Nguyên nhân có thể làm Dạ Dao Quang phá lệ chỉ có một, thảm án diệt môn. Chỉ sợ đều là do người của Tào Khuê gây nên. Tào Khuê đã truy ra được nơi ở của Minh Nặc nhưng lúc này Minh Nặc đã sớm rời đi, may mắn tránh một cuộc tận sát. Nhưng người của Tào Khuê vẫn theo dấu vết lần tìm đến.
Chỉ sợ bọn chúng cũng không biết Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang cũng đang ở đây. Tào Khuê cho người đuổi giết Minh Nặc, bị Minh Nặc chính mắt nhìn thấy. Một khi Minh Nặc còn sống trở về, đó chính là ngày hắn gặp họa lớn cho nên hắn đơn giản nghĩ hoặc là không làm, nếu đã làm phải làm đến cùng. Lợi dụng vợ chồng Trang thị với vị thế trên giang hồ, dựng nên một màn báo thù, mà Minh Nặc đang bị thương được vợ chồng Trang thị cứu giúp, lại vô tội cuốn vào trận báo thù này và trở thành người hi sinh. Một màn kịch gọn gàng sạch sẽ, tội ác của hắn sẽ được rửa sạch.
“Trang trang chủ, là Minh mỗ liên luỵ mọi người.” Điều này Minh Nặc cũng có thể nghĩ ra được nguyên do thực sự.
Tung tích của Ôn Đình Trạm cùng Dạ Dao Quang e rằng không có phàm nhân nào có thể tìm ra, vậy chỉ có thể là hắn làm bại lộ sự tồn tại của Tiểu Hiên Trang.
“Thế tử không cần như thế.” Trang trang chủ là người khí phách, mặc dù đang lâm vào tình thế nguy cấp, hắn đối với Minh Nặc không chút thay đổi, “Việc này cùng thế tử không quan hệ. Tối nay Ôn phu nhân đến đây là để báo cho chúng ta biết trước sẽ có người tới gây bất lợi, hiện tại điều quan trọng là nghĩ ra đối sách.”
“Ban đầu ta muốn đem toàn bộ chuyện này giao cho thế tử.” Ôn Đình Trạm ánh mắt lãnh đạm nhìn Minh Nặc, “Nếu hắn không chờ được chúng ta tìm tới, vậy hãy thành toàn cho bọn chúng.”
“Ngươi là muốn bắt ba ba trong rọ*?” Minh Nặc trầm ngâm nói, nhìn nụ cười kỳ lạ của Ôn Đình Trạm, hắn nhíu mày, “Tào Khuê tất nhiên sẽ không dám dùng người của hắn.”
*Bắt ba ba trong rọ: ý chỉ nắm chắc mọi việc trong lòng bàn tay.
Như vậy quá dễ dàng lộ ra dấu vết.
“Hắn đích xác không dám dùng người của hắn tới hành sự, nhưng hắn cũng tuyệt đối không dám lưu lại người sống.” Ôn Đình Trạm lạnh lùng nói, “Chúng ta không cần phải phí tâm tư, bắt hắn tự làm tự chịu.”
Dạ Dao Quang hiểu ý định của Ôn Đình Trạm liền thuận theo nói: “Chúng ta khởi hành lùi lại một ngày.”
“Được.” Ôn Đình Trạm gật đầu với Dạ Dao Quang rồi quay sang vợ chồng Trang thị nói, “Trang chủ cùng phu nhân nếu tin tưởng Ôn mỗ, không cần hiểu hết mọi chuyện, hết thảy hãy giao cho Ôn mỗ.”
Phu thê hai người nhìn nhau, cuối cùng quyết định tin vào Ôn Đình Trạm.
Vì thế Dạ Dao Quang đem Kim Tử phái đi theo vợ chồng Trang thị để ngừa bọn họ bị hạ độc, còn nàng đem theo hai nha đầu bên mình. Minh Nặc cùng Ôn Đình Trạm ở cạnh nhau. Ôn Đình Trạm lúc trời vừa tối liền thúc ngựa đi ra ngoài.
