Mục lục
Quái Phi Thiên Hạ - Dạ Dao Quang (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu.

Thấy gia hỏa thức thời như vậy, Dạ Dao Quang mới nguyện ý giải thích cho nó một chút về nguyên nhân: “Ngươi tại nơi thái âm mà từ linh thành thể, nào biết có những linh thể khác dựng dục từ nơi thái dương? Dựa vào cái gì mà ngươi được trời sinh ra lại muốn hủy đi cơ sở của những linh thể khác? Hiện tại chỗ kia không có linh thể hình thành, nhưng thế gian này rộng lớn, nhưng có mấy nơi được trời ưu ái có hai thái cực? Có thể giữ được thì vì sao lại phải phá hủy.”

“Bất quá chỉ là một miếng đất, ngươi cứ phải chuyện bé xé ra to….” Mị có chút hoài nghi đầu óc Dạ Dao Quang có chút không bình thường có phải hay không, cũng không phải sinh linh, lại không bảo nàng sát sinh, chỉ là một khối tụ linh khí, nàng cũng không thể sử dụng, giữ lại làm gì? Liền tính chịu ân huệ thì nàng cũng không phải người chịu.

“Người giàu có không hiểu cảm giác người nghèo đói.” Dạ Dao Quang cảm thấy lời nói không hợp nhau, nửa câu cũng ngại nhiều, không muốn cùng Mị nói tiếp.

Nàng tới từ hậu thế, càng thêm minh bạch sự đáng quý của những thứ này, bởi vì kiếp sau đại địa sơn xuyên bị phá hủy nghiêm trọng, nàng là người tu luyện Ngũ hành, tu luyện từ khi còn nhỏ, hơn hai mươi tuổi cuxg mới Kim Đan Kỳ, ở đời sau đã là phi thường khó được, đều là bởi vì đời sau tài nguyên thiếu thốn, tu luyện tới Hợp Thể kỳ liền giống như sự tồn tại của thần, Đại Thừa kỳ căn bản là người nói si nói mộng, đời sau linh khí căn bản cũng không đủ cung cho tu vi ngày càng cao.

Loại thống khổ khi muốn tu luyện nhưng lại không có biện pháp cùng địa phương cung cấp linh khí, há tên Mị được linh khí tẩm bổ ra tới linh thể có thể cảm thụ? Quả thật lưu lại miếng đất này cũng không biết để tiện nghi cho ai, nhưng bởi vì chính mình không chiếm được chỗ tốt liền đạp hư thứ tốt đẹp như vậy sao? Đây không phải tác phong cùng thái độ xử sự của nàng.

“Nhưng ngươi đây là cố sức không theo lòng a. Ngươi hủy hoại nơi thái dương ta liền tránh thoát dễ như trở bàn tay. Ngươi lại vì bảo hộ thứ kia, không có quan hệ gì với ngươi mà có thể bị liên lụy! Ngươi lại một hai phải phí tâm tư, phí lực, hao phí tu vi xuống tay từ nơi thái âm….” Chuyện này Mị chính là nhìn Dạ Dao Quang như người không có đầu óc mới có thể cư xử vụng về như thế!

“Ai nói ta xuống tay từ nơi thái âm, phải hao phí tâm tư, khí lực cùng tiêu hao tu vi?” Dạ Dao Quang vận khí tràn ngập trào phúng, “Thứ ngu xuẩn như ngươi, tất nhiên không nghĩ ra kế sách lưỡng toàn.”

“Ngươi……”

“A Trạm, đem Dương châu đưa cho muội.” Dạ Dao Quang đi tới một vị trí, kim la bàn bỗng chốc chuyển, nàng căn bản không muốn nghe Mị tiếp túc ồn ào, hô to một tiếng với Ôn Đình Trạm.

Ôn Đình Trạm lấy Dương châu ra, trực tiếp ném cho Dạ Dao Quang.

Dạ Dao Quang điểm mũi chân, một cái phi thân bắt lấy Dương châu, phiêu nhiên xoay người rơi xuống đất nhanh chóng ngồi trụ xuống, đem Dương châu trong tay đặt lên mặt đắt, rồi sau đó đầu ngón tay xoay tròn phía trên Dương châu. Từng đạo lưu quang quanh quẩn, cuối cùng Dương châu dựng trên mặt đất một phách, từng vòng quang mang sắc hỏa hồng phảng phất mang theo cỗ song nhiệt đẩy ra.

Dương châu cũng xoay tròn trên mặt đất, Dạ Dao Quang lại xoay người bay vọt lên trên quan tài, khoanh chân huyền phù bên trên, đôi tay bấm niệm chú, khí Ngũ hành quanh quẩn trên la bàn theo tay nàng xoay tròn, một hình bát quái ngũ sắc đột nhiên phóng xuống dưới, thoáng chốc mở ra, cùng vòng sáng Dương châu lúc trước một cao một nhỏ đáp nhau.

Giữa hai bên phảng phất có lực lượng tác động qua lại, âm thanh bánh răng chuyển động răng rắc vang lên, ánh mắt Ôn Đình Trạm chuyên chú, là la bàn Dạ Dao Quang chuyển động, hẳn là la bàn của nàng khi xê dịch tạo ra hư ảnh.

