Hoàng Kiên đã chết, nhưng ngoại trừ Hoàng Nhận, Ôn Đình Trạm, cùng Hoàng tam thái thái lẫn Mang thị, bên ngoài không có người biết. Hoàng gia cũng không có cử tang, trong mắt người bên ngoài Hoàng Kiên còn sống. Hoàng Kiên trước khi chết truyền tin cho Nam Cửu Vương, hắn âm thầm đi Cam Túc cùng đại vương tử Mông Cổ hội hợp, Ôn Đình Trạm đã bị hắn bí mật xử quyết, trên tay hắn đã từ Ôn Đình Trạm nắm được không ít nhược điểm Hưng Hoa Đế, nói Nam Cửu Vương có thể yên tâm khởi sự.
Sau khi Nam Cửu Vương nhận được tin tức, có thể nói mặt đầy hồng quang, Đào Đại một bên muốn nói lại thôi, chung quy không nói gì xoay người rời đi. Sau khi Nam Cửu Vương nhận được thư từ Hoàng Kiên không có bao lâu, Cam Túc lại một lần nữa khai hỏa, một đường thế như chẻ tre, bất quá ngắn ngủn nửa tháng liền công phá Cam Túc.
Đại quân Mông Cổ dưới tiếng trống tinh thần càng thêm hăng hái, hướng triều đình đưa ra yêu cầu. Đầu tiên Hưng Hoa Đế cần chiếu cáo tội mình, thừa nhận cùng ăn năn hành vi của mình, tiếp theo, Hưng Hoa Đế cần đem Cam Túc, Thiểm Tây, hai tỉnh cấp cho Mông Cổ làm bồi thường. Yêu cầu như vậy căn bản xưa nay chưa từng có, triều đình tất nhiên là không muốn, Nam Cửu Vương lần thứ hai thượng thư Hưng Hoa Đế, nói Hưng Hoa Đế dĩ hòa vi quý, bá tánh Cam Túc hiện giờ nước sôi lửa bỏng, khổ không nói nổi mà bọn họ cũng phát hiện đại quân bọn họ xảy ra vấn đề, hơn nữa không phải dưới tình huống cố ý.
Lúc này, đoàn quân đang tâm bừng bừng muốn giết bằng được các đại thần, triều đình lập tức liền như nồi nước sôi, hướng Hưng Hoa Đế chứng thực. Hưng Hoa Đế lại trầm mặc, làm cho tâm bọn họ ngã vào đáy cốc, mà rốt cuộc vì cái gì biến thành bộ dáng này, Nam Cửu Vương tất nhiên sẽ hất bát nước lên người Ôn Đình Trạm, thời điểm đầu năm không phải Ôn Đình Trạm kính hiến tân dược thử dùng sao? Vừa lúc Ôn Đình Trạm làm kẻ chết thay, mà Nam Cửu Vương đem những chứng cứ xác thực nhất hắn đã chuẩn bị liệt kê từng cái.
Cho dù các đại thần cảm thấy Nam Cửu Vương sốt sắng có chút quá mức, nhưng bởi vì Hoa Đế sủng tín Ôn Đình Trạm, làm thiếu niên này quật khởi quá nhanh, thé cho nên rất nhiều người dù có ăn hay chưa ăn qua khổ não từ Ôn Đình Trạm cũng thế, hay ghen ghen năng lực Ôn Đình Trạm, đều nhất nhất nhảy ra. Đặc biệt năm đó Ôn Đình Trạm vì cứu Quan Chiêu, tạo ra người chịu tội thay Quan Chiêu, từ một đại sự biến thành chuyện nhỏ thế gia, người vạch trần trở thành trò hề đã gây tràn ngập phẫn nộ.
Bọn họ bắt đầu dần dần hùa vào phụ họa với Nam Cửu Vương, có người còn hành động thực tế. Bệ hạ lúc lâm triều thậm chí bị chọc tức đương trường té xỉu, sau đó cáo ốm bãi triều, hành động bệ hạ như vậy thật sự làm tâm người rét lạnh không ít. Bên ngoài trống trận rền vàng, triều đình nguy cấp không thôi, bệ hạ thế nhưng chết không nhận sai, còn muốn co đầu rút cổ. Bất quá, sau viện sử Thái Y Viện bắt mạch cho bệ hạ, xác định bệ hạ thật sự tức giận công tâm, hơn nữa vì tuổi già bị ngất đột ngột, triều thần lúc này mới từ bỏ.
Mà chưa qua có mấy ngày, trong cũng thế nhưng đã xảy ra cung biến!
Phát động cung biến không phải ai khác, là người lúc trước vị Vĩnh An Vương quá cố hãm hại, cấu kết cùng Lưu Cầu, bị bệ hạ hàng thân vương tước vi, phạt đi trông coi hoàng lăng, Thất hoàng tử – Bình quận vương. Ôn Đình Trạm sớm đã tra được, đi trông coi hoàng lăng mấy năm nay, Bình quận vương đã cùng Nam Cửu Vương thông đồng.
Bình quận vương lần này động cung biến, Nam Cửu Vương sau lưng liền lấy cớ thanh quân, chính thức mang theo đại quân công hướng về phía hoàng thành. Ôn Đình Trạm vẫn còn ở trong phòng giam như cũ, trước tiên nhận tin so với Hưng Hoa Đế còn sớm hơn, sau khi nhận được tin tức này từ Hoàng Nhận, khóe môi hắn khẽ nhếch: “Là thời điểm nên thu võng.”
“Hầu gia, hiện tại thu võng có phải còn sớm không?” Hoàng Nhận có chút không tán đồng.
Nam Cửu Vương tuy rằng đã ra mặt mưu phản, tội danh chứng thực, nhưng mười vạn tinh binh Vân Nam của hắn cũng không phải hư ảo, lúc này chính là đao thật kiếm thật. Đại quân của bọn họ tựa hồ cũng không thể đủ bản lĩnh chống đỡ, hiện giờ giống như chỉ có binh mã Thanh Hải cùng Vân Nam bình yên vô sự* (Rose: đoạn này ý nói không bị trúng dược)
“Đợi không được nữa, bản hầu đã tương tư thanh tật.” Ôn Đình Trạm mỉm cười với Hoàng Nhận.
Đã gần một tháng không được nhìn thấy phu nhân, lại phải tiếp tục chờ, hắn phát điên mất.
Hoàng Nhận:……
Lý do này, thật sự là……
Cho dù trong lòng có chút không vui, nhưng Hoàng Nhận nếu quy phục Ôn Đình Trạm, tất nhiên sẽ nghe theo Ôn Đình Trạm phân phó. Nhưng, sự tình hắn lo lắng cũng không có gì phát sinh, liền ở trận chiến đầu tiên Nam Cửu Vương công hướng Đế Đô, hắn cùng đại quân khí thế hung hung liền bị tổng đốc Vân Quý ngăn trở!
Tổng đốc Vân Quý, trực thuộc hai tỉnh Vân Nam – Quý Châu, quân quyền tối cao, đã từng cùng Nam Cửu Vương tranh chấp quan biên giới. Hắn lấy thủ đoạn cường thế, quyền lợi tuyệt đối, chém ba vạn quân của Nam Cửu Vương. Nam Cửu Vương được xưng có mười vạn đại quân, nhưng kỳ thật đánh đỉnh cũng chỉ có năm vạn, lần này đã bị tổng đốc Vân Quý bắt lấy hơn phân nửa, mà đại quân còn lại dư hơn một vạn, Nam Cửu Vương phái tiến vào Thổ Phiên, tính toán cùng Hoàng Kiên bàn bạc.
Ôn Đình Trạm nhờ Cổ Cứu vẽ kỹ càng tỉ mỉ địa đồ giữa Vân Nam, Thanh Hải cùng Thổ Phiên, tính chuẩn tìm được lộ tuyến Nam Cửu Vương thông báo cho Hoàng Kiên, để Hoàng Nhận mang theo đại quân Thanh Hải đi ngăn chặn.
Mới vừa trúng một kích đón đầu của tổng đốc Vân Quý, lại nhận được tin tức này, Nam Cửu Vương suýt nữa phun ra máy. Chính là hắn tích tụ tức khí trong lòng, nghe được đô thống Thanh Hải mang binh viện trợ Cam Túc đánh đuổi quân Mông Cổ, đoạt lại năm thành Cam Túc, lại hy sinh thân mình trong chiến loạn. Đến lúc này nhịn không được, Nam Cửu Vương phun ra một búng máu, hai mắt trắng dã ngất xỉu.
Nhưng hiện thực tàn khốc cũng không cho phép hắn cứ như vậy hôn mê mà không cần tỉnh lại. Có Đào Đại, hắn rất nhanh đã tỉnh, tỉnh lại liền biết, con cháu hắn đều đã bị giam, Bình quận vương mưu nghịch đã bị bệ hạ hạ ngục, mà Bình quận vương sau bức cung đã khai ra hắn, bao gồm sự tình Khả hãn Mông cổ cũng hất lên người hắn.
Khả Hãn Mông Cổ chưa chết, mấy ngày liên tiếp được Dạ Dao Quang thi châm cũng chuyển biến tốt đẹp. Người này tuổi xế chiều nhưng vẫn là hùng ưng trên thảo nguyên, tự mình mang theo đại quân Mông Cổ đi Cam Túc, tự tay bắt lại nhi tử mình, hơn nữa sớm một bước truyền tin cho Hưng Hoa Đế thỉnh tội. Nguyên lai hết thảy đều là đại nhi tử của hắn cùng Nam Cửu Vương cấu kết, thậm chí ngay cả hắn cũng bị độc mà chết, may mắn có phu nhân Minh Duệ hầu tương trợ mới tránh được một kiếp.
Từng tin tức kinh thiên động địa truyền đến, toàn bộ người trong phủ Nam Cửu Vương hoảng sợ, bọn họ không dám rời phủ nửa bước. Bá tánh Vân Nam lúc này hận bọn họ đến ngứa răng, mà binh mã hơn phân nửa cũng bị tổng đốc Vân Quý bắt giữ, lừa tới địa giới giam của Quý Châu, nửa còn lại bị Hoàng Nhận tiêu diệt.
Hiện tại, đi theo bên người Nam Cửu Vương chỉ còn thân quân, không vượt quá hai ngàn người.
“Hay cho một Minh Duệ hầu, hay cho một Ôn Đình Trạm!” Chuyện tới nước này, Nam Cửu Vương còn như thế nào mà không nghĩ ra rốt cuộc đây là chuyện gì, nụ cười của hắn âm lãnh, “Muốn ta chết, không có dễ dàng như vậy.”
Nam Cửu Vương lập tức tìm Đào Đại, yêu cầu Đào Đại đem hắn đưa tới Thổ Phiên.
“Chuyện tới hiện giờ, ngươi cho rằng người Thổ Phiên sẽ tiếp nhận ngươi?” Đào Đại nhíu mày.
“Nếu như bọn chúng không muốn, ta cho bọn chúng chôn cùng……” Nam Cửu Vương ý vị thâm trường nói.