Đêm này trôi qua gió yên biển lặng. Ngày hôm sau Tiểu Hiên Trang vẫn yên tĩnh như cũ. Dạ Dao Quang cũng không lộ diện sợ Tiểu Hiên Trang đã bị theo dõi.
Trời đã khuya, Ôn Đình Trạm cũng chưa trở về, mà tướng mạo của Trang Chỉ Tình càng biểu hiện rõ tai họa đang tới gần. Dạ Dao Quang có chút nôn nóng, nàng biết Ôn Đình Trạm đang ở đâu.
“Ác ác ác!” Trong lúc Dạ Dao Quang đang lo lắng cho Ôn Đình Trạm, Kim Tử ở trên bàn ăn kêu thất thanh, nói cho Dạ Dao Quang biết đồ ăn có một loại thuốc mê không sắc không vị.
Dạ Dao Quang lòng bàn tay vận khí, đảo qua đồ ăn, quả nhiên hiện ra một tầng màu xám. Nàng vội vàng gật đầu ra hiệu với mọi người: “Chúng ta y kế hành sự.”
Mọi người vội vàng đem hình nhân mà Ôn Đình Trạm ban ngày bí mật làm cho bọn họ mặc xiêm y giả ôm ra, tạo những dấu vết giống như đồ ăn đã được đụng qua, sau đó lặng yên không một tiếng động rời khỏi nhà ăn vào mật đạo. Là người trong giang hồ, không gây thù chuốc oán nhưng họ vẫn phải đề phòng bị ám sát.
Dạ Dao Quang nhảy lên núp trên xà nhà, nàng từ trên cao nhìn. Những hình nhân giả được đặt giống như mọi người đang hôn mê gục trên bàn. Bởi vì góc độ, lại có quần áo to rộng che lấp, thật đúng là có thể đánh tráo với người thật, chỉ cần kẻ tìm tới không phải người tu luyện, không cảm giác được hơi thở có vấn đề, ắt sẽ mắc mưu.
Đầu ngón tay nàng thả ra luồng ám khí như viên đạn bắn ra, một cái chén trên bàn rơi xuống mặt đất tạo ra tiếng vang. Rất nhanh, từ phòng của người hầu và hạ nhân bên trong quả nhiên có người nhảy ra, nhanh chóng báo hiệu cho những người ở bên ngoài. Rồi sau đó là một tràng tiếng huýt sáo, Dạ Dao Quang ngay lập tức cảm giác được có nhiều hơi thở lạ tiến vào Tiểu Hiên Trang.
Bọn họ tiến thẳng đến nhà ăn, cửa phòng cố ý đóng lại giờ bị đá văng ra. Từ bên ngoài nhìn thấy năm người đang gục trên bàn ăn, thấy vậy bọn chúng không chút do dự vọt vào. Chỉ chờ bọn chúng giương đao, còn chưa tới gần hình nhân, Dạ Dao Quang thủ quyết liền chuyển, cửa phòng bỗng chốc đóng lại. Lúc bọn chúng kinh động xoay người lại thì chỉ kịp thấy một thân ảnh thoáng qua, thân hình nhanh chóng bị chế trụ.
Sau khi giải quyết xong những người ở đây, Dạ Dao Quang chỉ bằng khí ngũ hành làm thành một đường phóng ra ngoài đã làm những người đang đứng bên ngoài chờ tiếp ứng chưa kịp nhìn thấy rõ khuôn mặt nàng đã bị kìm hãm lại, bao gồm cả kẻ dẫn đầu. Cả nhóm người nhanh chóng bị vây lại, lúc này những người trong Tiểu Hiên Trang mới đi ra từ mât đạo.
“Hóa ra là ngươi!” Vợ chồng Trang thị nhìn người dẫn đầu, là người mà bọn họ chưa từng nghĩ tới vì vậy chịu đả kích không nhẹ, “Ngươi đúng là loài cầm thú!”
Kẻ dẫn đầu nhìn khoảng hai lăm hai sáu tuổi, tướng tá không dễ nhìn, mày rậm mắt to. Trang Chỉ Tình nhìn hắn với đôi mắt bi thương. Dạ Dao Quang nghĩ rằng mình đã hiểu vấn đề ở đây nhưng nàng cũng không muốn tìm hiểu sâu hơn, hiện tại chỉ một lòng lo lắng cho Ôn Đình Trạm.
Khi Dạ Dao Quang đang lo lắng cho Ôn Đình Trạm, nàng không biết rằng người từ đêm qua cưỡi Tuyệt trì không nghỉ đi tới tỉnh phủ, giờ phút này đang cùng ba vị quan phủ uống trà.
“Trà cũng đã uống, không biết Ôn đại nhân mời ba người chúng ta tới rốt cuộc là vì chuyện gì?” Đề hình án sát tại Cam Túc – Tống Thanh không nhịn được liền hỏi, bọn họ bị Ôn Đình Trạm nắm nhược điểm bức bách kêu tới, trong lòng vốn đang tức giận, nhưng Ôn Đình Trạm lại vui vẻ thoải mái mời họ thưởng trà.
Quỷ biết, hắn ghét nhất uống trà!
“Cũng đã tới lúc rồi.” Ôn Đình Trạm thong thả ung dung buông xuống chén trà trong tay, “Ta muốn mời ba vị đại nhân theo ta đi một chuyến tới Lan phủ xem một vở diễn.”
“Ôn Doãn Hòa, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Đô Chỉ Huy Sứ đứng bật dậy, đôi mắt sáng rực ức chế cơn giận nhìn Ôn Đình Trạm.
“Có nguyện ý hay không, đó là tùy quyết định của ba vị đại nhân, hạ quan không miễn cưỡng.” Ôn Đình Trạm bộ dáng không thực sự quan tâm.
Vừa nghĩ đến việc sáng sớm Ôn Đình Trạm cho người đưa vật tới phủ của bọn họ. Ba người giận cũng không đúng nhưng không giận cũng không được. Bố Chính Sử – Kha Ích là người bình tĩnh nhất: “Ôn đại nhân, lần đi Lan Châu này chỉ sợ đi xuyên đêm, ra roi thúc ngựa cũng phải trưa ngày mai mới tới, không bằng Ôn đại nhân nói ra chuyện gì làm Ôn đại nhân không vừa ý, chúng ta sẽ tận tâm tận lực.”
“Chuyện này a, thế nào cũng phải là ba vị đại nhân tự mình đi chứng kiến để tránh sau này có người kêu oan, có người kêu Ôn mỗ ta cấu kết cùng người khác hãm hại.” Ôn Đình Trạm nói xong liền thong thả ung dung đứng lên, “Nghe nói ba vị đại nhân cưỡi ngựa đều không tồi. Ôn mỗ đã cố ý chọn ra ba con thiên lý mã, ba vị đại nhân có để tùy ý lựa chọn. Thê tử của hạ quan đang lẻ loi một mình ở Lan huyện mà Lan huyện này đầu trâu mặt ngựa quá nhiều, hạ quan lo lắng nàng ban đêm sợ hãi, xin được đi trước.”
Cứ thế ba người trơ mắt nhìn Ôn Đình Trạm rời đi trước mặt bọn họ. Nghĩ lại cảnh hôm nay bọn họ liên thủ phái người đi xử lý Ôn Đình Trạm ngược lại lại để nhược điểm rơi vào tay hắn, trong lòng liền lo lắng không thôi. Đặc biệt là khi đứng ở bên cửa sổ nhìn Ôn Đình Trạm xoay người lên ngựa, cũng không buồn quay đầu lại, một mạch thúc ngựa mà đi, sự lo lắng càng bị Ôn Đình Trạm giày xéo……