mong, đôi mắt nàng lấp lánh đến chói mắt, phảng phất như muôn vàn ánh sao hội tụ. Hắn liếc mắt một cái là có thể đủ nhìn ra đây là nàng cảm thấy không thể ăn nữa, ăn không vô mới đưa cho hắn, nhưng hắn lại cảm thấy ăn đồ ăn thừa của nàng cũng là một loại hạnh phúc.
Cho nên, hắn ngoan ngoãn hé miệng, ăn hết những miếng trên tay nàng.
“Ngon không?” Dạ Dao Quang cong mày hỏi.
“Ngon, đồ của Dao Dao đều ngon.” Ôn Đình Trạm bỏ công văn trên tay xuống, duỗi tay đảo chén nước.
Dạ Dao Quang thấy vậy liền hỏi: “Có phải có vị lạ?”
“Có cùng một hương vị như ngày trước.” Ôn Đình Trạm nhấp chén trà nhuận môi nói.
Dạ Dao Quang cau mày, đều là nàng làm, nàng chắc chắn dựa theo cùng một phương pháp, nhưng vì sao nàng ăn được hai miếng lại cảm thấy ngấy?
“Làm sao thế?” Ôn Đình Trạm thấy dáng vẻ này của nàng không khỏi quan tâm hỏi.
“Không có gì, chỉ là đột nhiên cảm thấy thích ăn, nhưng ăn vào không thấy ngon miệng.” Dạ Dao Quang lấy ra khăn tay xoa xoa miệng Ôn Đình Trạm, sau đó lau tay mình.
“Có phải thời tiết vào hạ, ăn uống không tốt?” Ôn Đình Trạm duỗi tay đáp trên mạch thượng Dạ Dao Quang, đôi mi dài rũ xuống khẽ động.
“Muội có bệnh sao?” Không có khả năng a, thân thể của nàng không có khả năng sinh bệnh mới đúng.
Ôn Đình Trạm trầm mặc thu tay, một hồi lâu mới nói với Dạ Dao Quang: “Hiện tại chưa xác định được thân thể nàng bị sao, chờ qua nửa tháng nữa ta xem lại cho nàng.”
“A Trạm, không phải muội dính quái bệnh gì chứ?” Ôn Đình Trạm dọa Dạ Dao Quang nhảy dựng.
“Yên tâm, sẽ không.” Ôn Đình Trạm thấp giọng an ủi Dạ Dao Quang.
Dạ Dao Quang hồ nghi nhìn hắn một hồi lâu, nàng hiện tại đang nghĩ có phải do thời điểm tu vi bị phế lúc trước nàng vô ý bị thương ở đâu, vì thế nàng khoanh chân một chỗ ngồi, tuy rằng tu vi nàng không thể đạt tới thời kỳ đỉnh như cũ, nhưng nàng vẫn có thể tự mình vận khí quanh thân mình một vòng, tra xét một chút xem mình có chỗ nào không ổn.
Đáng tiếc quanh quẩn một hồi vẫn không cảm giác được chỗ nào không bình thường, cuối cùng nàng chỉ có thể nhụt chí từ bỏ: “Thôi bỏ đi, muội mệt rồi, ngủ một lát.”
Nói xong Dạ Dao Quang liền tìm một tư thế thoải mái nằm xuống, dưới sự rung lắc nhè nhẹ của xe ngựa, rất nhanh chìm vào giấc ngủ. Ánh mắt Ôn Đình Trạm từ trên người Dạ Dao Quang dời đi, lấy ra một khối hương liệu đem đổi lại hương trong lư hương, chẳng bao lâu hương đã khuếch tán, hô hấp Dạ Dao Quang càng thêm sâu.
“Dao Dao.” Ôn Đình Trạm thử gọi một tiếng, Dạ Dao Quang ngủ say không đáp lại.
Ánh mắt Ôn Đình Trạm tức khắc hơi trầm xuống: “Kim Tử!”
Kim Tử đang ngồi xổm trên nóc xe bỗng nhiên thân mình run lên, suýt nữa té từ trên đỉnh xe ngựa xuống, nó nghĩ lại có việc lớn rồi chăng, nhanh chóng từ cửa sổ xe nhảy vào; “Làm sao vậy? Làm sao vậy?”
Ôn Đình Trạm găm ánh mắt sắc như kim lên người Kim Tử: “Dao Dao đi Phượng Tường phủ có phải gặp chuyện gì đặc biệt?”
“Chuyện gặp thì nhiều.” Kim Tử vươn vuốt hầu đếm đếm, “Sư phụ ngay ngày đầu tiên gặp gỡ liền cãi nhau với phu thê Tần Đôn, ngày hôm sau ở âm dương tuyền ăn vào âm dương nhị thai, ngày thứ tư gặp người Mẫn La Tông, ngày thứ năm đụng phải Ma hậu trong Huyết anh kiếm, ngày thứ sáu……”
Kim Tử lần lượt đếm, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ đếm trên đầu ngón tay ra, Ôn Đình Trạm cũng không chê nó ồn ào, cẩn thận lắng nghe, những chuyện này trên thư Dạ Dao Quang gửi về đều giống nhau. Như vậy vấn đề ở nơi nào? Ngón tay Ôn Đình Trạm nhẹ nhàng gõ lên mặt bàn, rất nhanh tay hắn nắm chặt lại: “Âm dương nhị thai kia, ngoại trừ có thể trợ Dao Dao khôi phục hơn phân nửa tu vi, còn có chỗ đặc biệt?”
“Có a có a, đương nhiên là có.” Kim Tử nhắc tới chuyện này liền hưng phấn, “Âm dương nhị thai có tác dụng thần hiệu, cho vạn vật sinh cơ, nữ tu luyện giả nếu ăn vào, trước sau trong vòng nửa tháng cùng nam tử giao phối, đều sẽ mang thai.” Nói tới đây, Kim tử tức khắc thông minh, “Có phải sư phụ mang thai? Ha ha ha ha, ta đã biết……”
Không đợi Kim Tử nói thừa thãi, Ôn Đình Trạm liền xách nó thô bạo ném từ cửa sổ ra ngoài. Bên tai thanh tịnh, Ôn Đình Trạm mới dịch tâm đến bên cạnh Dạ Dao Quang, đem thê tử ngủ say ôm vào trong lòng ngực.
Hắn không khỏi thở dài một hơi: Người tính chung quy không bằng trời tính.