“Nhâm sơn Bính hương, lấy Hợi mão làm tam hợp!” Hai tay Dạ Dao Quang mở ra, hai ánh quang mang từ quan tài vọt ra những phương hướng bất đồng, “Từ thái âm đến hướng núi, ngộ sát hóa sát, gặp nạn thành an!”

Dạ Dao Quang chắp tay ngưng tụ khí Ngũ hành trước ngực, một bó ánh sáng từ đầu ngón tay nàng bắn ra, dường như muốn bay thẳng lên trời, dung nhập vào hạo nguyệt trên bầu trời đêm cao kia. Chợt từ bên trong huyệt mojo có một hơi thở quanh quẩn di động, quan tài bắt đầu chấn động, tựa hồ có thứ gì cực lực muốn phá ra. Dòng khí xung quanh ban đầu huyền phù cũng nhanh chóng trở nên mãnh liệt, đập vào trên người Ôn Đình Trạm có chút đau, cũng may Kim Tử nhanh chóng vận khí chặn lại cho hắn, nhưng hơi thở kia thổi qua khí hộ thể của Kim Tử, phát ra nhưng tiếng đánh bang bang bang nặng nề.

Rất nhanh ánh sáng bắn ra kia lại lui trở về, dưới sự biến hóa của đầu ngón tay Dạ Dao Quang, nháy mắt đan chéo ngưng tụ thành một đạo quang, theo thủ quyết tay Dạ Dao Quang vung lên, bó ánh sáng kia hướng tới quan tài như sấm điện thẳng đánh xuống.

“Phanh!”

Một tiếng sấm nổ rền vang, toàn bộ mặt đất như một trận động đất đung đưa, kình khí nổ tung trực tiếp xuyên qua khí hộ thể của Kim Tử đâm vào da nó.

Dạ Dao Quang cũng nhanh chóng vận khí bao bọc lấy chính mình. Bụi mù tản ra, một mạt thân ảnh vọt lên, Dạ Dao Quang phất tay áo tan lớp bụi, nhìn đạo bóng đen xì như cái bóng: “Nguyên lai Mị có dáng vẻ này, còn xấu hơn cả quỷ.”

“Cái gì! Ngươi nói ai xấu?” Mị không làm, dựa vào cái gì nói hắn xấu, còn so với quỷ, thật là không thể nhẫn!

“Quỷ ít nhất còn có tai mắt mũi miệng, ngươi nhìn xem ngươi chính là một bóng người, đen như mực, cái gì cũng đều không có.” Dạ Dao Quang nhàn nhạt nói, duỗi ra tay đem Dạ minh châu rơi xuống chộp vào trong tay.

“Ta hiện giờ mới chỉ là một cổ tinh khí, ta nếu có hình thể, hai cực nho nhỏ nơi này có thể vây được trụ ta?” Mị cãi cọ, “Tinh khí tất nhiên là không có tai mắt mũi miệng.”

“Ừ, ngươi đúng!” Dạ Dao Quang hừ nhẹ một tiếng, đem Dạ minh châu ném qua.

Mị liền hóa thành một cổ khí quanh quẩn bốn phía xung quanh Dạ minh châu bốn phía, cũng không chui vào, liền đem Dạ minh châu khống chế lửng lơ giữa không trung: “Ngươi không sợ ta hiện tại chạy sao?”

“Ngươi xem ta ngu xuẩn thế sao.” Dạ Dao Quang cười lạnh.

Chỉ cần không ngu, liền biết không cần phải đi thăm dò thứ này, tùy tiện mang ra chiếu rọi, cỗ tinh hoa u nguyệt này rất nhiều người muốn, có thể cầm đi tu luyện, có thể đi luyện đan, luyện khí. Hơn nữa đây là Tương Tây, Tương Tây rất nhiều cương thi, gia hỏa này chạy ra ngoài, chỉ sợ chưa ra khỏi Phượng Hoàng Thành đã kéo tới không ít cương thi.

Dạ Dao Quang xoa cằm nghĩ đến: “Ngô, ta hình như phát hiện ngươi có một ưu điểm.”

“Cái gì?” Mị trực giác không phải lời gì hay.

“Ngươi có thể dùng để câu cương thi.” Dạ Dao Quang hướng về phía Dạ minh châu cong mi cười, “Ta câu qua cá tôm, cũng từng câu người câu quỷ, còn dùng kế dụ yêu ma, nhưng chưa từng câu cương thi, ngày khác không ngại thử một lần, nhìn xem Mị ngươi có phải mị lực vô biên hay không!”

“Nữ nhân độc ác này!” Mị thật sự nhịn không được, nữ nhân này thế nhưng có tâm tư như vậy, dùng hắn đi câu cương thi, hơn nữa chỉ là vì thỏa mãn chút hứng thú của nàng! “Còn nữa, đừng gọi tên là Mị này Mị kia, ta có tên có họ!”

“Ngươi tên họ là gì?” Dạ Dao Quang dù bận vẫn ung dung hỏi, nàng đoán chắc nó đã chết nhiều năm như vậy chỉ sợ đã sớm đã quên.

Mị:……

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK